Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 927: Nguyễn nguyễn




Hoắc Vân Tiêu ngồi ở bên giường, tay phải cầm một miếng bánh lưỡi bò đen, tay trái hứng ở phía dưới, đưa tới bên miệng Tần Nguyễn.
Tần Ngukyễn vừa cắn một miếng, sắc mặt lập tức thay đổi, cô há mồm nhổ luôn vào lòng bàn tay ở dưới cằm mình.
Cô phàn nàn như trẻ con: “Khó ăn qucá, đây không phải là bánh lưỡi bò của phường Quế Lan!” Sau khi quan sát Tần Nguyễn không còn động tĩnh, anh nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, dùng khăn bông lau khô tóc và yên lặng nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Tần Nguyễn bằng ánh mắt thâm thúy.
Từ sau khi điều tra những gì Tần Nguyễn gặp phải ở trại trẻ mồ côi trong khu tây, anh đã cho thành lập một quỹ lấy tên cô, cho đến nay, đã đầu tư gần một tỷ vào đó rồi.
Nếu con người có nhân quả luân hồi, thì đây cũng coi như làm việc thiện tích đức cho Tần Nguyễn.
Cô còn làm vẻ mặt vô cùng căm thù, trừng mắt với miếng bánh lưỡi bò đen trong tay aTam gia.
Hoắc Vân Tiêu cụp mắt nhìn xuống miếng bánh bị Tần Nguyễn nhổ ra trong lòng bàn tay mình, mà Thái Dương giật giật.
Anh biết phường Quế Lan là một cửa hàng bánh nhỏ ở khu tây, đã mở được hơn 20 năm, Tần Nguyễn rất thích ăn bánh ở đó, nhất là bánh lưỡi bò đen.
Nhưng khi đồ ăn được mang đến trước mặt, cô lại chê bai nó không ngon bằng ở khu tây, cố tình làm khó Tam gia.
Cô không thể nhớ rõ phần sau của ký ức, cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Ký ức trở về, sắc mặt Tần Nguyễn đỏ lên.
Nghĩ đến hai đứa con trai quý giá, Tần Nguyễn vén chăn nhìn quanh tìm hai đứa con.
“Em dậy rồi à?” Tiếng cười êm tai lọt vào trong tai cô.
Tần Nguyễn nhìn lại theo tiếng cười và thấy người đàn ông đang lười biếng dựa vào khung cửa, tay cầm cốc nước.
Hoắc Vân Tiêu đứng ở bên giường, đưa cốc nước tới bên miệng Tần Nguyễn: “Em uống nước không? Say rượu tỉnh lại rất dễ khát.”
Khoan hãy nói, đúng là Tần Nguyễn khát thật.
Cô ngoan ngoãn hé miệng, uống nửa cốc nước.
Nửa tiếng sau, Hoắc Vân Tiêu mặc áo choàng tắm đi ra từ phòng tắm.
Anh đi tới bên giường, cúi đầu nhìn Tần Nguyễn đang ngủ say, rồi cầm di động bên cạnh lên, gọi điện thoại.
Sau khi đầu bên kia kết nối, giọng nói lành lạnh mang theo ý ra lệnh vang lên trong phòng ngủ: “Lấy thêm 200 triệu tiền riêng của tôi đưa vào quỹ do vợ tôi thành lập. Lần này, mở rộng phạm vi giúp đỡ trẻ em.”
Hoắc Vân Tiêu cầm cốc nước, đi từng bước về phía giường.
Thấy anh đến gần, Tần Nguyễn cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô chỉ muốn đào một cái lỗ ở trên giường và trốn luôn vào trong đó.
Những ký ức khiến cô cảm thấy xấu hổ và tức giận đêm qua, giờ phút này đang giày vò mỗi một dây thần kinh của cô.
Nhìn gương mặt mơ hồ và kinh ngạc của cô, Hoắc Vân Tiêu nhướng mày, trầm giọng nói: “Xem ra Nguyễn Nguyễn nhớ lại rồi, cũng không biết em nghĩ như thế nào mà gần sang năm mới rồi lại đi ra ngoài. Là em có cái gì bất mãn với anh sao? Hay là mấy đứa nhỏ không được em thích? Mà em nhẫn tâm bỏ lại ba cha con anh ở thủ đô như vậy.”
Rõ ràng là tiếng nói dịu dàng, nhưng truyền vào trong tai Tần Nguyễn lại khiến cô cảm giác được một tia nguy hiểm, làm cô không không tự chủ được mà toàn thân nổi da gà.
Cô ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi mắt đang rũ xuống của người đàn ông trước mặt.
Cô giày vò gần một tiếng đồng hồ cũng không ăn được mấy miếng mì, cuối cùng dựa vào đầu giường nhắm mắt lại.
