Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 945: Ván cờ nghìn năm của đại đế phong đô, tất cả mọi người đều là quân cờ




Nữ quỷ A Oản trong chiếc váy đỏ, vừa xinh đẹp vừa già dặn, cung kính cúi đầu, trầm giọng cam đoan.
“Vâng, đại nhân!”1 Gã nói rất thẳng thắn, không sợ Tần Nguyễn đâm thủng tâm tư của mình.
Trên mặt Tần Nguyễn đầy vẻ giễu cợt: “Chỉ dựa vào mấy câu nói bậy bạ của anh mà muốn phá hoại gia đình tôi à, anh nói xem vì sao tôi phải tin tưởng anh?”
Tất cả mọi thứ xung quanh giống như bị đứng im, Hoắc Chi đứng tựa ở đầu xe không nhúc nhích, không có bất kỳ phản ứng gì với tình hình đang rất căng thẳng khẩn trương hiện tại.
Nam Cung Sưởng nói: “Tần Nguyễn, tôi lừa cô cũng không có ý nghĩa gì cả.”
“Đi!”
Chử Tử Phượng kéo Minh Vương, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Chử Tử Phượng cười xùy một tiếng: “Được rồi, tôi bị chủ nhân bắt làm cu li ở chỗ này cả nghìn năm mà còn không cho phàn nàn vài câu à, anh giả bộ như thế cho ai nhìn?”
Khuôn mặt tuyệt đẹp của Minh Vương nở nụ cười rạng rỡ, hắn ta bước tới khoác vai gã an ủi: “Cậu cũng đừng buồn, chủ nhân đã sắp xếp thì nhất định có ý của ngài ấy.”
Tinh huyết của Đại Đế Phong Đô xuất hiện chắc chắn sẽ hấp dẫn vô số ác linh, một khi giọt máu tươi này bị ác quỷ cướp đoạt nuốt chửng, chúng sẽ trực tiếp rơi xuống đất, trở thành quỷ thần.
Chử Tử Phượng biết thời gian cấp bách, bèn móc từ trong ngực ra tấm lệnh bài màu đen, ném vào giữa không trung trong phòng.
Nam Cung Sưởng: “Quên mẹ đi! Con của ông đây bị các người hại chết rồi, năm đó Hồ tộc Đồ Sơn có thể quấy cho Minh giới hỗn loạn, thì Long tộc của tôi cũng nhất định phải quấy nhiễu vũng nước đục này!”
Gương mặt như thần tiên của Chử Tử Phượng chậm rãi chìm xuống, ánh sáng lạnh lẽo và u ám trong đôi mắt sâu thẳm của gã thật đáng sợ.
Có biết bao nhiêu người đã gặp nạn trong trận đại chiến ngàn năm trước, còn sống được đúng là không dễ dàng gì.
Trên mặt Chử Tử Phượng nở nụ cười, nhưng lời nói ra lại quái gở. Mặt Minh Vương không có biểu cảm gì, giọng lại căm phẫn nói: “Chủ nhân thật có bản lĩnh, vì một Tần Nguyễn mà bỏ ra bao nhiêu công sức như vậy! Nhưng cho dù cô ta không phải nữ chủ nhân của chúng ta, thì hoa Bỉ Ngạn yên lặng nghìn năm trong Địa Phủ cũng đã nở rộ, tiểu Đế Quân đã giáng sinh, chủ nhân đời tiếp theo cũng bò ra từ trong bụng của cô ta, người anh em, chúng ta nên nghĩ thoáng một chút.”
Hắn ta không phủ nhận mà là dời chủ đề.
Trong lòng Tần Nguyễn dao động, không biết nên tin ai.
Chử Tử Phượng cùng Minh Vương rất ăn ý mà ra tay cùng một lúc.
Dưới sự phối hợp của bọn họ, luồng sát khí rít gào mang theo lực áp bách khủng khiếp kia nhanh chóng được vỗ yên.
Chử Tử Phượng hơi cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Tôi bị thiếu ký ức, cảm thấy thời điểm còn chưa tới.”
Minh Vương nhíu mày, không thể tin nổi: “Sao lại thiếu ký ức? Cậu cũng bị mất một phần trí nhớ?”
