Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 925: Nguyễn nguyễn mà còn làm nũng nữa, anh sẽ bắt nạt em đấy




Hoắc Chi cũng chỉ mới biết chuyện này khoảng một tiếng trước. Sau khi biết phu nhân đến thành phố Hải, chủ nhân cũng sắp xếp đi theo đến đây kluôn.
Hoắc Kỳ nghe vậy thì vô thức nhìn sang A Văn, người này đang bế Vu Phạm bất tỉnh nhân sự, và bị vệ sĩ của nhà họ Phó ngăn cản cđường đi.
Cậu ta hít một hơi thật sâu đi về phía trước, thấp giọng ra lệnh: “Anh đưa cô ấy cho tôi rồi đi ra từ cửa sau, lập tức thôang báo cho bác Tư biết Tam gia từ thủ đô tới, bảo trong nhà chuẩn bị sẵn sàng!” “Người nào nói dối là chó con!”
Tam gia bị giằng xé giữa người và chó, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi...”
Cuối cùng Tần Nguyễn cũng gật đầu, đồng ý đi cùng với anh.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ cùng đồng thanh đáp ứng.
Chúng nó làm sao lại bắt nạt mẹ được, rõ ràng là cha mới hay bắt nạt mẹ ấy, mấy hôm trước cha còn làm cho mẹ khóc.
Hai đứa bé giương mắt nhìn Tần Nguyễn, vẻ mặt đau lòng suýt nữa khóc lên.
Hai tên nhóc con trong xe nhìn thấy Tần Nguyễn thì tranh nhau leo lên người cô.
Giọng Hoắc Vân Tiêu hơi trầm xuống, anh cảnh cáo: “Chăm sóc cho mẹ đấy, đừng bắt nạt mẹ.”
“Chúng con biết rồi ạ.”
Tần Nguyễn rất dễ dỗ, nghe Tam gia nói không bắt nạt mình nữa, cô lại tiếp tục chui vào trong ngực anh.
Sau khi an toàn được đảm bảo, cô lại bắt đầu cảm thấy tủi thân, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Hoắc Vân Tiêu cúi đầu nghe cũng không nghe ra được cái gì.
Anh dịu dàng hỏi: “Cái gì cơ?”
“Đau...”
Lời phàn nàn lí nha lí nhí của Tần Nguyễn lọt vào trong tai Hoắc Vân Tiêu.
Phần hầu kết của Hoắc Vân Tiêu khẽ chuyển động, anh nhìn đi chỗ khác và ừ một tiếng bằng giọng mũi.
Thật là muốn chết mà!
Cô bé này không hề biết, dáng vẻ này của cô quyến rũ như thế nào.
Hai thằng bé gật mạnh đầu.
Hoắc Vân Tiêu bình tĩnh bước từng bước đi về phía Tần Nguyễn, trong mắt nổi lên mưa gió, nhưng nụ cười trên mặt vẫn vô cùng dịu dàng.
Anh vươn tay đỡ lấy Tần Nguyễn từ trong ngực của Hoắc Chi, một mùi rượu rất mạnh xộc thẳng vào mũi.
Cô níu lấy cổ áo Hoắc Vân Tiêu, hung dữ nói: “Em muốn ăn bánh lưỡi bò đen và mì tôm hùm, anh làm em đau thì phải tốt với em!”
Đây là cái kiểu ngụy biện gì vậy?
Hoắc Tam gia buồn cười quá, anh không hiểu mạch não của cô.
Khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe và ngấn nước, cùng với chút biểu cảm tủi thân sắp khóc hiện rõ trong mắt Tam gia, khiến anh thấy đau lòng vô cùng.
Anh không nhịn được mà hôn lên má Tần Nguyễn ở ngay trước mặt mọi người, sau đó dùng giọng nhẹ nhàng yêu thương nói: “Sau này không đau nữa.”
Anh không an ủi còn đỡ, chứ vừa an ủi là Tần Nguyễn lập tức giống như một đứa trẻ cố tình gây sự vậy.
Hoắc Kỳ chạy tới, nói với người đàn ông đang đứng trước xe và nói chuyện với hai đứa trẻ trong xe: “Anh ba, với tình trạng của chị dâu bây giờ cũng không tiện đi đi lại lại, trong nhà đã chuẩn bị sẵn phòng rồi, không bằng mọi người ở lại một đêm, chờ chị dâu ba tỉnh rượu rồi trở về thủ đô sau?”
Hoắc Vân Tiêu nhìn Tần Nguyễn ngồi ở trong xe, hai tay cô đang trêu Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, khi thì véo tai, lúc lại sờ đầu, cô còn bóp mũi của chúng nữa.
Rõ ràng là cô coi hai đứa con thành đồ chơi.
Hoắc Chi đã trống tay, cô ta lập tức quỳ một chân xuống đất và nói: “Chủ nhân, thuộc hạ đã không chăm sóc tốt cho phu nhân.”
“Ô... Thơm quá đi!”
Tần Nguyễn ngã vào trong lồng ngực của Hoắc Vân Tiêu, cô hít hà ngực anh rồi cảm thán.
