Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 902: Cuộc gọi lúc đêm khuya, tần nguyễn nhìn thấy cọng rơm cứu mạng




Nhìn linh hồn mờ nhạt của Hà Niệm Chân, Kha Chí Tân bật thốt ra sự lo lắng: “Em cần gì thì có thể báo mộng cho anh, nếu cô Tần có địka vị lớn như vậy ở Địa Phủ, anh nhờ cô ấy giúp, để cuộc sống của em ở dưới đó tốt hơn một chút. Em cũng đừng làm khổ bản thân, nếu cgặp được tên quỷ nam nào mình thích thì hãy bầu bạn với cậu ta, sống một mình cô đơn lắm.”
Hà Niệm Chân mỉm cười: “Anh hãy atự lo lắng cho chính mình đi, đừng để lũ yêu tinh bên ngoài quyến rũ đến mất hồn, đừng quên anh vẫn còn hai đứa con trai đấy.” Chỉ cần vươn tay là lấy được điện thoại, tại sao phải bò qua đó.
Tần Nguyễn quay đầu lại, đôi mắt đẹp tràn ngập tình ý của cô trợn lên với người phía sau.
“Không cần đâu, ba ở đây rất ổn, các con về ngủ đi, ba cũng mệt rồi.”
Kha Chí Tân ngáp một cái, sau đó xua tay với hai đứa con.
Giọng nói dịu dàng uể oải, xen lẫn khàn khàn khiến người ta đỏ mặt.
Tần Nguyễn nhắm mắt, mặc kệ anh, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên.
Kha Chí Tân chột dạ sờ mũi, quá khứ đen tối không có khả năng chuộc lỗi, nhưng trong lòng ông ta, ngoài người mẹ già ra thì không ai vượt qua được hai đứa con trai.
Dưới cái nhìn chăm chú của Kha Chí Tân, linh hồn của Hà Niệm Chân càng lúc càng mờ.
Kha Chí Tân nghĩ đến những lời Hà Niệm Chân đã nói, cô ta có cơ hội lên đây là vì Hắc Bạch Vô Thường nể thân phận của Tần Nguyễn, nhớ lại những gì Tần Nguyễn đã thể hiện ở nhà mình vài ngày trước, đầu óc Kha Chí Tân bỗng trở nên nhanh nhạy.
Không biết ông ta nghĩ thế nào mà lại ma xui quỷ khiến cầm lấy điện thoại trên bàn rồi gọi cho Tần Nguyễn vào giữa nửa đêm.
Hai người là vợ chồng ở bên nhau nhiều năm, bọn họ ngủ chung giường, không phải vì chuyện đó mà là để có người an ủi lẫn nhau mỗi đêm.
Kha Chí Tân nằm trên giường lúc này cảm thấy rất cô đơn.
Đối phương bị cái nhìn này làm cho toàn thân lâng lâng, cả người tê dại.
Hoắc Vân Tiêu mỉm cười, dùng hành động thực tế nói cho Tần Nguyễn biết, anh thích đôi mắt đầy sức hút đó đến mức nào.
Ngay khi linh hồn đối phương sắp hoàn toàn biến mất, ông ta lại hô: “Niệm Chân, hãy chăm sóc tốt cho mình.”
“Biết rồi.”
Hai ngày nay cô sống trong mê muội, không có lúc nào tỉnh lại một cách tự nhiên, nếu không phải bị Tam gia lấy danh nghĩa trừng phạt thì cũng tỉnh lại vì nhu cầu sinh lý.
Tam gia sống cuộc sống như một bị vua hoang dâm, cơ thể của Tần Nguyễn liên tục bị giày vò, cô chìm trong mơ màng.
Giọng nói nhẹ nhõm xen lẫn nụ cười của Hà Niệm Chân vang vọng trong căn phòng ngủ rộng lớn và truyền vào tai Kha Chí Tân.
Căn phòng trống rỗng, cuối cùng chỉ còn một mình ông ta.
“Nguyễn Nguyễn, em muốn nghe không?”
Tần Nguyễn ngây ngốc gật đầu, cho rằng cuộc điện thoại này chính là cọng rơm cứu mạng của mình.
Kha Di Minh đánh giá vẻ mặt cha mình rồi chân thành nói: “Ba, hay là đưa cô người mẫu thời gian trước vẫn đi cùng ba đến đây nhé?”
Cậu ta đã nhìn rõ cuộc hôn nhân và tình cảm giữa cha mình và dì Hà. Bọn họ trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng thực chất là bạn bè cùng sở thích, kiểu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Tiếng gọi đầy lo lắng của con trai lớn và con trai út vang lên ở ngoài cửa.
