Cô kết nố1i thông tin nhận được đêm nay, cố gắng tìm ra điều gì từ trong đó.
Đột nhiên, mắt Tần Nguyễn tối sầm lại. Hoắc Chi bước nhanh đến bên người Tần Nguyễn, mở cửa ghế sau ra, cung kính nói: “Phu nhân, nên về nhà rồi.”
Tần Nguyễn liếc nhìn Minh Vương, Chử Tử Phượng và Nam Cung Sưởng, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Mí mắt cô hơi rũ xuống, che đi ánh sáng trầm tư hiện lên trong đôi mắt cô. Chử Tử Phượng đang cầm lệnh bài màu đen dán ở trên trán cô nhanh chóng thu tay lại.
Lệnh bài cứ như vậy sượt qua tay Tần Nguyễn.
Chử Tử Phượng vẫn còn sợ hãi nhìn lệnh bài trong tay, giọng gã hơi trầm xuống: “Không có việc gì, cô rơi vào ảo cảnh do Nam Cung Sưởng tạo ra.” Chử Tử Phượng nhìn Minh Vương, Minh Vương gật đầu với gã.
Dưới sự điều khiển của ý thức Chử Tử Phượng, lệnh bài màu đen bay ra khỏi bộ quần áo trắng và lơ lửng giữa không trung tối tăm không có ánh mặt trời.
Một cơn gió mạnh nổi lên, một luồng khí lạnh lẽo và tà ác nhanh chóng bao trùm không gian mà họ đang đứng. “Tần Nguyễn!”
“Hỏng rồi!”
Minh Vương và Chử Tử Phượng đồng thời lên tiếng, họ phi thân nhảy đến trước mặt Tần Nguyễn. Tần Nguyễn hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn lại theo tiếng gọi, đập vào mắt cô là một mảnh đất hoang vu, nơi đây có đủ loại đỉnh núi hình thù kỳ dị che khuất tầm mắt của cô.
Lại quay đầu, Tam gia và ngàn vạn âm binh đều đã biến mất.
Mặt Tần Nguyễn biến sắc, cô siết chặt nắm tay, lảo đảo đi về phía trước vài bước nhưng lại bị một kết giới vô hình ngăn cản. “Tần Nguyễn!”
Đột nhiên, một tiếng kêu đinh tai nhức óc vang lên.
Âm thanh dường như xuyên qua cả nghìn năm, vang lên từ nơi xa xôi nào đó. Có gì đó không ổn, đêm nay có cái gì đó rất không ổn!
Hoắc Chi lại nói: “Phu nhân, chúng ta về thôi.”
Tần Nguyễn ừ một tiếng, ngồi vào trong xe. Nghĩ đến việc con mình vẫn còn đang ở Địa Phủ, Nam Cung Sưởng theo bản năng giơ tay lên, chỉ có thể nhận thua: “Được được được... Đều là lỗi của tôi, do tôi không phải!”
Tần Nguyễn đã không còn nhớ trước đó Nam Cung Sưởng đã nói những gì với cô, lúc nhìn thấy gã, trên mặt cô có biểu cảm cực kỳ kinh ngạc.
Cô trợn tròn mắt không thể tin nổi, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt. Giọng nói lại vang lên, mang theo một chút cảnh cáo nghiêm khắc.
Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên sự tức giận, cô nói, giọng khàn khàn: “Rốt cuộc là ai?”
Ở sau lưng cô, trong gió có thứ gì đó kỳ lạ đánh tới, cô nhanh chóng quay người, một khuôn mặt đẹp như thần tiên đập vào mắt cô. Liên tục chớp chớp mắt khiến mắt cô hơi xót.
Tần Nguyễn đưa tay dụi mắt thì lại sờ thấy trên mặt mình toàn là nước mắt, cô ngơ ngác hỏi: “Tại sao tôi lại khóc vậy?”
