Hoắc Chi thấy hơi đau đầu, cô ta nói: “Là Tết ạ, ngày kia là đến Tết rồi thưa phu nhân.” Không biết lần này hấp thu sát khí có thể làm cho cô sống thêm được bao lâu.
Tần Nguyễn chắc chắn rằng thứ mà Vu Phạm nói tới chính là một con nữ quỷ. Một thân bản lĩnh của cô là được Minh Vương truyền thụ cho, chắc cũng không đến mức đôi Thiên Nhãn này lại nhận nhầm quỷ. Vu Phạm cười, trên mặt lộ ra biểu cảm nhẹ nhõm: “Vậy là đủ rồi, tôi không có gì muốn nói cả.”
Thấy Vu Phạm cố chấp như vậy, Tần Nguyễn nói sang chuyện khác: “Cô có biết tại vì sao tôi lại khẳng định nữ quỷ kia cảm thấy hứng thú với Hoắc Kỳ, thậm chí còn đánh dấu cậu ấy không?” Còn có Vu Phạm...
Ánh mắt trầm tĩnh của Tần Nguyễn nhìn vào người ngồi trên ghế sô pha, cô cảm thấy cô gái này đang giấu giếm cái gì đó. Hoắc Chi hạ thấp giọng xuống: “Phu nhân, đây là cái Tết đầu tiên của cô ở nhà ạ.”
“Sau này còn rất nhiều cơ hội, kh2ông cần để ý đến việc lỡ một cái tết.” Trên mặt Tần Nguyễn lộ ra vẻ dịu dàng, nhưng giọng điệu lại vừa êm ái vừa đầy tính uy hiếp: 0“Tiểu Chi à, cô tuyệt đối đừng nghĩ tới chuyện báo cáo với Tam gia. Hiện giờ đội ám vệ đã thuộc quyền quản lý của tôi, Tam gia đã giao cho tôi toàn quyền quản lý mọi công việc của đội ám vệ, nếu như cô muốn bí mật báo cho anh ấy biết, cẩn thận tôi khai trừ cô đấy.” Vu Phạm đột nhiên đứng phắt dậy: “Không, không thể nào!”
Đôi mắt xinh đẹp của Vu Phạm hơi mở to, khuôn mặt thanh tú lộ vẻ kinh ngạc và hoảng sợ tột độ. Bắt gặp ánh mắt nghiền ngẫm của Tần Nguyễn, trên môi Vu Phạm nở một nụ cười không được tự nhiên.
Hoắc Thừa Anh và Hoắc Kỳ đã trở về phòng thu dọn đồ đạc, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Tần Nguyễn và Vu Phạm. “Vậy tôi thì sao, tôi là cái gì?!”
Vu Phạm xé bỏ vẻ kiêu ngạo trên mặt, trong mắt cô ấy hiện lên cảm xúc oán hận và không cam lòng. Cô ấy nhào tới trước mặt Tần Nguyễn: “Tại sao cô có thể nhìn thấy? Tôi và Hoắc Kỳ ở bên nhau bảy năm, bao nhiêu năm qua chúng tôi ở bên nhau rất tốt. Tôi cũng đã từng tính qua chuyện hôn nhân của chúng tôi rồi, tuy không thể nói là trời sinh một cặp, nhưng chắc chắn là thích hợp nhất với nhau.”
Tần Nguyễn vẫn giữ thần thái thong dong như cũ, nói chuyện cũng rất bình tĩnh: “Bởi vì tôi là sứ giả dẫn độ của Nhân giới, đôi mắt này của tôi có thể nhìn thấy được tất cả yêu ma quỷ quái trên thế gian này, nhiệm vụ của tôi là đưa bọn họ xuống Địa Phủ.” Tần Nguyễn gật đầu ngay không chút do dự: “Đó là điều đương nhiên.”
Nhân giới và Minh giới đều có quy tắc sinh tồn của riêng mình, con người không thể nào sống trong Địa Phủ, mà quỷ cũng không thể ở lại nhân gian quá lâu, đây là quy luật của trời đất. Trong mắt Vu Phạm thoáng hiện lên vẻ hoảng sợ, nhịp tim đột nhiên tăng cao.
Nhưng cô ấy nhanh chóng bình tĩnh trở lại, vẻ mặt như bình thường, trong mắt hiện lên ánh nhìn nghiêm túc: “Cô nói xem chúng ta là người của giới Huyền học, có phải nên đánh đuổi tất cả yêu ma quỷ quái trên đời này đến nơi chúng nên đến không?” Vu Phạm bị chấn động bởi năng lực của Tần Nguyễn, cô ấy vô thức lùi lại hai bước, miệng lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy, rõ ràng Hoắc Kỳ là con người mà.”
Tần Nguyễn nói: “Cậu ta và cô có sợi nhân duyên ở trần gian, cũng không có nghĩa là không thể có một nhân duyên khác ở dưới Địa Phủ.” Tần Nguyễn tựa người vào bên cạnh ghế sô pha, cô dùng đầu ngón tay vuốt ống tay áo, vẻ mặt bình thản, nhẹ nhàng nói: “Vu Phạm, chúng ta cũng coi như quen biết nhau đã lâu, nếu cô có chuyện gì không tiện để Hoắc Kỳ biết, hoặc là có chuyện khó nói ra, tôi có thể giúp cô nghĩ cách.”
