Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 924: Hoắc tam gia mang con theo, tới đón nguyễn nguyễn về nhà ăn tết




Vệ sĩ nhà họ Phó lập tức xông lên trước, ngăn cản A Văn bế Vu Phạm rời đi.
Phó Côn lại ra lệnh cho vệ sĩ: “Đưa thiếu gia đến bệnh vkiện, lập tức phẫu thuật lấy viên đạn ra!”
Dù hiện tại bị người khác khống chế, nhưng ông ta vẫn không quên vết thương của con traic mình. Lúc này toàn thân Tần Nguyễn đang nóng lên, cảm giác nhẹ bẫng giống như đạp trên mây vậy, vô cùng thoải mái dễ chịu.
Nếu có thể, cô muốn tìm một nơi để ngủ trong ba ngày ba đêm.
Phó Côn nghe Hoắc Chi nói thế thì tự biết lần này con trai gây ra họa lớn rồi.
Hoắc Chi vội quát đám thuộc hạ: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau đi giúp phu nhân!”
Hoắc Kỳ cũng run rẩy ra lệnh cho người mà mình mang tới: “Bảo vệ chị dâu tôi, nếu chị ấy bị mất một sợi tóc nào, tất cả mọi người cũng đừng hòng được sống yên ổn!”
Phó Côn thấy tình cảnh này thì cười đắc ý.
Sắc mặt âm trầm của Phó Côn nở nụ cười lạnh: “Tôi không quan tâm cô ta là chị dâu hay bà cô bà dì gì của cậu! Cô ta dám làm con trai tôi bị thương thì phải trả một cái giá cực đắt!”
Hoắc Kỳ gấp đến mức hai mắt đỏ ngầu, cậu ta lao vào trận chiến, ngăn cản tên vệ sĩ cầm con dao đang tới gần Tần Nguyễn.
Cậu ta vừa hành động, vừa lớn tiếng nói ra thân phận của Tần Nguyễn: “Chị ấy là người của nhà họ Hoắc ở thủ đô đấy, là vợ của anh ba nhà tôi!”
Tần Nguyễn dựa vào cây cột khẽ nhíu mày, cô nói bằng giọng khó chịu, nhưng nghe hơi giống nũng nịu.
Nghe cô nói như thế, Hoắc Chi lập tức buông Phó Côn ra, gần như trong nháy mắt đã chạy tới trước mặt Tần Nguyễn.
“Phu nhân, cô thế nào?”
Hai mắt Phó Côn trợn tròn, kiên quyết nói: “Vớ vẩn! Đây chỉ là tin đồn nhảm, là vu khống thôi!”
Trên thực tế, trong lòng ông ta vừa đánh thót một cái!
Trong hai năm qua, đúng là nhà họ Phó của ông ta sống rất sung sướng ở thành phố Hải.
Những người khác cũng lên tiếng giải thích: “Đúng đúng, là Phó thiếu uống quá nhiều rượu ạ!”
“Đều tại cháu, cháu không nên giật dây Phó thiếu!”
“Là do chúng cháu không trông chừng Phó thiếu, biết cậu ấy uống quá nhiều rượu mà lại để cậu ấy đắc tội với hai cô gái này, thực ra cậu ấy không xấu đâu ạ, chỉ là nói chuyện hơi xấu một chút thôi.”
Nắm đấm đang vung lên của Hoắc Kỳ bất ngờ dừng ở giữa không trung.
Tầm mắt của cậu ta di chuyển xuống dưới, nhìn thấy một dấu chân rất rõ trên đũng quần của tên này thì trên mặt không khỏi hiện ra vẻ lúng túng.
Chị dâu ba đúng là không phải hung tàn bình thường, ở vị trí này mà cũng đạp mạnh như thế.
“Nói! Chúng mày đã làm chuyện gì hả?!”
