Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 929: Trời đất biến sắc, âm binh dưới địa phủ đến tìm tần nguyễn




Đôi mắt đen của Hoắc Kỳ nhìn vào khuôn mặt thanh tú tái nhợt của Vu Phạm, cậu ta chân thành nói: “Chỉ cần là thứ anh có, nếu em muốn, anh sẽ cho em hkết!”
Nghe những lời này, Vu Phạm không khỏi nở nụ cười. Đôi mắt lạnh nhạt của Vu Phạm nhìn chằm chằm vào cổ tay bị nắm, cô ấy trầm giọng: “Xem ra là anh không cho nổi rồi, nếu đã không cho được thì sau này ít hứa hẹn thôi.”
Hoắc Kỳ nói, giọng khàn khàn: “Vu Phạm, em nên hiểu rõ, một khi chúng ta làm như thế, tương lai chờ đợi chúng ta chính là cả hai sẽ càng ngày càng không vừa mắt nhau, vĩnh viễn sẽ không trở về như trước đây được nữa.”
Ánh mắt Vu Phạm dời xuống, giọng nói của cô ấy đầy châm chọc: “Anh cũng chung tình đấy, cả kiếp trước lẫn kiếp này đều giữ gìn vì Đoàn tiểu thư. Nhưng chỉ sợ sau này không biết sẽ thua vào tay của cô gái nào, đến lúc đó, những chuyện hôm nay anh làm sẽ thật sự trở thành một trò cười, muốn hối hận cũng không kịp!”
Hoắc Kỳ không lên tiếng phản bác, cậu ta siết chặt tay Vu Phạm, hạ thấp giọng nói: “Chúng ta ở bên nhau bảy năm, anh tự nhận mình cũng coi như hiểu rõ con người em, lòng kiêu hãnh của em không cho phép nửa kia có sự tồn tại của người thứ ba, thời gian sẽ giúp em hiểu rõ thứ em muốn là gì. Em cũng không cần thăm dò anh, kiếp này không có Đoàn tiểu thư, mà anh đã phụ em thì sau này anh sẽ không yêu người phụ nữ nào khác.”
Lần rơi lệ này là để nói lời tạm biệt với tình yêu bảy năm.
Trong lòng cô ấy không phải là không cảm thấy buồn, nhưng cô ấy lại thấy thoải mái nhiều hơn.
Đây là lời giải thích, đồng thời cũng là cuộc sống cô đơn mà cậu ta sẵn sàng đối mặt.
Vu Phạm hất tay cậu ta ra, khẽ hừ một tiếng: “Anh nghĩ hay lắm, với một người đàn ông không có cảm xúc, không có tình cảm như anh, thì sẽ có người phụ nữ ngu ngốc nào sẽ ở bên anh chứ!”
Nghe thấy câu càng ngày càng không vừa mắt nhau, lòng Vu Phạm cảm thấy khổ sở.
Làm sao mà cô ấy có thể không hiểu rằng giữa họ đã có vấn đề, và họ sẽ không bao giờ có thể quay lại như ngày xưa được nữa.
Hoắc Vân Tiêu biết người tới không phải là tên Minh Vương có gương mặt như con gái, trên chóp mũi có một nốt ruồi son, nhìn trông rất khó chịu kia thì quay trở lại vẻ lạnh nhạt ôn hòa trước đây, thậm chí đến cả giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Em đi đi.”
Anh vừa dứt lời, Tần Nguyễn đã xông ra khỏi phòng.
“Người ta là Minh Vương.” Tần Nguyễn để lộ vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nhưng lần này người tới không phải là ông ấy, mà là sứ giả Địa Phủ.”
Cô cảm nhận được sứ giả Địa Phủ ở dưới lầu đang truyền tin tức tới, đối phương gây ra động tĩnh lớn như vậy thì xem ra là có chuyện gấp rồi.
Dù nghĩ như vậy, nhưng nước mắt càng chảy ra nhiều, giống như vòi nước không đóng van vậy, có lau thế nào cũng không hết.
Ở phòng bên cạnh, Tần Nguyễn đã ăn xong cháo thảo dược, ăn thêm hai cái bánh lưỡi bò đen, no bụng rồi thì chơi đùa với hai đứa nhỏ để giết thời gian.
Vu Phạm cười xùy, đưa tay lau khô vệt nước mắt trên khóe mắt.
Quan tâm anh ta làm cái gì!
Anh cũng bị kinh động bởi sắc trời thay đổi đột ngột, ánh mắt u ám nhìn mây đen ngoài cửa sổ.
Tần Nguyễn mấp máy môi, vội vàng nói: “Tam gia, anh để ý A Diêu và An Kỳ nhé, bạn cũ của em đến, em phải xuống nhìn một chút.”
Đột nhiên, mặt trời ấm áp treo trên cao bên ngoài cửa sổ bị mây đen bao phủ, trời đất trở nên tối xuống, như thể sắp có bão táp ập đến.
