Trong giấc mơ, cậu ta bị rất nhiều người chỉ trỏ, tất cả những người thân và bạn bè của cậu t1a đều tái mặt, tỏ vẻ khinh thường, chế nhạo hoặc chỉ trích cậu ta một cách trơ trẽn.
Cậu ta đang trên bờ vực của sự sụp đổ vì đa2u đớn cùng đè nén, khi thấy được người thân ở kiếp trước của mình. Điện thoại ở đầu giường bỗng đổ chuông.
Hoắc Kỳ từ trong chăn duỗi cánh tay ra, tay run run cầm lấy điện thoại.
Nhìn thấy tên người gọi ở trên màn hình là vệ sĩ A Văn mà cậu ta ra lệnh đi theo Vu Phạm, Hoắc Kỳ cố nén cảm giác nghẹt thở trong cổ họng, bấm nút nghe. Tần Nguyễn ấn mạnh tay lên mi tâm, cô bị đau đầu bởi những tiếng ồn ào của mấy người này.
Từ người Vu Phạm tỏa ra hơi thở giận dữ, vốn trong lòng cô ấy đã bực bội sẵn rồi, giờ lại có người đưa thân đến tìm tai vạ, cô ấy lập tức thực hành chủ nghĩa “Việc nhân đức không để nhường ai” mà xông lên đánh luôn.
Vu Phạm cầm chai rượu trong tay, chạy đến chỗ người đàn ông nói nhiều nhất. Bọn họ tự quyết định muốn đến với nhau, hứa hẹn sẽ sống bên nhau đến răng long đầu bạc.
Thứ tình cảm tương tư sâu đậm như thế có thể gọi là tri kỷ, làm sao còn chấp nhận được cho người khác chen vào.
Nhưng chính vì hành vi ích kỷ để làm yên lòng cha mẹ của cậu ta mà cậu ta đã phá hỏng lời hứa lúc ban đầu giữa hai người, tạo thành một tình cảnh không thể cứu vãn được nữa. “Phó thiếu tuyệt vời!”
“Vậy thì chúng tôi sẽ đợi Phó thiếu chiến thắng trở về!”
Phó thiếu kiêu ngạo, tỏ ra đạo mạo đi về phía Tần Nguyễn và Vu Phạm. Trên mặt Hoắc Chi là biểu cảm đầy khinh miệt và trào phúng, cô ta nhìn gã đàn ông nằm trên mặt đất bằng ánh mắt khinh thường: “Đồ không có mắt, dám đụng vào phu nhân nhà tôi à!”
“Đệch!”
Phó thiếu chưa bao giờ bị người ta đối xử như thế thì thấp giọng chửi một tiếng. Hắn ta quay người lại, ánh mắt u ám nhìn trừng trừng vào Hoắc Chi, toàn thân nóng bừng như lửa đốt.
Cách đó không xa, đám bạn đang chờ Phó thiếu ôm người đẹp về, nhìn thấy cảnh này bèn vội vàng chạy tới.
Bọn họ vội vàng đỡ Phó thiếu dậy và trực tiếp nã pháo vào ba người Tần Nguyễn, Vu Phạm và Hoắc Chi. Cô ta cảm nhận được hơi thở của tay công tử ăn chơi cà lơ phất phơ khiến người ta chán ghét ở trên người tay Phó thiếu này, cô ta có trực giác rằng đối phương cũng không phải kẻ tốt lành gì.
Cả Tần Nguyễn và Vu Phạm đều đã khá say, một lúc sau họ lại cầm chai rượu và uống, không phát giác ra được có kẻ ác ý đang đến gần.
Phó thiếu đến gần mới nhìn rõ được khuôn mặt sạch sẽ của Tần Nguyễn xinh đẹp đến mức nào, và biểu cảm quyến rũ trên gương mặt cô hấp dẫn đến mức làm lòng hắn ngứa ngáy. “Nói cũng phải, ha ha ha ha...”
Giữa tiếng nói cười khả ố của đám bạn, cảm xúc của người thanh niên trẻ tuổi tăng vọt.