Lúc chia tay với Hà Niệm Chân, Kha Chí Tân hơi quá kích động, ông ta vô tình không kiểm soát âm lượng nên đã làm phiền Kha Di Huy và Kha Di Minh đang ngủ phòng bên cạnh.
Đối mặt với sự quan tâm của hai đứa con, Kha Chí Tân không có ý định nói với họ về chuyến viếng thăm của Hà Niệm Chân.
Ông ta xoa đôi mắt mệt mỏi và ngái ngủ, khàn giọng nói: “Không có gì đâu, ba vừa mơ thấy dì Hà của bọn con thôi.”
Hoắc Vân Tiêu vuốt mái tóc ẩm ướt của Tần Nguyễn, dịu dàng nói: “Nguyễn Nguyễn không được nói bậy.”
Lời nói của Hoắc Vân Tiêu dịu dàng, nhưng hành động lại rất hung ác, cứ như thể phá tan từng điểm nhỏ nhất trên cơ thể Tần Nguyễn.
Kha Chí Tân đóng cửa phòng, ngăn hai đứa con ở bên ngoài.
Trong lòng ông ta vẫn chưa quen với việc Hà Niệm Chân đã rời đi.
Kha Di Huy: “Ba, ba không sao chứ?”
Kha Di Minh: “Con vừa nghe thấy ba gọi dì Hà!”
Ông ta đứng dậy đi ra mở cửa.
Hai anh em thấy Kha Chí Tân bình yên vô sự thì thở phào, sau đó cùng hỏi thăm.
Hoắc Vân Tiêu rất ân cần giúp đỡ gọi lại, anh còn đặt điện thoại vào tai Tần Nguyễn.
Điện thoại vừa kết nối, Tần Nguyễn đã nghe thấy giọng nói áy náy của Kha Chí Tân: “Hoắc phu nhân, xin lỗi vì muộn thế này mà còn làm phiền.”
Kha Di Huy liếc mắt nhìn căn phòng ngủ trống rỗng, thấy căn phòng hơi lạnh, trong nhất thời anh ta cảm thấy thương cha.
Anh ta đề nghị: “Ba, nếu ở đây khó chịu quá, hay là đổi sang phòng khác đi?”
Tần Nguyễn nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Vân Tiêu nghe cô chửi bậy, lông mày của anh hơi nhướng lên, nụ cười gian xảo như hồ ly.
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Tần Nguyễn đang quỳ bên giường.
Vào khoảng khắc đó, cô dường như nhìn thấy hy vọng.
Khu nhà họ Hoắc.
Tần Nguyễn đã không còn biết bây giờ là lúc nào nữa.
Kha Di Huy ôm vai em trai, nói với Kha Chí Tân: “Ba, A Minh chỉ lo cho ba thôi mà.”
“Ba không sao, các con không cần phải lo, hai đứa về ngủ đi.”
Mấy giây có thể cầm được đồ vật trong tay, nhưng khi Tần Nguyễn đến nơi, trán cô đã lấm tấm mồ hôi, tiếng chuông điện thoại trên tủ đầu giường cũng đã dừng từ lâu.
Hoắc Vân Tiêu cuối cùng cũng có được thứ mình muốn, anh cười mãn nguyện.
“Cốc cốc!”
“Ba, ba không sao chứ? Ba gặp chuyện gì à?”
Tần Nguyễn có khổ mà không nói ra được, cô giống một con cừu non để mặc cho người ta chém giết.
Biết không có cơ hội mặc cả, Tần Nguyễn đành nghe lời Tam gia, cố sức muốn nắm lấy chiếc điện thoại.
Ông ta không có ý định giữ mình trong sạch cả đời, cuộc đời chỉ còn hơn chục năm ngắn ngủi, vào lúc đang ở đỉnh cao thì phải sống sao cho thật thoải mái.
Nhưng Kha Chí Tân không phải là người không thể sống thiếu phụ nữ, ông ta không thể để cho người khác có cơ hội nói xấu sau lưng Hà Niệm Chân vào lúc này.
Hoắc Vân Tiêu cười khẽ, dùng tay giữ chặt tay Tần Nguyễn, không cho cô cầm điện thoại.
Anh cắn lên vành tai nhỏ nhắn của Tần Nguyễn, mỉm cười đầy trêu chọc: “Cục cưng, bò về phía trước đi, anh sẽ cho em cơ hội.”
Nếu cha của họ sống một mình quá cô đơn, vậy chẳng thà tìm một người ở bên cạnh ông.
Suy nghĩ của cậu út nhà họ Kha rất đơn giản.
Hoắc Vân Tiêu nằm nghiêng, ôm Tần Nguyễn vào lòng, chủ động cầm điện thoại đặt trước mặt cô.
“Em có thể gọi lại.”
Tần Nguyễn yếu ớt hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.