Hoắc Kỳ để Vu Phạm vào trong xe, cậu ta cũng nghe thấy tiếng gọi cuống cuồng của Phó Côn ở bên kia.
Cậu ta vội bước nhanh đi đến chỗ Hoắc Vân Tiêu và kể vắn tắt mọi chuyện xảy ra đêm nay cho anh nghe.
Hoắc Vân Tiêu đã biết chi tiết toàn bộ câu chuyện thông qua Hoắc Chi rồi, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn về phía Phó Côn, lông mày khẽ nhíu lại.
Ánh mắt mang theo nụ cười của anh liếc nhìn Hoắc Chi: “Nghe phu nhân nói gì chưa, bây giờ đi tìm ngay.”
Hoắc Chi đi lên trước, cúi người chào rồi mang theo hai thuộc hạ rời đi.
Hoắc Vân Tiêu ôm Tần Nguyễn đang dần dần trở nên an phận ở trong lòng, anh nhẹ giọng dỗ dành ở bên tai cô.
Nghe giọng điệu hồn nhiên của cô thì có vẻ cô rất thích mùi hương của anh.
Hoắc Vân Tiêu bị lấy lòng, lửa giận dâng lên trong lòng cũng được vỗ yên.
Ánh mắt u ám của anh tập trung vào khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Tần Nguyễn, cô nở nụ cười sạch sẽ vô hại, vừa ngoan ngoãn lại ngây thơ. Dưới hàng lông mày đen mảnh là một đôi mắt long lanh quyến rũ đang nhìn anh, trông giống như đang mê hoặc anh hơn.
Nhưng chính động tác tinh tế như thế rơi vào trong mắt Phó Côn khiến ông ta vô thức đứng thẳng người, hai tay nắm lại thật chặt.
Ông ta khẩn trương nuốt nước bọt, sợ mất mật nói: “Tam gia, chuyện tối nay chỉ là hiểu lầm thôi!”
Khóe miệng của Hoắc Vân Tiêu cong lên lạnh lùng, anh nói, giọng rất nhẹ: “Từ khi nhà họ Phó vào thủ đô vẫn luôn an phận thủ thường, tuy bọn họ có tham vọng đấy nhưng cũng biết kiềm chế, cư xử khiêm tốn, làm việc hiệu quả, chưa bao giờ không biết vị trí của mình ở đâu. Các người thì hay rồi, làm mưa làm gió ở thành phố Hải, thái độ kiêu căng ngạo mạn, không sợ làm mất uy tín của bọn họ à!”
Cô bé này đang cáu kỉnh với anh đây mà.
“Cảm ơn chủ nhân!”
Hoắc Chi đứng lên, rồi bước vào hàng ngũ của các ám vệ nhà họ Hoắc.
Tần Nguyễn ngước đôi mắt ngấn nước ngây thơ nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô ngốc nghếch hỏi: “Thật à?”
Trong đôi mắt trong veo hiện lên ánh nhìn mê hoặc, và lộ ra sự quyến rũ vô hạn.
Ngay sau đó, Tần Nguyễn lại nói: “Anh là người đầu tiên làm cho em đau mà không bị em đánh lại, cho nên, anh nhất định phải tốt với em!”
Cô tự nhận là logic này rất đúng, nên liên tục gật đầu.
Hoắc Vân Tiêu nghe thế mà dở khóc dở cười, anh khom người ôm con mèo nhỏ say khướt vào trong lòng, hứa hẹn: “Được, cho em hết!”
Dáng vẻ say xỉn này làm cho người ta nhìn mà càng muốn bắt nạt cô hơn.
“Đứng lên đi, chuyện lần này không trách được cô.”
Anh biết rất rõ lý do vì sao Tần Nguyễn lại chạy tới thành phố Hải.
Tần Nguyễn hơi nghiêng đầu, không hề nhận ra anh là ai, đôi mắt đen khép hờ tràn đầy ngây thơ, cô vẫn tựa vào vai Hoắc Chi, không nhúc nhích.
Hoắc Vân Tiêu nhìn thấy vẻ mặt mơ mơ màng màng của Tần Nguyễn mà mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Anh quay đầu nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ cũng không ngoan ngoãn ngồi trong xe, mà đang bám vào cửa sổ xe, để lộ ra hai cặp mắt đen láy.
Anh nhẹ giọng căn dặn: “Hai đứa ngoan ngoãn chờ ở đây, không được xuống xe.”
“Vâng, Thất thiếu!”
A Văn chuyển Vu Phạm cho Hoắc Kỳ rồi quay người chạy ra cửa sau của quán rượu.
Hoắc Kỳ thì bế Vu Phạm, nhanh chân đuổi theo Hoắc Chi và Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn nằm trong lồng ngực của anh, cô vòng tay ôm cái eo gầy của anh, miệng khẽ lẩm bẩm mấy tiếng, giống như một đứa trẻ đang nũng nịu xin kẹo vậy.
Đuôi mắt của Hoắc Vân Tiêu khẽ nhướng lên tạo thành một đường cong nhẹ nhàng, anh cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Nguyễn Nguyễn, nếu em còn làm nũng nữa, anh sẽ bắt nạt em đấy.”