Một người thanh niên trong số đó phản ứng rất nhanh, lập tức nói: “Tối nay Phó thiếu uống rất nhiều rượu ạ, nghe bọn cháu ồn ào nên cậu ấy nói muốn uống rượu với hai cô gái này, có lẽ trong lời nói có phát sinh mâu thuẫn nên mới thành ra như thế này ạ.”
Gã cũng không biết phải nói tiếp thế nào.
Bọn họ nói như thế xem như gánh tất cả tai họa Phó Tử Thu gây ra lên vai mình.
“Định coi chúng tôi là không khí à?” Hoắc Chi cười lạnh: “Rõ ràng miệng của tên súc sinh kia không sạch sẽ, còn muốn động tay động chân với phu nhân nhà tôi. Phu nhân đã rộng lượng không thèm quan tâm tới hắn, thế mà hắn lại năm lần bảy lượt muốn tìm chết!”
Một tay Hoắc Chi đỡ Tần Nguyễn, tay còn lại nhanh chóng bấm điện thoại để trả lời tin nhắn.
Hoắc Kỳ đi đến bên người Tần Nguyễn, nghe Phó Côn nói thế thì cười lạnh, bảo: “Ngài Phó à, khi mọi việc còn chưa được làm raõ ràng thì tôi sẽ không để ngài đưa Phó Tử Thu đi cấp cứu.”
Người mà cậu ta mang tới nghe vậy thì lập tức tiến lên giằng co với vệ sĩ của nhà họ Phó, hai bên không ai nhường ai.
“Hoắc Chi, tôi hơi nhức đầu.”
Cô hơi hếch cằm, giật giật khóe môi, không hài lòng nhìn Phó Côn và Phó Tử Thu.
Những lời nói vô lễ khi nãy của Phó Tử Thu và lời đe dọa của Phó Côn vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
Trong mắt Tần Nguyễn bắn ra tia nhìn đầy hung tàn, vẻ mặt thể hiện biểu cảm lưu manh phóng khoáng, không bị trói buộc.
Phó Côn ngạc nhiên, còn đang suy nghĩ người đấy là ai nhỉ.
Hoắc Kỳ lên tiếng nhắc nhở: “Chồng của chị ấy là Hoắc Tam gia, người cầm quyền đời tiếp theo của nhà họ Hoắc!”
“Dừng tay! Dừng tay! Dừng hết lại cho tôi!!!”
Cậu ta bất chấp việc đối phương đang cầm hung khí trong tay mà lao nhanh về trước, cậu ta dùng đầu gối đè lên người gã kia, cướp lấy con dao găm trong tay gã và ném ra xa.
Hoắc Kỳ điên tiết nắm chặt tóc của gã kia, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy tức giận: “Thằng oắt này chán sống rồi phải không, còn dám dùng dao!”
Gã đàn ông bị đè xuống ma sát với mặt đất, khuôn mặt gã tràn đầy vẻ bị sỉ nhục và tức giận, gã nói: “Cô ta đá vào thằng em của tôi!!!”
Những người ở gần nghe cô nói vậy thì đều im lặng.
Phó Côn nghe xong cũng hiểu người phụ nữ này coi ông ta là con ruồi.
Ông ta tức giận đến mức run người, không bị người khác khống chế nữa, ông ta ôm lấy con trai và lùi tới bên người vệ sĩ mà mình mang tới.
Cậu ta đi đến chỗ cái bàn trước hàng ghế dài, cầm lấy một chai nước chưa mở, vặn nắp ra và đưa cho Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn nhận nước cũng không uống, một tay cô cầm chai rượu, một tay cầm chai nước, ánh mắt đờ đẫn nhìn chúng nó giống như không hiểu hai cái chai trong tay dùng để làm gì.
Trên mặt tỏ ra bực mình, cô phàn nàn: “Bên tai cứ có con ruồi vo ve, phiền quá à.”