Nếu như trước đó cô chẳng tin một chữ nào của Nam Cung Sưởng, thì sau khi nghe cuộc đối thoại của bọn họ, cán cân trong lòng cô bắt đầu nghiêng lệch.
Minh Vương chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Tần Nguyễn, cô tự hỏi lòng mình đi, tất cả mọi người ở dưới Địa Phủ đã từng có một chút bất kính nào với cô chưa?”
Một tay chắp sau lưng, gã trịch thượng nhìn xuống Nam Cung Sưởng: “To mồm lắm! Cậu cho rằng Minh giới là nơi nào? Chủ nhân có thể tha cho Hồ tộc Đồ Sơn là bởi vì Tần Nguyễn, còn Long tộc của cậu mà dám xông vào Minh giới thì trăm vạn âm binh dưới Phong Đô sẽ để các người có đi mà không có về!”
Nam Cung Sưởng không sợ: “Vậy thì thử đi, để xem một Minh giới không có Đại Đế Phong Đô trấn thủ thì có thể chống lại nổi sức chiến đấu do Long tộc dốc toàn lực hay không!”
Minh Vương nhíu mày, nói: “Với tình hình hiện tại của chủ nhân chỉ có thể lấy sát kéo dài tính mạng, Tần Nguyễn bắt quỷ hấp thu sát khí càng nhiều thì thời gian hết khổ ở kiếp này của bọn họ càng nhanh, chỉ cần để cô ấy liều mạng bắt quỷ cho chúng ta thì cũng coi như là báo được mối thù năm đó làm Minh giới bị hỗn loạn rồi.”
Gương mặt Chử Tử Phượng lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt quỷ quyệt của gã nhìn từ trên xuống dưới Minh Vương: “Anh không sợ Đế Quân biết à?”
“Cậu nói cái gì vậy, tôi chỉ dựa theo mệnh lệnh của chủ nhân trợ giúp Tần Nguyễn ‘tái sinh’ thôi, tôi còn truyền thụ năng lực cho cô ấy, để cô ấy tay làm hàm nhai mà hút sát khí kéo dài tính mạng.”
Ánh mắt Chử Tử Phượng thoáng xuất hiện một tia ngạc nhiên, không biết nghĩ tới điều gì mà trong mắt gã hiện lên ánh sáng vui sướng.
Minh Vương nghe vậy, ghé sát vào tai gã thì thầm: “Cậu đừng sợ, chúng ta có thể vụng trộm ép Tần Nguyễn làm việc cho chúng ta mà.”
Chử Tử Phượng bị khơi gợi lên hứng thú: “Ồ? Anh nói nghe xem nào?”
Người hữu duyên cái khỉ gì, có mà đầu nguồn tai họa thì có, lại còn là người mà chủ nhân đích thân bắt gã chịu khổ chờ đợi cả nghìn năm nữa chứ.
Minh Vương cảm nhận được hơi lạnh quanh quẩn trên người Chử Tử Phượng, lại nhìn gương mặt đẹp tuyệt trần u ám của gã thì đồng tình nói: “Bao nhiêu năm qua cậu đã vất vả rồi.”
Minh Vương lắc đầu không tán đồng: “Có đáng giá hay không không do chúng ta đánh giá được, có một số việc chỉ có hai người bọn họ mới biết là đã có chuyện gì xảy ra.”
Làm sao Chử Tử Phượng lại không biết chứ, trên mặt gã lộ ra vẻ lo lắng: “Tôi không cam lòng mà, Quỷ Đế phương đông tôi đây ở Minh giới uy phong đến mức nào chứ, thế mà lại phải lãng phí một nghìn năm ở nhân gian.”
Chử Tử Phượng liếc mắt nhìn người bên cạnh, gã nói, giọng lạnh nhạt: “Cũng không vất vả lắm, chỉ là thường xuyên có ma quỷ muốn đánh cắp tinh huyết của chủ nhân đến ngày ngày làm bạn với tôi thôi. Hôm nay biết anh sẽ đến nên tôi đuổi mấy thứ đồ chơi ấy đi rồi. Nếu không thì anh có thể nhìn thấy uy lực tinh huyết của chủ nhân lớn đến mức nào, bất kể giới tính hay thuộc tính, chúng hoàn toàn bị thần lực còn sót lại của chủ nhân đùa bỡn, thật sự rất thú vị. Đúng rồi, lần trước Tần Nguyễn đến chỗ của tôi, may mắn được nhìn thấy cảnh kia, đáng tiếc cô ta không biết đó là uy lực của chủ nhân, chẳng có liên quan gì đến tôi cả.”