Hắn đứng dậy chỉnh lại quần áo, rồi nở nụ cười tà ác: “Hiếm thấy thành phố Hải lại có loại hàng như thế này, buông tha cho bọn họ chẳng phải quá có lỗi sao, chờ tôi thưởng thức hai cô ả rồi, mọi người đang ngồi đây đều sẽ có phần!” Hoắc Kỳ giãy giụa tỉnh lại từ trong giấc mơ, trên mặt cậu ta đầy nước mắt đắng chát, gối cũng bị ướt một mảng.
Mọi thứ xảy ra trong giấc mơ đều là thật.
Tất cả những thứ đó đều là bằng chứng cho thấy cậu ta vi phạm lời hứa với Đoàn tiểu thư. Tần Nguyễn là người đầu tiên phát hiện hắn đi đến, đôi mắt hồ ly khẽ nâng lên, trong lúc lơ đãng từ trên người cô tản ra một sức hấp dẫn mê người.
Cô mờ mịt nhìn người nọ, tư thế lười biếng dùng một tay chống đầu, khóe miệng nhếch lên, hỏi: “Cậu là ai?”
“Người đẹp, anh là trái tim của em đấy.” Kiếp trước, Vu Phạm cũng là một người con gái số khổ, nếu không lấy cậu ta sẽ bị đưa đi làm thiếp, thà làm vợ của một người đàn ông nghèo còn hơn là làm thiếp của một kẻ giàu có.
Trước khi kết hôn, hai người họ đã nói rõ với nhau rằng, sống ngủ riêng giường, chết cũng nằm riêng quan tài.
Bọn họ cả đời không có con, ở bên ngoài là một đôi vợ chồng xứng đôi vừa lứa tôn trọng lẫn nhau, còn đóng cửa lại ai làm việc người nấy, không quấy rầy lẫn nhau, và họ chưa bao giờ vượt quá giới hạn đó. Trăm việc thiện lấy hiếu làm đầu, không có con nối dõi là tội lớn nhất, chỉ mấy năm sau cha mẹ lại thúc giục cậu ta kéo dài hương hỏa.
Lệnh của cha mẹ không thể làm trái, người lớn trong nhà ngóng trông cậu ta kéo dài dòng dõi.
Đúng lúc này, em họ của Đoàn tiểu thư được rước vào nhà, cô ấy mặc bộ áo cưới đỏ chót, ngồi kiệu tám người khiêng được cưới hỏi đàng hoàng, những hứa hẹn mà cậu ta từng hứa với Đoàn tiểu thư, nay lại thực hiện cho người con gái khác. Vì gánh vác trọng trách làm rạng rỡ tổ tông, cũng như để thoát khỏi tiếng xấu, cậu ta lựa chọn vào triều làm quan.
Hơn mười năm sau đó, cậu ta lăn lộn trong triều đình, dùng trái tim thương yêu bách tính cải cách luật mới, mang một trái tim từ bi tạo phúc cho muôn dân.
Nhưng dù có làm thế nào đi chăng nữa, cậu ta cũng không thể chống lại tập tục xưa của thời đại Nam Triều. “Thất thiếu, Vu tiểu thư xảy ra chuyện rồi!”
Giọng nói bị đè thấp xuống của A Văn cùng với tiếng nhạc xập xình trong quán rượu truyền vào tai Hoắc Kỳ.
“Cô ấy thế nào?” Đến cuối cuộc đời, bọn họ đã hoàn thành lời hẹn sống ngủ riêng giường, chết cũng nằm riêng quan tài.
Ở đời trước, bản thân cậu ta cho rằng cả đời mình chưa từng phản bội Đoàn tiểu thư, không hề có chuyện yêu đương tình cảm gì với những người phụ nữ khác.
Nhưng lại không biết rằng khi biết cậu ta ở trần gian thành hôn với người khác, nàng ấy đã đau đớn, chịu đủ loại tra tấn thống khổ mà lang thang ở Địa Phủ mấy trăm năm. “Các người là ai, có biết đây là địa bàn của ai không hả?”
“Dám đắc tội với Phó thiếu, các người chán sống rồi!”
“Mau mau nhận lỗi đi, dập đầu hai cái, chưa biết chừng Phó thiếu sẽ tha chết cho mấy cô em đấy!” Còn cả gương mặt thanh tú của Vu Phạm, cùng sự kiêu ngạo toát ra từ trong xương của cô ấy cũng có một loại hấp dẫn khác.