Minh Vương tỏ ra xem thường, nói: “Lúc Nam Cung Sưởng còn sống bị nhà họ Hoắc lật đổ, gã bất mãn nên tìm tới cô muốn lấy lại danh dự. Vừa rồi chính là gã tạo ảo cảnh cho cô đấy, giờ thì không sao rồi.” Đôi mày xinh đẹp của Tần Nguyễn cau lại: “Tại sao Nam Cung Sưởng còn sống?”
“Gã là tộc Thần Long thời thượng cổ, bất lão bất tử, trừ phi bị Thiên Đạo đánh chết, hoặc vượt qua Sinh Tử kiếp thất bại thì mới vẫn lạc.”
Não bộ của Tần Nguyễn không theo kịp lời giải thích của Minh Vương, cô luôn có cảm giác mình đã quên điều gì đó. “Tam gia, Tam gia!!!”
Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên vẻ hoảng sợ, bờ môi khẽ run, gọi tên đối phương.
Cô đã không còn nhớ tại sao mình lại đến đây, cô chỉ muốn tìm người đàn ông đầy đau khổ và tuyệt vọng kia, để tìm hiểu xem giữa họ đã xảy ra chuyện gì. “Tam gia...”
Chính tiếng gọi Tam gia này đã làm Minh Vương và Chử Tử Phượng chú ý tới sự khác thường của cô.
Bọn họ quay đầu lại, thấy Tần Nguyễn toàn thân run rẩy, bên trong đôi mắt hồ ly cuộn lên màu đỏ như máu, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ dữ tợn và đau đớn. “Ai vậy, rốt cuộc là ai vậy?!”
Cô trút giận lên người vừa cất tiếng nói, nếu không phải do đối phương thì Tam gia sẽ không biến mất, lửa giận trong lòng cô ngày càng bùng cháy dữ dội.
“Tần Nguyễn, cô nên rời đi!” Sắc mặt Minh Vương căng thẳng, trên chóp mũi có một nốt ruồi son đỏ tươi như máu, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ nghiêm trọng: “Chắc không phải là khôi phục ký ức, chỉ là chấp niệm của cô ấy quá sâu, ký ức khắc sâu vào linh hồn thì không thể phong ấn được.”
Chử Tử Phượng xâm nhập vào ý thức của Tần Nguyễn, nhìn thấy cảnh tượng năm đó Tần Nguyễn đối đầu với chủ nhân của gã ở Minh giới.
Gã mím môi, trầm giọng nói: “Là đoạn ký ức cô ấy quyết liệt với chủ nhân, làm sao bây giờ?” Ánh mắt lạnh lẽo của Minh Vương, Chử Tử Phượng, và Nam Cung Sưởng cùng nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Hạ Minh Cẩn không nhìn thấy bọn họ, cơ thể của anh ta đi xuyên qua Minh Vương, bước tới trước mặt Tần Nguyễn.
Cơ thể anh ta bỗng giật mình thấy ớn lạnh. Tần Nguyễn thấy trong mắt Tam gia chợt lóe lên ánh nhìn đau đớn, trong lòng cô thấy nhói nhói, hô hấp nháy mắt trở nên rối loạn.
Người đàn ông trước mặt cô rõ ràng có thái độ tuyệt tình, ánh mắt như lưỡi dao lướt qua khuôn mặt của cô, bọn họ giống như kẻ thù không đội trời chung.
Nhưng Tần Nguyễn lại cảm nhận sự đau lòng, nỗi buồn và sự tuyệt vọng của anh. Hạ Minh Cẩn cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra được là không đúng ở chỗ nào.
Hoắc Chi đang dựa vào đầu xe lúc này mới động đậy.
Cô ta cứng ngắc xoay cổ, khi nhìn thấy Tần Nguyễn, trong đôi mắt đờ đẫn hiện lên cảm xúc sống động. Hạ Minh Cẩn bước lên trước, phá vỡ bầu không khí xấu hổ: “Tam thiếu phu nhân đi thong thả.”
