Cô bị giam trong phòng suốt ba ngày đấy!
Nghĩ đến ký ức tuyệt vọng như ác mộng, hô hấp của Tần Nguyễn càn1g thêm nặng nề. Đóng van vòi hoa sen, Tần Nguyễn dán mặt vào cánh cửa, lúc này cô mới nghe thấy rõ ràng tiếng cười vui vẻ của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ở bên ngoài.
Bốn năm ngày không gặp các con, cô cũng thấy hơi nhớ chúng.
Tần Nguyễn dùng tốc độ nhanh nhất xử lý xong chuyện tắm rửa, cô điều chỉnh lại cảm xúc, chuẩn bị kỹ càng đi ra đối mặt với sự chế giễu của Tam gia. Hoắc An Kỳ: “Ê a.”
Mẹ ơi, bế con trước cơ!
Tần Nguyễn đi lên trước, đồng thời ôm hai đứa con trai bảo bối vào lòng, rồi ngồi xuống cuối giường. Hoắc Kỳ nở nụ cười không có tình cảm gì, cậu ta bình tĩnh nói: “Cô ấy vẫn còn đang ngủ, tối hôm qua quậy mãi, đến gần sáng mới ngủ.”
Câu nói này có hơi mập mờ, người không biết nội tình nghe được còn tưởng rằng giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Tần Nguyễn nở nụ cười tà ác: “Cậu thì sao? Ngủ có ngon không?” Hoắc Kỳ há mồm nhưng không nói gì, có một số người, một số việc không có cách nào đánh đồng được.
“Được rồi, đừng có bày vẻ mặt không đành lòng kia ra ở trước mặt em, em biết anh bây giờ là một khúc gỗ, chẳng có bao nhiêu tình cảm. Chúng ta ở bên nhau bảy năm nhưng cũng chưa từng đi quá giới hạn, nên chẳng có ai phải chịu thiệt cả, chỉ là... đã gặp nhau thì cũng có lúc phải chia tay thôi.”
Vu Phạm nhẹ nhõm, người sảng khoái nói chuyện cũng thoải mái, khiến Hoắc Kỳ thở phào. Ngay cả Hoắc Vân Tiêu đang dựa vào giường cũng dùng đôi mắt sâu thẳm không thể nhìn thấu kia đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Tần Nguyễn kéo chặt áo choàng tắm trên người, thản nhiên đi về phía chiếc giường lớn duy nhất trong phòng.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đang chơi ở trong lòng Hoắc Vân Tiêu, nhìn thấy Tần Nguyễn tới gần, chúng lập tức không chơi với cha nữa mà bò đến mép giường. Tần Nguyễn làm như không nhìn thấy được, cô rũ mắt xuống nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ trong ngực.
Đột nhiên, ánh mắt cô lạnh đi.
Phần chóp mũi và khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ hơi đỏ ửng lên, giống như là bị người ta cố ý bóp vậy. “Phu nhân, cô có muốn ăn chút gì không ạ?”
Hoắc Chi bê món bánh lưỡi bò đen sáng nay được đưa tới từ thủ đô, cùng món cháo thảo dược mùi thơm hấp dẫn đến trước mặt Tần Nguyễn.
Nhìn thấy bánh lưỡi bò đen, nhìn hình dạng và ngửi mùi là Tần Nguyễn biết, đây là bánh của phường Quế Lan ở khu tây. 0Nhưng Tần Nguyễn không hề bị mê hoặc, trái lại đầu óc cô hoàn toàn tỉnh táo, cơ thể mẫn cảm thoát khỏi vòng ôm của đối phương, nhanh chóng lùi về phía sau.
“Anh suy nghĩ nhiều rồi!”
Cô che miệng bị hôn, nhảy xuống giường, quay người vừa xông vào phòng vệ sinh vừa hét lớn: “Em còn chưa đánh răng rửa mặt đấy, anh không chê bẩn à!” Vu Phạm thả tay đang khoanh trước ngực xuống, cô ấy duỗi lưng một cái, trên mặt nở nụ cười ấm áp.
Nụ cười của cô được tắm trong ánh mặt trời, khiến người ta cảm thấy đẹp vô cùng.
Sau trận say rượu, cả người Vu Phạm giống như thăng hoa vậy, có nhiều thứ trở nên không giống như trước nữa. Một bát cháo thảo dược nhỏ được chuyển từ thủ đô đến thành phố Hải, đưa đến trên tay cô mà vẫn còn hơi ấm, đủ để thấy quá trình vận chuyển cẩn thận cỡ nào.
Tần Nguyễn uống từng ngụm cháo nhỏ, nhẹ giọng đáp: “Sáng nay sợ là chưa được, em còn phải làm một việc, buổi chiều trở về đi.”
Trong giọng nói rõ ràng có sự chột dạ. Cô im lặng nhìn sang Hoắc Vân Tiêu, và chất vấn anh: “Sao mặt của A Diêu và An Kỳ lại bị đỏ lên vậy? Còn cả mũi của bọn nhỏ trông cũng không ổn nữa.”