Hai người đẹp với ngoại hình và khí chất khác nhau như vậy đã khiến ngọn lửa ham muốn trong lòng Phó thiếu khó có thể ức chế được, hắn chỉ muốn ôm chặt hai người họ vào lòng, rồi cùng nghiên cứu thảo luận về cấu trúc cơ thể con người của nhau, để đạt tới sự khám phá không có khe hở nào về thể xác lẫn tinh thần.
Phó thiếu nuốt nước bọt, cởi cúc áo sơ mi ra rồi dùng ánh mắt đầy dục vọng nhìn thẳng vào hai mỹ nhân. Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Kỳ còn chẳng kịp thay áo ngủ mà vớ lấy áo khoác vắt trên ghế sô pha trong phòng, mặc tạm lên người rồi bước nhanh ra ngoài.
...
Tần Nguyễn ngồi uống rượu với Vu Phạm ở trong quán rượu, chẳng may lại thành uống quá nhiều. Trong căn phòng sạch sẽ nhưng đầy sự đè nén, máu trên tay ngư7ời phụ nữ trung niên nhuộm đỏ tấm rèm, trong mắt bà ta đầy thù hận, gương mặt dữ tợn gào khóc kể lể.
Đây chính là mẹ ruột ở kiếp7 trước của Hoắc Kỳ, bà ấy ôm lấy cậu ta được cứu sau khi tự sát, khóc lóc, lấy cái chết ra để ép cậu ta phải quên đi Đoàn tiểu thư, thậm2 chí còn nguyền rủa Đoàn tiểu thư sau khi chết sẽ không được yên ổn.
Chứng kiến cha ruột bị người xung quanh hắt hủi phỉ nhổ chỉ0 vì cậu ta tự sát muốn chết theo Đoàn tiểu thư. Cậu ta bị cho là bất tài hèn yếu, không xứng với danh hiệu Trạng Nguyên mà hoàng thượng đã ban cho. “Có người bất kính với Hoắc Tam phu nhân, Vu tiểu thư ra tay đánh người ta thành ra to chuyện, kinh động đến cả người nhà họ Phó rồi ạ.”
Ở phương nam này, nhà họ Phó chẳng khác gì hoàng đế địa phương cả. Bây giờ gia tộc nhà họ lại chen chân vào một trong sáu thế gia ở thủ đô, tương lai phát triển của gia tộc này là vô cùng lớn.
Nhà họ Hoắc ở thành phố Hải là chi nhánh thứ ba, từ trước đến nay họ luôn hành động thận trọng với nhà họ Phó, cho dù gia chủ của nhà họ Phó có chuyển nhà đến thủ đô, thì thế lực ở bên thành phố Hải này vẫn không thể coi thường được. Người nắm chặt cổ tay Phó thiếu chính là Hoắc Chi, còn tóm lấy cánh tay của hắn là Tần Nguyễn.
Cô vô cùng phản cảm với việc bị người lạ đụng chạm, nên vô thức ngăn cản đối phương lại gần.
Hoắc Chi mạnh mẽ túm lấy Phó thiếu lôi ra khỏi ghế sô pha, và đạp hắn ngã lăn xuống đất. Giọng Hoắc Kỳ hơi khàn khàn, cậu ta vội vàng từ trên giường ngồi dậy.
Thoát ra khỏi cảm xúc đau đớn tang thương của kiếp trước, toàn thân cậu ta lại tỏa ra khí chất lạnh lẽo.
Sợi tơ tình đã bị lấy ra khỏi cơ thể, chung quy lại đã tạo thành ảnh hưởng không thể đảo ngược đối với cậu ta. Vu Phạm ôm khư khư lấy chai rượu, cô ấy uống nhiều đến mức hai mắt say lờ đờ rồi, nói chuyện cũng lắp bắp.
Nhưng hai người bọn họ không nhìn thấy, ở trên bục lớn phía đối diện đang có năm, sáu người đàn ông nhìn họ bằng ánh mắt dâm đãng.
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở chính giữa gác hai chân lên bàn, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn và Vu Phạm: “Hai con bé này trông ngon đấy, đêm nay có thứ để vui vẻ rồi!” Phó thiếu híp mắt lại nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Tần Nguyễn.