Cô đang cho Vu Phạm cơ hội, hy vọng đối phương sẽ không che giấu bất cứ điều gì. Vu Phạm nhìn thẳng vào Tần Nguyễn, cô ấy nói, giọng rất sắc bén: “Như thế chẳng phải là trái với quy luật của trời đất sao?”
Tần Nguyễn lắc đầu: “Tôi không biết chân tướng của chuyện này như thế nào, nhưng tôi biết, nếu đã là âm hôn được Thập Điện Diêm Vương công nhận thì nó có lý do của nó.” Cô cho rằng chân tướng sự thật của chuyện này có lẽ còn bết bát hơn so với những gì mình đoán.
Tần Nguyễn lại hỏi: “Rốt cuộc thì cô đang che giấu cái gì?” Bị Hoắc Vân Tiêu giam trong phòng ba ngày, đã bị ăn sạch thì chớ, lại còn ép cô phải nói ra tất cả những lời nói đáng xấu hổ nhất mà cô có thể nói trong đời.
Bây giờ cô đứng ở trước mặt đối phương mà chẳng còn chút mặt mũi nào nữa. Trong lòng Hoắc Thừa Anh đang vô cùng lo lắng và hoảng sợ, nhưng anh ta vẫn còn lý trí nên hỏi: “Chị dâu ba, chị thật sự không nói cho anh ba biết chuyện này sao?”
Nếu anh ba mà biết bọn họ bắt cóc chị dâu chạy mất, thì sau này có tính sổ với bọn họ không đây? Cứ ở lại thủ đô thì chẳng thà đi đến thành phố Hải dạo một vòng, tiện thể giải quyết phiền phức trên người Hoắc Kỳ.
Và đương nhiên là cô cũng rất thèm thuồng con nữ quỷ người đầy oán khí âm khí kia rồi. Hoắc Chi giật mình, lập tức nói: “Thuộc hạ không dám.”
Tần Nguyễn mỉm cười dịu dàng: “Vậy thì cô đi chuẩn bị xe đi.” Mà cho dù có bị thị giác đánh lừa, thì vào đêm đầu tiên khi Hoắc Kỳ đến nhà họ Hoắc, cô đã phát hiện ra một chút sát khí mỏng manh còn sót lại trong phòng chính là sát khí màu đen lạnh lẽo mang theo hơi thở của vạn quỷ dưới Địa Phủ.
Cho dù chỉ để lại một chút xíu dấu vết, thì Tần Nguyễn cũng sẽ không nhận nhầm, nó chắc chắn xuất phát từ Địa Phủ. Nhìn dáng vẻ sắp sụp đổ của cô ấy, Tần Nguyễn cảm thấy hơi thương hại.
Vu Phạm có thực lực rất mạnh, thủ đoạn hung ác, chuyện liều mạng nào cũng đã từng làm qua, vì sao cô ấy lại e ngại nữ quỷ núp trong bóng tối như vậy. Tần Nguyễn thản nhiên nói: “Không cần!”
Cô muốn nổi loạn một lần. “Vâng.”
Hoắc Chi khóc không ra nước mắt, chạy đi chuẩn bị xe. Cô đoán rằng đối phương phải ở dưới Địa Phủ trong một thời gian dài.
Còn tại sao quỷ của Địa Phủ lại chạy đến nhân gian, thì cô không ngại tự mình đi hỏi đâu. Phàm Phàm, em sao vậy?”
Tiếng hỏi thăm đầy lo lắng của Hoắc Kỳ vang lên cùng lúc với câu hỏi của Tần Nguyễn. Khuôn mặt thất thần và bồn chồn của Vu Phạm nhanh chóng trở lại bình thường, đôi mắt sáng ngời bình tĩnh lại, khí thế hung hãn cũng biến mất.
Cô ấy quay đầu nhìn về phía Hoắc Kỳ, khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười sạch sẽ xinh đẹp: “Em không sao, em chỉ đang nói chuyện với đạo hữu Tần về phương tiện di chuyển đến thành phố Hải, lái xe thì phải mất hơn mười tiếng, hình như hơi quá lãng phí thời gian.” Vẻ chán ghét thoáng qua trên gương mặt của Vu Phạm, cô ấy cố kìm nén sự thiếu kiên nhẫn của mình và hỏi: “Tại sao?”
Mắt Tần Nguyễn sáng lấp lánh, cô thủng thẳng nói: “Bởi vì trên cổ tay của Hoắc Kỳ có sợi tơ nhân duyên màu đen, cho nên cuộc âm hôn này được Thập Điện Diêm Vương dưới Âm Phủ công nhận.” Vừa nãy Tần Nguyễn nói chuẩn bị xe, Vu Phạm cho rằng cô muốn lái xe về thành phố Hải, nhưng đi máy bay thì chỉ mất có hai tiếng thôi.