Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 922: Nguyễn nguyễn uống say giải phóng bản tính của mình, quỳ xuống gọi ba đi!




Vu Phạm nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này thì khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười tươi rói, cô ấy cười ngây thơ vô hại như một đứa trẻ vậy. 1
Cô ấy quay sang nhìn Tần Nguyễn, biểu cảm trên khuôn mặt kiểu khen tôi đi. Giọng nói hơi khàn khàn của Tần Nguyễn vẫn còn đang mắng: “Là cái bệnh viện nào vô trách nhiệm như thế lại thả cậu ra ngoài, không sợ cậu làm hại người vô tội à. Tôi thấy hay là tìm một cái dây xích buộc cậu vào đấy để tránh tai họa cho những người khác. Còn nữa, khi nào rảnh nhớ uống nhiều thuốc vào, chứ đụng phải người như tôi thì sơ ý một cái e là mạng cũng chẳng còn đấy.”
Tần Nguyễn vừa dứt lời thì một tiếng súng vang lên.
Bọn họ đứng chắn phía trước Tần Nguyễn, trên người tỏa ra sát khí mạnh mẽ, và nhìn chằm chằm vào đám người Phó thiếu bằng ánh mắt không vui.
Phó thiếu thấy có biến thì vốn định rút lui rồi, nhưng nhìn người của mình bị Vu Phạm đánh cho vỡ đầu thì biết mình không thể tránh được.
Tần Nguyễn rủ mắt xuống, trên khuôn mặt nở nụ cười hài lòng giống cô bé con, xán lạn, thuần khiết và tươi đẹp.
Cô bước đến trước mặt Phó thiếu, dùng vũ khí trong tay sỉ nhục tát vào mặt hắn, trên môi nở nụ cười giễu cợt: “Dáng dấp xấu xí như vậy mà còn dám ra mặt chọc ghẹo người ta à, ai cho cậu dũng khí đấy?!”
“Một, hai...”
Cô vừa mới đếm thì có âm thanh đầu gối chạm đất vang lên.
Những người khác hãi quá lùi lại mấy bước, sợ bị liên lụy.
Tần Nguyễn nhìn Phó thiếu bằng ánh mắt sâu thẳm và nguy hiểm, trên mặt cô nở nụ cười sạch sẽ vô tội, ngoài miệng lại nói: “Tôi đếm đến ba, cậu không quỳ thì tôi sẽ nổ súng.”
Không ai ngờ rằng cô sẽ thật sự nổ súng, mà lại còn bắn bị thương Phó thiếu siêu siêu nổi tiếng ở đất thành phố Hải này.
Hầu hết người ở trong quán rượu này đều biết Phó thiếu.
Phó thiếu nhìn Tần Nguyễn đã tỉnh táo hơn, đuôi lông mày của cô khẽ nhếch lên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ đầy hờ hững, phản ứng còn kiêu ngạo hơn so với vừa nãy.
Người đẹp lạnh lùng như thế này mới càng khiến cho người ta có ham muốn chinh phục.
Bị người ta sỉ nhục như thế nhưng hắn cũng không dám lên tiếng, khuôn miệng căng cứng.
Trong tay đối phương có súng nên hắn chỉ có thể đè nén lửa giận trong lòng chứ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tần Nguyễn nghiêng đầu, cô dùng giọng điệu mất mát chậm rãi nói: “Đến một ngón tay của Tam gia nhà tôi, cậu cũng không sánh nổi, sao không đi soi gương xem mình là loại đức hạnh gì, dáng dấp trông xấu xí như thế này mà còn dám chạy ra ngoài à.”
Vũ khí đang chĩa lên mặt Phó thiếu chậm rãi trượt xuống, rơi vào phần hầu kết vì quá khẩn trương mà luôn không ngừng nuốt nước bọt của hắn.
Nghe thấy ẩn ý bên trong lời nói của Phó thiếu, cô bật cười, tiếng cười rất êm tai: “Còn có chuyện tốt như vậy cơ à?”
Phó thiếu cho là cô nghe bùi tai rồi, bèn bước lên trước mấy bước, thấp giọng dụ dỗ: “Đương nhiên rồi, hai em chẳng cần phải làm gì cả, chỉ cần nằm là được, tôi tuyệt đối sẽ không để các em phải tốn một chút sức lực nào, còn làm cho các em đạt được sự sung sướng tột đỉnh nữa cơ.”
Tần Nguyễn khẽ nhướng mày, toàn thân tỏa ra sức quyến2 rũ khó cưỡng, đủ để mô tả bằng hai chữ gợi cảm.
Trên người cô có một loại khí chất cực đoan thuần túy sau khi được quan tâm chiều chuộn7g, dần dần hòa quyện giữa hơi thở tuổi trẻ và sự quyến rũ trưởng thành, mỗi cử chỉ của cô đều mang theo sự quyến rũ đặc biệt.
Vu Phạm rất ngoan đi đến ngồi xuống bên cạnh Tần Nguyễn, còn tiện tay vớ lấy chai rượu trên bàn mà tu tiếp.