Căn phòng rộng rãi cũng lập tức bị sát khí lạnh lẽo quen thuộc chiếm cứ, Tần Nguyễn cảm giác được có gì đó không bình thường, cô lập tức đặt Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ vào trong lòng Hoắc Vân Tiêu đang dựa vào trên giường làm việc trên máy tính bảng.
Hai người quay lưng lại với nhau, trên con đường nắm tay đi bên nhau bảy năm đã xuất hiện hai lối rẽ, mỗi người bọn họ sẽ tiếp tục tiến về phía trước trên những quỹ đạo khác nhau của cuộc đời.
Đứng trước cửa sổ, nước mắt của Vu Phạm chảy dài trên khuôn mặt, khóe môi khó nhọc nhếch lên nở một nụ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời ấm áp.
Không đau, nhưng đủ để băn khoăn.
Cô ấy quay đầu, liếc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ rồi lên tiếng đuổi người: “Anh đi đi, em phải thay quần áo.”
Muốn trách ai được đây.
Trách Đoàn tiểu thư không nên xuất hiện, trách trong lòng Hoắc Kỳ có người khác, hay là trách cô ấy đã quá kiêu ngạo muốn lấy trứng chọi đá.
Cô ấy bước tới, đặt tay lên vai Hoắc Kỳ, dùng đầu ngón tay di chuyển thành vcòng tròn, động tác mập mờ, đôi mắt híp lại toát ra nét quyến rũ mê hoặc.
Vu Phạm nhẹ giọng hỏi: “Em muốn anh đấy, anh cho em không?”
Hoắc Kỳ gỡ tay cô ấy ra khỏi vai mình, mím chặt môi.
Sát khí lạnh lẽo đến từ Âm Phủ đang ở dưới nhà, cô không biết vì sao đối phương không trực tiếp xuất hiện trong phòng.
Nhưng nghĩ đến chuyện trong cơ thể Tam gia có hai luồng khí đang cắn nuốt lẫn nhau thì lại cảm thấy không có sát khí của Âm Phủ thêm vào cũng là chuyện tốt, cô đỡ phải hao phí sát khí giúp Tam gia chải vuốt cơ thể.
Hoắc Kỳ tự cười nhạo mình: “Vậy thì để anh sống cô đơn cả đời này cũng được.”
Ánh mắt Vu Phạm hơi tối xuống, cảm giác trái tim giống như bị thứ gì đó đâm nhói một cái.
Đoàn tiểu thư đã đầu thai, cho dù cô ấy và Hoắc Kỳ có làm hòa với nhau, thì giữa bọn họ vẫn luôn tồn tại một cây gai, có một số việc không thể cưỡng cầu được.
Nghĩ đến bảy năm hẹn hò, trong lòng Vu Phạm cuối cùng vẫn không cam lòng.
Có những ngăn cách và mâu thuẫn cần phải có thời gian mới có thể buông xuống được, sợ nhất là vấn đề của hai người lại bị xen lẫn vào tranh chấp của người thứ ba.
Cả cô ấy lẫn Đoàn tiểu thư đều không muốn mình phải chịu thiệt thòi.
Lời nói lúc trước khi đi của Đoàn tiểu thư đã kích thích cô ấy rất nhiều, người bạn trai ở bên cô ấy bảy năm còn không hiểu được nhiều bằng người cũ ở kiếp trước.
Nên nói là cô ấy quá thất bại, hay Hoắc Kỳ ngụy trang quá tốt, hoặc là mối quan hệ giữa họ cũng không bền chặt như trong tưởng tượng.
Sau này cô ấy muốn được sống thoải mái tự do.
Chẳng phải Tần Nguyễn đã nói hoa đào của cô sắp đến sao, đàn ông tốt trên đời này nhiều lắm, tại sao lại phải vì một người đàn ông không thuộc về mình mà bỏ cả khu rừng rậm nhỉ.
Đúng như Hoắc Kỳ nói vậy, cô ấy không bao giờ cho phép trong lòng người yêu mình cất giấu những người phụ nữ khác, đây là một cây gai đâm vào đáy lòng cô ấy rồi mọc rễ, cho dù bọn họ có miễn cưỡng ở bên nhau, thì sau này cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn thôi.
Còn Hoắc Kỳ...
Hoắc Vân Tiêu nhướng mi, nghĩ đến người bạn cũ lần trước tìm Tần Nguyễn chính là Minh Vương có gương mặt tuyệt đẹp kia, lông mày của anh thoáng cau lại.
Anh nói, giọng mát lạnh: “Là tên quỷ có nốt ruồi đỏ trên chóp mũi ấy hả?”
Trong căn phòng yên tĩnh nhanh chóng vang lên tiếng bước chân, chúng như đang giẫm lên trái tim của Vu Phạm vậy.
Hoắc Kỳ yên lặng rời đi không chút lưu luyến, bọn họ đã hoàn toàn kết thúc.
Tần Nguyễn dùng tốc độ cực nhanh chạy xuống lầu, vừa rồi trong sân còn có ánh nắng mặt trời chói chang, giờ phút này đã âm khí nặng nề, một con quỷ toàn thân tràn ngập sát khí màu đen đang lơ lửng giữa không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.