Người ngo1ài đồn rằng Tam gia quanh năm đau ốm, nhớ lại lúc gặp nhau vài ngày trước và tình huống bây giờ, Kha Chí Tân cảm thấy lời2 đồn không đúng sự thật.
Kha Chí Tân nghe giọng nói đầy quyến rũ của Tần Nguyễn thì biết cô bị bắt nạt rất thảm. 7Anh tiện tay ném điện thoại sang một bên, vuốt lại mái tóc lòa xòa, kéo chăn cuối giường đắp lên người, sau đó ôm Tần Nguyễn ngủ một giấc thật thỏa mãn.
…
Vào ngày thứ ba kể từ khi Tần Nguyễn được đưa về nhà, cô cuối cùng cũng có thể bước ra khỏi cửa phòng ngủ. Tần Nguyễn thu hồi vẻ chột dạ trên mặt, gương mặt xinh đẹp quyến rũ trở nên lạnh nhạt, cô thản nhiên hỏi: “Đợi tôi làm gì?
Hoắc Chi: “Bạn gái của Thất thiếu đến thủ đô từ hai ngày trước, ngày nào cô ấy cũng đúng giờ đến bên ngoài cổng lớn của nhà chúng ta. Thất thiếu cũng ngày ngày ở dưới lầu chờ gặp cô.”
Tần Nguyễn nghe vậy mà sắc mặt biến đổi, thoáng có chút vặn vẹo. Tần Nguyễn chớp chớp, tò mò hỏi: “Anh ấy nói cái gì?”
Chẳng lẽ không có ai biết ba ngày qua cô đã trải qua những gì sao.
Ôm tâm lý may mắn, Tần Nguyễn yên lặng nhìn Hoắc Kỳ. Nhưng nhờ đó mà Kha Chí Tân cũng biết, tại sao Tần Nguyễn với xuất thân không cao lại có thể vào làm dâu nhà họ H7oắc, lại còn đứng vững ở vị trí phu nhân gia chủ, cô cũng không phải dạng vừa.
Từ xưa đến nay anh hùng khó qua ải2 mỹ nhân, tuy Hoắc Tam gia xuất thân danh gia vọng tộc, nhưng rốt cuộc vẫn còn trẻ, anh mới ba mươi tuổi, khi Hoắc Tam gi0a cảm nhận được niềm vui của chuyện đó thì khó mà kiểm soát bản thân.
Biết lúc này không thể tiếp tục quấy rầy, Kha Chí Tân nói rất nhanh: “Không có việc gì đâu, tôi nói ban ngày cũng được, đã muộn rồi, cô và Tam gia nghỉ ngơi đi, tôi sẽ không làm phiền nữa.” Tần Nguyễn không nghe hết những lời nói của Kha Chí Tân, hơi thở của cô dần trở nên ổn định, cô thiếp đi khi cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Hoắc Vân Tiêu tắt cuộc gọi, ánh mắt lóe lên một tia sáng mờ khi liếc nhìn cuộc gọi, anh rất hài lòng vì Kha Chí Tân đã gọi đến vào giờ này.
Điều đó khiến Hoắc Vân Tiêu cảm nhận được một niềm vui khác, đó là sự thú vị cần cả hai vợ chồng đi tìm hiểu. Hoắc Chi trả lời: “Bạn gái của Thất thiếu đang ở trong phòng nghỉ ngoài cổng lớn ạ.”
Tần Nguyễn tâm tình phức tạp nói: “Đi mời vào đi, tôi sẽ xuống gặp Hoắc Kỳ.”
Hoắc Chi nghe lệnh rời đi. Cũng vì bị quấy rầy mà càng trầm trọng thêm, anh đổ hết mọi bất mãn với con trai lên trên người cô.
Tần Nguyễn dùng đầu ngón tay bóp chặt mi tâm, nhớ tới chuyện buổi sáng nay tỉnh dậy, nhìn thấy chiếc điều khiển từ xa tinh xảo rơi ở chân giường.
Đó là món quà cô nhận được vào ngày sinh nhật, rõ ràng là cô đã giấu nó vào tủ để đồ ở trong phòng quần áo, nhưng lại bị Tam gia phát hiện. Cuối cùng cũng được thả ra, khi Tần Nguyễn đi ra khỏi phòng, trái tim cô cũng đang run rẩy.
Nắng thật đẹp, không khí bên ngoài phòng ngủ cũng dễ thở hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, những thứ này đều không thể che giấu sự bất an trong lòng cô. Mấy ngày nay cô ăn uống cũng ở trong phòng ngủ, không rời khỏi phòng nửa bước.
Ăn cơm là do Tam gia tự mình đút cho cô ăn, không phải cô yếu ớt, ăn cơm cũng cần phải có người đút cho, mà là cô không còn sức lực nữa.
Đến cả sức nhấc tay lên cầm đũa cũng không có. Giọng điệu không có chút vui vẻ vì thoát qua vụ này.
Ngay khi cô đặt câu hỏi, thì đã nhận ra rằng mình không nên hỏi câu hỏi này.