Không hề biết rằng bởi vì hành động của mình mà đêm nay chuẩn bị nổ ra một trận chém giết kinh hoàng.
Trên người cô tỏa ra khí thế mạnh mẽ, đôi mắt toát ra tia sáng dữ tợn nguy hiểm, giọng nói trầm xuống: “Oắt con, quỳ xuống gọi ba đi!”
Phó thiếu nghe thấy đạn đã lên nòng thì trên trán xuất hiện mồ hôi lạnh.
Hoắc Chi làm sao cho phép người này nói những lời làm nhục đến nữ chủ nhân của bọn họ, cô ta rút súng ở bên hông ra, ngắm ngay họng súng đen ngòm vào Phó thiếu.
Trên người tỏa ra sát khí, cô ta nghiêm nghị quát: “Cút!”
Thấy cảnh này, Tần Nguyễn híp mắt cười cười, nụ cười trong trẻo thuần khiết, xinh đẹp vô cùng.
Đáng tiếc không ai thưởng thức vẻ đẹp này, những người tò mò vây xem đều che đầu chạy trốn tán loạn.
Chẳng ai ngờ Hoắc Chi sẽ dùng súng, thấy cô ta lôi súng ra, tất cả mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phó thiếu vô thức giơ hai tay lên, tái mặt nói: “Nơi này là thành phố Hải, tôi là người của nhà họ Phó, hôm nay các người dám làm tôi bị thương thì đừng hòng bước chân ra khỏi quán rượu này!”
“A a a a...”
Tiếng hét thảm thiết của Phó thiếu lập tức vang lên.
Phó thiếu thấy mình chiếm ưu thế thì đẩy người cản trước mặt hắn ra, một tay đút túi đi lên trước mấy bước.
Hắn rất vênh váo đắc ý mà kêu to: “Hôm nay các người làm anh em của tôi bị thương, thì không xong với tôi đâu!”
Ngoại hình Phó thiếu cũng không xấu, tính ra cũng không kém bao nhiêu so với mấy ngôi sao nổi tiếng. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn bị người ta nói là xấu.
Còn cả hành vi làm nhục hắn của Tần Nguyễn nữa, khiến hắn tức giận đến mức toàn thân phát run.
Tần Nguyễn không thèm nhìn gã đàn ông nằm liệt trên mặt đất, hai mắt cô ngây ra nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay, họng súng đang bốc khói trắng.
Cô chớp mắt, đôi môi đỏ mọng gợi cảm thổi một hơi, làn khói ở họng súng bị thổi tan.
Tần Nguyễn ngồi trên ghế sô pha đã bớt say hơn một chút, cô đánh giá tình huống giằng co trước mắt rồi nhẹ nhàng nói: “Cậu muốn thế nào?”
Lúc nói chuyện, cô còn vẫy vẫy tay với Vu Phạm đang say hai mắt lờ đờ.
Hầu như tấ7t cả những người đàn ông có mặt ở đây đều bị thu hút bởi ngoại hình và khí chất của Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn nhìn gương mặt mong được khen2 như trẻ con của Vu Phạm thì khẽ bật cười, tiếng cười như cào vào lòng người, bên trong đôi mắt hồ ly tỏa ra ánh sáng khiến người ta say đắm.
Đôi mắt lạnh lẽo của Hoắc Chi nhìn thấy ánh mắt của đám đàn ông xấu xa kia, cô ta liếc mắt qua, phất tay với các thuộc hạ gần đó, ba tên ám vệ nhà họ Hoắc nhanh chóng tiến tới.
Tần Nguyễn đứng dậy, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một nụ cười lạnh: “Tôi mặc kệ cậu là người nhà họ Phó hay là người nào, hôm nay tôi không muốn để cậu được dễ chịu đấy!”
Cô thủng thẳng bước đến trước người Hoắc Chi và đưa tay giành lấy vũ khí trong tay cô ta.
Hoắc Chi buông tay ra, lên tiếng nhắc nhở: “Phu nhân, súng đã lên đạn, cô cẩn thận một chút đừng để bị thương.”
Tần Nguyễn cầm vũ khí, chuyển tay, cuối cùng họng súng chĩa vào lồng ngực của Phó thiếu.
Phó thiếu giơ cánh tay lên ra hiệu cho đám tay chân trong quán, những kẻ kia nhận được tín hiệu thì lập tức lao tới như ong vỡ tổ, phải có khoảng hơn mười người.
Hai bên giằng co, đám người Phó thiếu lấy số lượng nhiều trực tiếp nghiền ép sáu người Tần Nguyễn.
Tuy hắn ta không phải là con cháu dòng chính, nhưng cũng là chi nhánh được dòng chính nhà họ Phó vừa tiến vào thủ đô, trở thành một trong sáu thế gia lớn, để mắt đến.
Bao nhiêu năm qua, gia tộc chi nhánh của vị Phó thiếu này có thể nói là diễu võ giương oai, có danh tiếng rất lớn ở thành phố Hải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.