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ngồi ở trong lòng Tần Nguyễn sợ ngây người.
Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, hai cái mặt bánh bao nhăn lại, biểu cảm trên khuôn mặt tỏ ra buồn rầu. Cô lập tức nổi giận, cô hỏi, trong giọng nói tức giận có xen lẫn cả hơi lạnh: “Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
“A.” Hoắc Diêu há mồm kêu một tiếng, kéo áo choàng tắm của Tần Nguyễn.
Hoắc An Kỳ cũng giơ đôi tay nhỏ bé véo véo cánh tay của cô. “Được.”
Hoắc Vân Tiêu nuông chiều đáp không hề do dự.
A Văn không biết đã đứng ở ngoài cửa phòng ngủ từ lúc nào, anh ta nói với Hoắc Kỳ đang đứng bên trong: “Thất thiếu, Vu tiểu thư đã tỉnh rồi ạ.” Tần Nguyễn khẽ cười, rồi nói một câu đầy ẩn ý: “Hi vọng cậu có thể luôn ổn như vậy.”
Hoắc Kỳ liếc nhìn Hoắc Vân Tiêu khí chất tao nhã đang lười biếng dựa vào bên giường.
Trong mắt anh toàn là Tần Nguyễn, chứ không nhìn cậu ta, trong lòng Hoắc Kỳ bỗng dâng lên sự tò mò. Tần Nguyễn ra vẻ bình tĩnh: “Dựa theo hiệu suất làm việc ở phía dưới thì hẳn là bây giờ đã đi rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Khóe môi Hoắc Kỳ tạo thành một độ cong rất nhỏ, mặt cậu ta lộ vẻ thoải mái. “Vậy thì tốt, lát nữa cậu đi theo tôi ra ngoài một chuyến.”
Hoắc Kỳ không hỏi đi làm gì, cậu ta gật nhẹ, đáp: “Vâng!”
Cậu ta quay người đi cùng A Văn đến phòng của Vu Phạm. Tần Nguyễn ôm Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, khẽ ho một tiếng, né tránh ánh mắt mà liếc nhìn Hoắc Kỳ.
Biểu cảm muốn nói lại thôi của Hoắc Kỳ đập vào mắt cô, cô bèn lên tiếng hỏi: “Cậu đang muốn hỏi về Đoàn tiểu thư?”
Hoắc Kỳ vội vàng gật đầu: “Cô ấy đã đi đầu thai chưa?” “Em rất ổn.”
Giọng Hoắc Kỳ lạnh nhạt, nhưng thái độ lại cung kính.
Có một bầu không khí thê lương và cô đơn bao quanh Hoắc Kỳ, cậu ta đã mất đi hơi thở đầy sức sống trước đây. Hai anh em đứng ở mép giường, đồng thời vươn cánh tay nhỏ về phía Tần Nguyễn.
Hoắc Diêu: “A.”
Mẹ ơi, bế con! Tần Nguyễn dựa người vào cửa, dùng ngón chân trần cào cào mặt đất.
Nhưng đầu ngón chân kia chẳng cào được tí đất nào, nếu điều kiện mà cho phép, chắc cô có thể tạo ra được một tòa lâu đài mất.
Khi cô điều chỉnh tốt cảm xúc và đứng dưới vòi hoa sen để tắm rửa sạch sẽ, dường như cô nghe thấy tiếng cười của trẻ con ở bên ngoài. Hoắc Kỳ đứng bên cạnh Vu Phạm, rõ ràng cậu ta có cảm giác khó xử và bài xích, nhưng trong mắt lại tràn đầy lo lắng.
Cậu ta lạnh nhạt và lịch sự nói: “Anh có thể làm được gì cho em không?”
Vu Phạm lắc đầu, thoải mái cười một tiếng với Hoắc Kỳ: “Anh biết em biết đến Đoàn tiểu thư, và biết mối quan hệ giữa anh và cô ta từ lúc nào không?” Anh thoải mái ôm cô vào lòng, nâng cằm cô lên, bắt gặp một đôi mắt không c7am lòng, xấu hổ và tức giận.
Hoắc Vân Tiêu khẽ thở dài một tiếng, ghé sát vào môi Tần Nguyễn hôn một cái, sau đó khẽ thì 2thầm: “Nguyễn Nguyễn, em còn trách anh đấy à.”
Giọng anh vẫn nhẹ nhàng như thế, thủ thỉ như tình nhân ở bên tai. Hoắc Kỳ lắc đầu, giọng không nóng không lạnh: “Anh không biết.”
“Từ rất lâu rồi, kể từ khi biết cô ta và anh có mối dây dưa không thể giải thích được, em đã có cảm giác nguy cơ rồi. Khi đó em luôn cảm thấy chỉ cần tình cảm của chúng ta sâu đậm thêm một chút, thì đây sẽ là con át chủ bài cuối cùng của em.”
Vu Phạm cười tự giễu, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Đáng tiếc, châu báu đến trước, gỗ mộc đến sau.” Vu Phạm chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt yên lặng đầy tơ máu nhàn nhạt nhìn cậu ta: “Anh đến rồi à.”