Tính mạng đã được bảo đảm, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Bắt hết bọn này lại cho tôi, hôm nay cho dù ông trời có tới đây cũng phải cho nhà họ Phó tôi một sự công bằng!”
“Ơ kìa, lại vo ve tiếp, bực mình quá!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn tỏ ra không kiên nhẫn, chai nước tuột tay rơi xuống đất, chai rượu cũng bị thả xuống phát ra một tiếng động giòn vang.
Ông ta không thể cứ như vậy trơ mắt nhìn con trai nhảy vào hố lửa được, lúc này vớt vát được tí nào hay tí ấy.
Phó Côn thay đổi thái độ hống hách trước đó, ông ta khom lưng cúi đầu với Tần Nguyễn và Hoắc Chi, cười giả lả, nói: “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, thằng bé Tử Thu nhà tôi từ nhỏ đã học hành không giỏi lắm, nhưng bản tính của nó không xấu, dù cách nói chuyện hơi ngổ ngáo nhưng nó cũng chưa bao giờ làm ra chuyện gì thật sự quá đáng!”
Hoắc Chi hoàn toàn không để ý đến lời giải thích của Phó Côn, cô ta cất điện thoại đi, cười lạnh nói: “Tôi nghe nói nhà họ Phó một tay che trời ở thành phố Hải hả? Có thể khiến chúng tôi chết không có chỗ chôn?”
Ánh mắt Hoắc Chi u ám, trên người tỏa ra hơi thở ác liệt, cô ta cười lạnh: “Những lời này là do con trai ông nói đấy! Hắn còn muốn giết chết chúng tôi cơ!”
Giờ phút này, Phó Côn chỉ muốn hất cả chậu nước vào mặt Phó Tử Thu đang ngất đi vì mất máu quá nhiều ở trong ngực của vệ sĩ, sau đó tát cho nó mấy phát.
Báo cha thì ông ta cũng gặp rồi, nhưng chưa bao giờ thấy đứa con nào lại công khai đẩy cha ruột vào hố lửa như thế!
Hiện tại bọn họ đã hoàn toàn chắc chắn, Tần Nguyễn thật sự đã uống quá nhiều.
Hai người, mỗi người một bên nắm lấy cánh tay Tần Nguyễn: “Chị dâu ba à, việc này giao cho em, chị qua bên kia ngồi nghỉ ngơi đi.”
Hoắc Chi cũng phụ họa: “Phu nhân, loại chuyện này không cần cô tự mình ra tay đâu, nếu cô có lỡ đụng trúng vào đâu, chúng tôi sẽ không biết phải ăn nói như thế nào với chủ nhân ạ.”
Cô dùng một chân đá vào người đàn ông cường tráng trước mặt, chân còn lại giẫm lên mặt một tên vệ sĩ, hai tay cô cũng không nhàn rỗi, không biết lấy đâu ra sức mà giật tóc hai người, khiến bọn họ đập mạnh vào nhau.
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, truyền vào trong tai Tần Nguyễn giống như uống thuốc kích thích, khiến tinh thần chiến đấu và cảm xúc của cô tăng vọt.
Cho đến khi có gã vệ sĩ rút một con dao găm ngắn ở bên hông ra, Hoắc Kỳ tinh mắt nhìn thấy vội gầm lên với Phó Côn: “Phó Côn, bảo tất cả người của ông dừng tay ngay! Hôm nay nếu chị dâu ba nhà tôi mà bị thương, thì cả nhà họ Phó của ông không gánh nổi đâu!”
Theo ông ta thấy, Tần Nguyễn chỉ là một cô gái yếu đuối được mỗi cái vẻ bề ngoài, chứ đánh nhau với vệ sĩ của ông ta thì chỉ có nước bị ăn đòn.
Nhưng mà, rất nhanh ông ta không cười được nữa.
Ông ta thấy Tần Nguyễn dùng quyền cước đấm đá, giã cho đám vệ sĩ cao to lực lưỡng, thân thủ nhanh nhẹn lại hung ác tàn bạo của nhà họ Phó một trận ra trò.