Hai chữ bắt nạt truyền vào trong tai Tần Nguyễn khiến cơ thể cô vô thức run lên.
Thấy họ chuẩn bị rời đi, Hoắc Kỳ lập tức bế Vu Phạm đuổi theo.
“Anh ba!”
Hoắc Vân Tiêu nghe thấy nhưng bước chân vẫn không dừng lại, anh đặt Tần Nguyễn vào trong xe, rồi đắp cho cô cái chăn đã chuẩn bị sẵn.
Cô vừa gật đầu là đụng ngay vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Tần Nguyễn còn chưa kịp mở miệng kêu đau, Hoắc Vân Tiêu đã ôm cô vào lòng, sợ cô lại vì say mà tiếp tục quậy.
Ôm cô vợ nhỏ vào lòng, anh sải bước về phía chiếc xe mà Hoắc Diệu và Hoắc An Kỳ đang ngồi.
Cũng không biết anh nói cái gì mà Tần Nguyễn chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt ngây thơ.
Hoắc Vân Tiêu dịu dàng nói: “Đi với anh nhé, được không?”
Tần Nguyễn chớp mắt: “Thật sự có đồ ăn ngon à?”
Nhìn dáng vẻ của Tần Nguyễn mà Tam gia bất đắc dĩ vuốt mi tâm, anh nói với Hoắc Kỳ: “Vậy thì làm phiền cậu rồi.”
Hoắc Kỳ nhẹ nhàng thở ra, miệng vội nói không phiền không phiền, sau đó cậu ta bế Vu Phạm đi về phía xe ô tô của mình.
Phó Côn mang theo con trai cùng đám vệ sĩ đi ra, nhìn thấy thế trận hoành tráng bên ngoài, và thấy thái độ cung kính của Hoắc Kỳ đối với người đàn ông cao lớn và lịch lãm đứng trước xe, ông ta lập tức xông đến.
Hoắc Vân Tiêu vuốt tóc người ở trong ngực mình, càng làm cho Tần Nguyễn thêm tham lam hít hà mùi hương trên người anh, trông cô ngoan ngoãn đáng yêu như một chú mèo con.
Trên mặt anh lộ ra biểu cảm buồn cười quá, anh nhẹ nhàng hỏi: “Em đã uống bao nhiêu rượu vậy?”
Đầu ngón tay anh trìu mến vuốt ve khóe mắt của Tần Nguyễn, từng chút từng chút mơn trớn, động tác mập mờ thân mật.
Nhưng vừa mới đi được mấy bước thì đã bị khí thế hung tàn lạnh lùng của ám vệ nhà họ Hoắc ngăn cản.
Lúc này Hoắc Kỳ đã xoay người rời đi, thấy tình huống không ổn, ông ta chẳng cần mặt mũi gì nữa vội kêu to lên: “Hoắc Tam gia! Hoắc Tam gia!!”
Cửa xe đã mở ra, Hoắc Vân Tiêu đang định lên xe, nghe thấy tiếng gọi ở phía sau, anh bèn chậm rãi quay đầu lại.
Ánh đèn đường mờ tối chiếu xuống dáng người hoàn mỹ của người đàn ông, ngũ quan của người này rõ ràng, trên sống mũi còn đeo một cặp kính không gọng, càng cho thấy khí chất cao quý và tao nhã của anh ta.
Nhìn thấy Tần Nguyễn tựa vào trong ngực Hoắc Chi, Hoắc Vân Tiêu đã biết cô đang say rồi, anh nhếch môi.
Anh giang hai cánh tay ra, nhã nhặn nói: “Nguyễn Nguyễn, tới đây.”
Ký ức ba ngày ba đêm đã khắc sâu vào trong lòng cô.
Ngay cả bây giờ khi bị cơn say tấn công, thì nỗi sợ hãi đã khắc sâu vào linh hồn khiến cô chỉ muốn trốn thoát ngay lập tức.
Hoắc Vân Tiêu làm sao có thể để cô chạy thoát, anh khóa chặt cô vào trong ngực rồi thấp giọng an ủi: “Nguyễn Nguyễn ngoan, chỉ cần em ngoan ngoãn thì anh sẽ không bắt nạt em.”
Hoắc Tam gia từ trước đến nay vẫn luôn khiêm tốn lịch sự, lần này lại nói rất nặng lời.
Chỉ còn thiếu mỗi nước chỉ vào mũi của Phó Côn mà bảo, các người là cái thá gì.
Trái tim của Phó Côn đóng băng ngay lập tức, ông ta sợ đến mức cơ thể cứng đờ, nín thở.
Nghĩ đến đứa con trai bê bết máu của mình, ông ta run rẩy, nghẹn ngào cầu xin: “Tam gia! Đây thật sự là hiểu lầm thôi, thằng nhóc Tử Thu cũng không phải người xấu, mặc dù mấy năm nay nó chơi bời lêu lổng đấy, nhưng nó chưa bao giờ làm chuyện ác!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.