Hoắc Kỳ đi vào trong phòng, giọng lo âu hỏi: “Cơ thể em không sao chứ?”
“Rất tốt, không thể tốt hơn.” Cô đến thành phố Hải chính là vì tâm tình khó chịu!
Nhưng bây giờ cô lại chột dạ, không dám biểu 2hiện ra điều đó.
Một lão cáo già như Hoắc Tam gia làm sao lại không nhìn ra được trên mặt Tần Nguyễn thì tỏ ra ngoan ngoã7n đấy, nhưng trong mắt lại đầy vẻ bất mãn chứ. Bên trong căn phòng rộng rãi, Vu Phạm mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, đứng trước cửa sổ sát đất rất lớn.
Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ tắm rửa cơ thể và sưởi ấm trái tim của cô ấy.
Hoắc Kỳ đứng ngoài cánh cửa đã mở, lịch sự gõ cửa. Hoắc Chi: “Phu nhân ạ.”
Hoắc Kỳ: “Chị dâu.”
Bọn họ nhìn thấy cô thì đều lên tiếng chào hỏi. Sau khi mở cửa phòng tắm, cô phát hiện trong phòng không chỉ có ba cha con, mà còn có cả Hoắc Chi và Hoắc Kỳ.
Hoắc Diêu: “A.” Mẹ mẹ!
Hoắc An Kỳ: “Ê a.” Mẹ mẹ! Hoắc Vân Tiêu cũng bị giật mình vì câu chất vấn của Tần Nguyễn.
Trên mặt anh lộ ra vẻ bất đắc dĩ, anh ngẩng đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, cười khẽ và nói: “Nguyễn Nguyễn, hay là em lại nhìn tai của bọn nhỏ đi?”
Tần Nguyễn cúi đầu nhìn tai của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, phát hiện tai của chúng cũng đỏ rực. Vốn cô đã xấu hổ lắm rồi, giờ còn không biết để mặt vào đâu luôn.
Cô giả vờ như không nghe thấy mà chạy ào vào phòng tắm như một cơn gió, rồi đóng sầm cửa lại.
Lúc đóng cửa, cô còn nghe thấy tiếng cười vui vẻ của người đàn ông phía bên ngoài. Bọn chúng muốn giúp mẹ bỏ qua đề tài này, dù sao vết tích trên người chúng đều là do mẹ gây ra tối qua.
Hoắc Vân Tiêu ngồi thẳng người lên, và hơi hếch cằm với Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, em suy nghĩ lại thật kỹ đi, tối hôm qua em đã làm gì với bọn nhỏ.”
Tần Nguyễn chớp chớp mắt, thần sắc trở nên mờ mịt, trầm tư. “Tôi biết rồi.” Hoắc Kỳ đáp lại A Văn, sau đó nói với Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn: “Em đi qua chỗ cô ấy một chút.”
Tần Nguyễn giương đôi mắt lạnh lùng hỏi cậu ta: “Một lát nữa cậu có bận chuyện gì không?”
“Không ạ.” Ngay sau đó, một vệt đỏ xuất hiện trên khuôn mặt tức giận của cô.
Hay quá!
Ký ức tối hôm qua trên đường trở về, ở trên xe cô đã bóp mặt, véo tai, thỏa thích bắt nạt lũ trẻ bất giác hiện lên trong đầu cô. Cô ngước mắt nhìn Hoắc Kỳ, thấy mắt cậu ta có quầng thâm thì biết ngay là thiếu ngủ, cô hỏi: “Vu Phạm thế nào rồi?”
Những gì cô và Vu Phạm làm ở quán rượu cũng hơi hoang đường.
Bọn họ hành động phách lối, hơi ngông cuồng quá, khiến cô có cảm giác được trở lại cuộc sống hàng ngày tự do khi còn ở khu tây. “Em đã quên tối hôm qua em giày vò anh như thế nào rồi à? Anh còn không chê em nhè vào trong tay anh, lúc này lại rất có tự giác đấy nhỉ.”
Giọng nói trầm thấp đầy giễu cợt của người đàn ông vang lên ở phía sau.
Tần Nguyễn đang chạy mà người hơi khựng lại, ký ức đã quên hiện lên trong đầu cô. Bầu không khí kỳ quái trên người cậu ta rút đi như thủy triều.
Thật ra cậu ta rất muốn quan tâm Vu Phạm, nhưng trong lòng cũng không có quá nhiều xúc động.
Bây giờ lớp ngụy trang đã bị đối phương xé nát, ánh mắt Hoắc Kỳ khôi phục lại sự lạnh lùng xa cách, cậu ta nói với Vu Phạm: “Anh vẫn giữ lời hứa đã nói với em, chỉ cần anh còn sống thì nó sẽ có hiệu lực mãi mãi.”
Vu Phạm nghịch ngợm trừng mắt với cậu ta: “Thật ra em rất muốn nói một câu, ai mà thèm!”