Đám vệ sĩ bị đánh cho tơi tả nghe theo lời chủ nhân, lập tức dừng lại.
Chỉ có gã đang cầm dao kia giống như bị điên lao về phía Tần Nguyễn.
Khi đối phương đến gần, đôi chân dài của Hoắc Kỳ đã duỗi ra và đá gã ra xa.
Bọn họ tận tình khuyên bảo, nhưng Tần Nguyễn đã say rồi, làm sao nghe lọt được.
Cô nhanh chóng thoát khỏi hai người họ, mặt mũi tràn đầy hưng phấn lao về phía đám vệ sĩ của nhà họ Phó.
Sau đó chính là thời khắc để Tần Tiểu Ngũ ở khu tây thể hiện sức mạnh thực sự của mình.
Thấy Tần Nguyễn không có việc gì, Hoắc Kỳ thở phào, cậu ta nhìn sang sắc mặt cực kỳ khó coi của Phó Côn, châm chọc nói: “Ngài Phó à, lúc ông gây phiền phức cho chị dâu ba tôi, tại sao lại không hỏi thăm xem thằng con của ông đã làm chuyện ngu xuẩn gì!”
Sau khi biết thân phận của Tần Nguyễn, vẻ mặt tức giận của Phó Côn lập tức trở nên lo âu thấp thỏm.
Ông ta biết con trai mình có một số vấn đề nhỏ, nó được nuông chiều từ bé, bản chất là một đứa ăn chơi trác táng, thích sống phóng túng, hay nghĩ ra những chiêu trò mới lạ.
Hoắc Kỳ nắm chặt tóc của gã kia và ấn gã xuống sàn, cậu ta trầm giọng nói: “Tài nghệ không bằng người ta thì đừng có đi ra ngoài làm gì, đã làm thì phải chuẩn bị sẵn việc bị người khác đánh. Sau này cẩn thận một chút, có một số người cho dù chỉ là một sợi tóc thôi, mày cũng không thể đụng vào!”
Cậu ta đứng dậy, chỉnh lại bộ đồ ngủ xộc xệch rồi quay đầu tìm Tần Nguyễn.
Hoắc Chi đang đỡ Tần Nguyễn, thấp giọng an ủi.
“Các người nghĩ Tần Tiểu Ngũ tôi ăn chay sao? Hôm nay không một ai được phép đi! Để bà đây dạy lại đạo lý làm người cho các người!”
Cô hoạt động tay chân, làm ra tư thế sẵn sàng đánh một trận lớn.
Hoắc Chi và Hoắc Kỳ nhìn thấy cảnh này mà ngây người.
Nhìn thoáng qua gương mặt hết sức ưa nhìn kia của Tần Nguyễn, trong đáy lòng Phó Côn nghĩ đến một suy đoán làm ông ta toát mồ hôi lạnh.
Không phải là thằng oắt con nhà ông ta muốn... ngủ với vị phu nhân cao quý đến từ thủ đô này đấy chứ.
Nghĩ tới đây, ánh mắt sắc bén của Phó Côn đâm thẳng về phía đám bạn hay chơi cùng Phó Tử Thu.
Tần Nguyễn ghé vào trên vai Hoắc Chi, hai mắt khép hờ.
Nếu giờ mà cô tỉnh táo thì sẽ nhìn thấy Hoắc Chi đang trả lời tin nhắn cho người được lưu tên là “Chủ nhân”.
Đáng tiếc, cô đang say.
Đúng là nhà họ Phó đã đạt đến trình độ một tay che trời ở thành phố Hải, nhưng các thế lực ở thành phố Hải này rất phức tạp, không phải bọn họ muốn làm gì thì làm.
Mà cho dù có như vậy thật, thì cũng không nên nói ra một cách trắng trợn như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.