Mấy cái lý do Tam gia nói với người bên ngoài chẳng qua là càng che càng lộ, mọi người cũng chỉ là giả vờ hồ đồ mà thôi. Hoắc Kỳ đưa tay muốn sờ mũi của mình, nhưng nghĩ làm như thế thì tỏ ra là mình chột dạ quá, nên cậu ta điều chỉnh tư thế ngồi, trịnh trọng gật đầu.
“Anh ba nói cơ thể chị không được thoải mái, hơi có chút cảm cúm, sợ lây cho người khác nên không tiện gặp khách.”
Đương nhiên, đây rõ ràng là lý do qua loa. Cậu ta cùng bạn gái Phàm Phàm đã đợi Tần Nguyễn suốt ba ngày, dẫn đến việc cậu ta vô cùng oán hận.
Trên mặt Tần Nguyễn tỏ ra điềm tĩnh, cô đi tới trước mặt Hoắc Kỳ, ngồi xuống bên cạnh cậu ta như không có chuyện gì xảy ra, sau đó ho nhẹ một tiếng, nói: “Mấy hôm nay tôi không được khỏe lắm.”
Hoắc Kỳ giả vờ nghiêm túc, nói: “Anh ba nói với em rồi, sức khỏe chị thế nào?” Chỉ là da mặt của Tần Nguyễn quá mỏng, cô không thể làm được.
Nghĩ đến việc hôm nay đã hành hạ đối phương rất thảm, Hoắc Vân Tiêu không biết ngày mai Tần Nguyễn có làm ầm lên với mình sau khi tỉnh lại hay không.
Hoắc Vân Tiêu mím môi cười, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên một nụ cười xấu xa. Cô quên khuấy đi mất là ở trong nhà còn hai anh em Hoắc Thừa Anh và Hoắc Kỳ này.
Ba ngày vừa qua Tam gia vẫn luôn ở cùng với cô, thậm chí anh còn không đến công ty, chắc hẳn tất cả mọi người đều biết chuyện này rồi.
Hai tai Tần Nguyễn nóng lên, cô dùng tay che mắt, cảm thấy tuyệt vọng. Từ trên xuống dưới căn biệt thự này, có ai mà không biết Hoắc Vân Tiêu nhốt Tần Nguyễn ba ngày ở trong phòng.
Khi hai người yêu nhau, không cho phép bất cứ ai đi lên quấy rầy, ngay cả Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ tìm cha mẹ cũng không mở cửa.
Tần Nguyễn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoắc Kỳ mà trên mặt nở nụ cười nhẹ, cô bình tĩnh nói: “Đúng vậy, đúng là tôi có hơi bị cảm.” Giờ phút này cô rất muốn quay người lao trở về phòng, tốt nhất là không gặp ai, như vậy sẽ không cần mất mặt.
Hoắc Chi gọi: “Phu nhân?”
Tần Nguyễn điều chỉnh lại cảm xúc, lên giây cót mà nói: “Bạn gái của Hoắc Kỳ có đang ở đây không?” Cô không tin không có người biết tất cả những gì đã xảy ra trong ba ngày này.
Nhất là hôm qua, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nửa đêm gõ cửa, khóc lóc tìm mẹ.
Tam gia vẫn còn đang tính sổ với cô nên không hề có ý định vì con trai mà buông tha cho cô. Ngày hôm qua có thể nói là ngày chứng kiến tất cả nước mắt và nỗi đau của cô, mà Hoắc Tam gia chính là người khống chế nước mắt của cô.
Gương mặt Tần Nguyễn đỏ ửng, cô thầm nghĩ mình phải mau chóng trốn khỏi nhà thôi.
Hoắc Chi từ góc rẽ đi tới, cô ta cúi người trước cô: “Phu nhân, Hoắc thất thiếu đã ở bên dưới đợi cô ba ngày rồi ạ.” Hoắc Kỳ có thể giả vờ như không biết chuyện gì đã xảy ra, cho nên cô cũng không cần phải chột dạ, cứ thoải mái thừa nhận mình bị bệnh, tóm lại là sẽ không có ai nói cái gì đâu.
Tần Nguyễn nhìn người thanh niên ngồi bên cạnh mình, cô hơi chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Cậu từng đi ra ngoài à?”
Hoắc Kỳ thầm giật mình, cậu ta luôn cảm thấy ánh mắt này của Tần Nguyễn có gì đó không thích hợp, giống như lần đầu tiên họ gặp mặt, cô chỉ cần liếc mắt một cái là phát hiện ra trên người của cậu ta có vấn đề.
Cậu ta gật nhẹ: “Phàm Phàm tới nên mấy ngày nay em có ra ngoài gặp cô ấy, nhưng em không chạy đi đâu lung tung cả.”
Tần Nguyễn nói: “Tốt nhất là ít đi ra ngoài thôi, bây giờ trên người cậu đã bị đánh dấu, có âm khí.”
Mặt Hoắc Kỳ biến sắc, trong mắt hiện lên sợ hãi.