Sau khi Tần Nguyễn lên tiếng hỏi, hắn thừa dịp ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay muốn ôm lấy eo nhỏ của cô.
Một giây sau, cổ tay và cánh tay của hắn bị tóm chặt, đến từ hai sức mạnh khác nhau, Tần Nguyễn và Hoắc Chi cùng đồng thời ra tay. Trình uống rượu của cô cũng khá, nhưng tối nay không chú ý nên uống rất nhiều, đến khi cô nhận ra thì đã thấy người mình lâng lâng rồi.
Tần Nguyễn đứng lên, ổn định lại cơ thể rồi giật giật ống tay áo của Vu Phạm: “Chúng ta đi thôi.”
“Tôi vẫn muốn uống nữa mà, đã, đã nói là, không say không về mà...” Năm ấy ở dưới gốc cây mai, hai người cùng nhau ngâm thơ, một đóa hoa mai nhẹ nhàng rơi xuống tóc của Đoàn tiểu thư.
Cậu ta đi lên phía trước nhặt lấy bông hoa mai, trong lúc xúc động đã hứa hẹn rằng đời này nhất định sẽ không lấy ai ngoài nàng ấy, họ sống ngủ cùng một giường, chết chôn cùng một huyệt, dù có xuống Địa Phủ cũng muốn làm một đôi uyên ương với nàng ấy.
Tình yêu của cậu ta đối với Đoàn tiểu thư là vừa gặp đã yêu, là sự đồng cảm về tài năng và kiến thức của nhau, để rồi càng về sau càng sâu đậm, ngay cả đến lúc nàng ấy ra đi rồi mà mỗi lần nhớ đến, tim cậu ta vẫn đập thình thịch. Biết chuyện Tần Nguyễn và Vu Phạm trêu chọc đến người của nhà họ Phó, Hoắc Kỳ day huyệt Thái Dương đau đớn.
Cậu ta trầm giọng ra lệnh: “Trước tiên anh liên hệ với người phụ trách ở bên nhà họ Phó, bảo họ không được hành động lỗ mãng. Nếu tình thế nguy cấp có thể đối đầu trực diện với họ, đồng thời tiết lộ thân phận của chị dâu ba. Điều quan trọng nhất là bảo vệ sự an toàn của chị dâu ba và Vu Phạm.”
“Rõ, thưa Thất thiếu!” Những người xung quanh ồn ào nói: “Phó thiếu thích à?”
“Người mà Phó thiếu để mắt tới thì chưa bao giờ bị thất thủ cả, tôi cá trong vòng nửa tiếng là hai cô gái này sẽ lao vào vòng tay của Phó thiếu ngay.”
“Nửa tiếng? Cậu xem thường ai đấy, ở thành phố Hải này, chỉ cần Phó thiếu vẫy tay thì có cô gái nào mà không lao lên quyến rũ anh ấy!” Thấy bạn bè kiếp trước vì chuyện này mà xa lánh, nghĩ cậu ta là kẻ vô dụng.
Chỉ có nhà họ Đoàn cảm động vì sự si tình của cậu ta đối với Đoàn tiểu thư mà nhiều lần đến nhà khuyên cậu ta không cần làm như thế, Đoàn tiểu thư ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ không nỡ nhẫn tâm nhìn thấy cậu ta như vậy.
Đối mặt với sự đau buồn van xin của cha mẹ, và gia tộc bị ảnh hưởng, làm sao cậu ta có thể tìm đến cái chết một lần nữa, chỉ có thể ngày ngày sống trong nỗi nhớ nhung Đoàn tiểu thư. Chai rượu vung tới, một tiếng choang vang lên.
Mọi người nhìn lại theo tiếng động và bị sốc ngay tại chỗ.
Người đàn ông bị Vu Phạm đập chai rượu đưa tay lên sờ đầu, thấy tay có cảm giác dinh dính, khi hạ tay xuống thì đập vào mắt là một màu đỏ tươi.
Khuôn mặt của người đàn ông này ngay lập tức thay đổi, hắn kinh hoảng hô lên.
“A a a... Máu!!!”