Ngồi ở trong xe, ánh mắt trầm tĩnh của Tần Nguyễn vượt qua người đàn ông đứng bên ngoài, nhìn về phía thần thú thượng cổ cùng thần linh dưới Minh giới ở phía sau anh ta, sau đó cô hạ thấp giọng xuống, nói: “Anh cũng nên rời khỏi nơi này sớm đi.”
Thần kinh của Hạ Minh Cẩn đang trong thời kỳ nhạy cảm, nghe Tần Nguyễn nói thế thì lại tưởng rằng căn biệt thự phía sau lưng mình không sạch sẽ. Hạ Minh Cẩn rùng mình một cái, nhưng cũng không để ý lắm.
Không thấy Tần Nguyễn trả lời, anh ta lại gọi: “Tam thiếu phu nhân?”
Tần Nguyễn ngước mắt, đôi mắt đỏ lựng của cô liếc nhìn anh ta một cái rồi lạnh nhạt nói: “Không có gì, tôi chuẩn bị đi đây.” Nam Cung Sưởng thấy thế thì sắc mặt cũng lộ ra biểu cảm vội vàng.
Gã là Thần Long, Tần Nguyễn là Hồ tộc, bọn họ đều là thần thú thời thượng cổ, gã tất nhiên không hi vọng Tần Nguyễn thật sự xảy ra chuyện.
Đầu ngón tay Chử Tử Phượng điểm lên mi tâm Tần Nguyễn, gã lên tiếng chất vất Minh Vương: “Chuyện gì xảy ra vậy? Ký ức sắp bị giải phong ấn rồi? Anh ta vuốt ống tay áo để làm giảm bớt nỗi sợ hãi trong lòng, sau đó gật đầu cười bảo: “Tôi đi ngay đây.”
Sau khi đoàn xe của nhà họ Hoắc rời đi, Hạ Minh Cẩn cũng không đợi lâu mà quay người lên xe vội vàng rời đi.
Trong khoảng sân yên tĩnh được ánh đèn đường chiếu sáng, chỉ còn lại ba người Nam Cung Sưởng, Minh Vương, cùng Chử Tử Phượng. Tần Nguyễn khóc, nước mắt tuôn ra như lũ vỡ bờ.
Cô khóc cực kỳ khổ sở, bi thương.
Nước mắt làm nhòe đi đôi mắt, Tần Nguyễn mơ hồ nhìn thấy Tam gia đang nhìn mình bằng vẻ mặt từ bi. “Tần Nguyễn!”
Tiếng gọi nghe to hơn trước, như sấm bên tai, thoáng có một chút quen thuộc.
Tần Nguyễn mở mắt ra, để lộ đôi mắt vằn đỏ, ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm về hướng phát ra thanh âm. Người vừa đột nhiên xuất hiện chính là Quỷ Đế phương đông – Chử Tử Phượng.
Một giây sau, cô bị đối phương gõ cho một cái bất tỉnh.
Trong hiện thực, nước mặt trên mặt Tần Nguyễn đột nhiên ngừng lại. Cô không để ý việc xác nhận thân phận của đối phương nữa, mà chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, suýt chút nữa không kìm được nước mắt.
Tam gia khàn giọng chất vấn: “A Nguyễn, nàng còn muốn cái gì nữa?”
Anh lẳng lặng nhìn Tần Nguyễn, trên mặt lộ ra vẻ ảm đạm, trong mắt nổi lên gợn sóng, tràn ngập bi thương và cô độc. Trong đầu Tần Nguyễn nhìn thấy Tam gia vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi nói với cô.
“A Nguyễn, anh trai nàng dùng ổn trái tim của ta chứ?”
Tần Nguyễn đau đớn đến không chịu nổi, chỉ muốn ngất đi, cô không hiểu gì, chỉ muốn biết thân phận của đối phương. Bên trong đôi mắt xinh đẹp và lạnh nhạt lóe lên sự nghi ngờ.
“Tam thiếu phu nhân, sao cô vẫn còn ở đây?”