Hoắc Vân Tiêu thấy đầu cô dần dần chìm xuống thì đặt cô nằm xuống giường, anh đứng bên giường cởi quần áo ướt trên người rồi vội vàng vào phòng tắm.
Vừa nãy tắm rửa cho Tần Nguyễn, cả người anh bị ướt sũng, có thể kiên trì đến bây giờ mới đi tắm rửa đúng là không dễ dàng.
Hoắc Vân Tiêu đặt cốc nước xuống tủ đầu giường, ngồi ở bên cạnh Tần Nguyễn và giúp cô chỉnh lại mái tóc rối tung.
Cơ thể Tần Nguyễn cứng đờ, không dám cử động cơ thể.
Tiếng nói dịu dàng của người đàn ông lại vang lên bên tai cô: “Nguyễn Nguyễn, em biết hôm nay là ngày gì không?”
Cô đưa tay lên che mắt, đôi mắt khép hờ nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, ký ức tối qua như những mảnh vỡ chậm rãi ùa vào trong đầu cô.
Từ việc cô đi cùng Vu Phạm vào quán rượu giải sầu, đến chuyện Phó Tử Thu nói lời trêu chọc và cô đã trêu đùa lại đối phương như thế nào, sau đó hai bên đánh nhau và Tam gia đến.
Tần Nguyễn còn nhớ rõ tối hôm qua, khi nhìn thấy Tam gia, cô đã kêu gào muốn ăn mì tôm hùm và bánh lưỡi bò đen.
Anh cố gắng thả nhẹ giọng nói, nhẹ nhàng dỗ dành, giống như đối xử với một đứa trẻ không thể tự chăm sóc bản thân vậy.
Tần Nguyễn cau mày, cô không muốn ăn lắm, nhưng có lẽ là vì người đàn ông trước mắt quá dịu dàng, khiến cô ngại lên tiếng.
Lần này cô không phun ra, nhưng sau khi ăn được hai miếng lại bắt đầu phàn nàn, nói mì tôm hùm này không ngon bằng quán ở khu tây.
Một giọng nói kinh ngạc vang lên từ điện thoại: “Thưa ngài Hoắc, dựa theo tiến trình này, quỹ sẽ phải chi ít nhất một tỷ mỗi năm.”
Hoắc Vân Tiêu nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt nhu hòa, anh nhẹ giọng nói: “Anh cứ làm theo tiến trình. Mặt khác phải điều tra kỹ những trại trẻ mồ côi được cứu trợ, nếu phát hiện có bất kỳ nơi nào không ổn, thì nhất định phải nghiêm túc điều tra.”
Giọng nói bên kia cung kính trả lời: “Tôi sẽ kiểm tra cẩn thận.”
“Có vấn đề gì thì báo với cơ quan chức năng địa phương, nhất định nghiêm trị không tha!”
Giọng nói của anh quá quyết liệt, khiến Tần Nguyễn nằm ở trên giường khó chịu mà nhúc nhích.
Hoắc Vân Tiêu thấy thế, lập tức cúp điện thoại.
Bây giờ bọn họ đang ở thành phố Hải, nếu đưa bánh từ thủ đô tới đây thì chắc cũng phải đến sáng mất.
Hoắc Vân Tiêu để lại miếng bánh lưỡi bò mới cắn được một miếng vào trong đĩa, và thả chỗ bánh bị cô nhè ra ở lòng bàn tay vào trong khay, rồi lấy khăn bên cạnh lau tay.
Anh lại bưng bát mì tôm hùm lên đưa đế bên miệng Tần Nguyễn: “Không thích ăn bánh lưỡi bò thì ăn hai miếng mì được không?”
“Ngày gì cơ...”
Nói được nửa câu, Tần Nguyễn đột nhiên nhớ tới lời của Hoắc Chi nói với cô trước khi họ rời khỏi thủ đô.
Hôm nay là giao thừa, ngày mai là mùng một đầu năm rồi!
Nhìn thần thái thong dong của đối phương không giống như là vừa mới đến đây.
Cô ngồi dậy, đầu tóc rối bời, mặt mũi trông rất ngốc, hỏi: “Anh đến đây lúc nào vậy?”
“Lúc em trùm chăn kín đầu.”
Người này có hốc mắt sâu, đôi mắt vừa lười biếng vừa sâu thăm thẳm kia dường như càng thêm nguy hiểm.
Hoắc Vân Tiêu cười khẽ, ngón tay thân mật vuốt nhẹ chóp mũi của cô: “Câu hỏi này rất khó trả lời à?”
“Không ạ!” Khát vọng sống của Tần Nguyễn online, cô lập tức phản bác: “Vấn đề của Hoắc Kỳ khá nghiêm trọng, tính mạng nguy cấp, cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.