Hạ Minh Cẩn từ biệt thự đi ra, nhìn thấy Tần Nguyễn cau mày đứng trong sân, không biết đang suy nghĩ cái gì, bèn hô to gọi cô. Tiếng thở dài thất vọng trầm thấp quen thuộc truyền đến bên tai Tần Nguyễn, trong lòng cô dâng lên nỗi bi thương, lồng ngực giống như bị búa lớn nện thật mạnh.
Đôi mắt cô nhắm nghiền lại, và những giọt nước mắt cuối cùng cũng lăn dài trên khuôn mặt cô.
Nếu như Hoắc Tam gia thật sự có ở đây thì anh nhất định sẽ ôm lấy Tần Nguyễn, nhỏ giọng an ủi, đến tính mạng của mình cũng có thể cho cô, chỉ vì muốn đổi lấy nụ cười của cô. Tần Nguyễn đưa tay ấn lên ngực, dùng hành động này để làm dịu trái tim như bị ngàn kiếm đâm xuyên của mình, cảm giác bi thương đè nén vô hạn ập tới.
Đôi môi đỏ mọng mấp máy nhưng không nói được lời nào.
“Trái tim không còn, nàng muốn ta phải đối xử với nàng như thế nào đây?” Cô không để ý đến hơi thở lạnh lẽo trên người đối phương, chịu đựng sự đau đớn mà cắn chặt răng, hỏi: “Tam gia, anh thật sự là Đại Đế của Bắc Âm Phong Đô sao?”
Tam gia giống như không nghe thấy lời cô nói, khuôn mặt tuấn tú vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng vô tình nhìn chằm chằm vào cô: “Con của chúng ta không còn nữa, trái tim ta cũng mất, nàng còn muốn cái gì?”
Giọng nói của anh như đang khóc ra máu, giọng hỏi run rẩy làm cho người ta không khỏi đau lòng. Cô chớp mắt, ngơ ngác nhìn Minh Vương và Chử Tử Phượng đang ở gần ngay trước mắt mình.
“Các người đang làm cái gì vậy?”
Trên trán thấy lành lạnh, Tần Nguyễn bèn đưa tay lên sờ. Nam Cung Sưởng ngừng nói, nhưng lại dùng ánh mắt khiêu khích đối đầu với ánh mắt uy hiếp đầy tức giận của Minh Vương.
Miệng gã tuôn ra những lời nói rất đáng ăn đòn: “Làm sao? Chỉ cho phép các người làm, mà không cho tôi nói à?”
Minh Vương cười lạnh: “Cậu có còn muốn con rồng nhỏ kia nữa hay không hả?” Nam Cung Sưởng ở một bên chỉ biết lo lắng suông, gã táo bạo quát: “Còn có thể làm sao, mau ra tay phong ấn trí nhớ của cô ấy đi!”
Gã không biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết A Nguyễn của Hồ tộc Đồ Sơn cùng Đại Đế Phong Đô dưới Minh giới yêu nhau lắm cắn nhau đau, cuối cùng trở mặt thành thù.
Tần Nguyễn bây giờ có thể giữ lại được hồn phách không bị biến mất, mặc kệ có phải là do Đại Đế Phong Đô cố ý hay vô tình, thì gã đều không muốn làm đao phủ diệt trừ đồng loại. Vô duyên vô cớ bị chụp cho một cái mũ như thế, Nam Cung Sưởng không vui tẹo nào: “Này, tôi vẫn còn đang đứng ở đây đấy, các người nói thế...”
Minh Vương đột nhiên quay đầu, đôi mắt đen kịt không có một chút tròng trắng nào nhìn xoáy sâu vào Nam Cung Sưởng.
Ẩn ý đe dọa hiện rõ trong mắt hắn ta. Bởi vì sự hiện diện của họ mà không khí xung quanh tràn ngập cái lạnh thấu xương.
Nam Cung Sưởng vội vàng hỏi: “Lúc nào trả rồng con lại cho tôi?”
Minh Vương cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần này chủ nhân của tôi bị thương nặng là do lỗi của cậu, khi trở về chúng tôi sẽ tính sổ với cậu sau!”