Minh Thiên Hành dùng ánh mắt quái dị liếc gã một cái: “Tần Nguyễn đã tới rồi, vậy sao cậu còn canh ở chỗ này làm gì?”
Chử Tử Phượng cũng nghĩ tới điều gì đấy, nghe vậy thì thở dài một tiếng, sau đó đưa bàn tay mảnh khảnh ra đẩy cánh cửa trước mặt.
Kết giới trên cửa ngay lập tức vỡ vụn, một ánh sáng vàng lóe lên trong phòng và một sức mạnh khủng khiếp mang uy lực dời núi lấp biển, hủy diệt trời đất đánh về phía bọn họ.
Minh Vương đứng ở bên cạnh Chử Tử Phượng, lên tiếng thúc giục: “Lấy máu nhanh rồi chúng ra đi!”
Phía sau bọn họ truyền đến tiếng quỷ kêu khóc, cùng một mùi máu tanh thoang thoảng tràn tới.
Nhớ lại ký ức mình bị phong ấn cả nghìn năm là khuôn mặt của gã trở nên lạnh lùng, bên trong đôi mắt lạnh lẽo lóe lên một tia sắc bén, trong lòng cũng có chút tức giận với Tần Nguyễn.
Nghìn năm qua đã có biết bao nhiêu người vì cô ta mà ngã xuống, đến ngay cả gã cũng chịu đủ khổ sở suốt nghìn năm.
A Uyển như bị sét đánh, mọi nhận thức 7trong bao nhiêu năm trở thành quỷ của cô ta đã bị phá vỡ.
Chử Tử Phượng dẫn Minh Vương vào trong phòng, họ đi xuyên7 qua từng cánh cửa và rốt cuộc cũng đến cánh cửa cuối cùng nơi đặt kết giới.
Minh Vương cùng Chử Tử Phượng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người.
Bọn họ đứng ở giữa hai người, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Nam Cung Sưởng.
Ánh sáng vàng trong phòng biến mất, cách bài trí trong phòng dần hiện rõ.
Bên trong căn phòng trống rỗng vẫn còn quanh quẩn tia sáng vàng mờ nhạt, một giọt máu bị ánh sáng vàng bao phủ lơ lửng trong không trung, cảm giác áp bách tràn ngập từ giọt máu ập đến.
Những lời này của Minh Vương nghe như hắn ta đang bất bình thay cho Chử Tử Phượng.
Nếu như không có câu nói phía sau thì có lẽ đúng là như thế thật.
Hắn ta vẫn cho rằng Chử Tử Phượng là hậu chiêu mà Đế Quân sắp xếp ở Nhân giới.
Vẻ mặt kinh ngạc của Minh Vương khiến Chử Tử Phượng cười khẽ: “Ngạc nhiên thế à? Anh nên biết chúng ta còn sống đến bây giờ đã là may mắn lắm rồi.”
Minh Thiên Hành đứng ở trước cửa, đưa 2tay che mũi, sắc mặt nhăn nhó chê bai: “Mùi nồng thế.”
Chử Tử Phượng lạnh như băng nói: “Tôi ở chỗ này cả nghìn năm0, ngày nào cũng làm bạn với tinh huyết của chủ nhân, anh mới ở đây được bao lâu chứ.”
Tần Nguyễn cười lạnh: “Nếu như anh thật sự không có mục đích gì khác, thì đã không xuất hiện ở trước mặt tôi.”
Bị vạch trần, Nam Cung Sưởng cũng không hoảng hốt: “Tôi chẳng qua chỉ không cam lòng làm một quân cờ mà thôi. Mấy nghìn năm nay Long tộc không sinh ra người thừa kế, vất vả lắm mới sinh ra được một con rồng con, vậy mà Đế Quân lại không để cho tôi vui vẻ, tất nhiên là tôi muốn phá hủy ván cờ của hắn rồi!”
Nam Cung Sưởng cắn răng nói: “Cô cứ việc gọi Minh Vương đến đối chất với tôi!”
“Không cần gọi, tôi đã tới rồi!”
Giọng nói êm ái nhẹ nhàng của Tần Nguyễn đột nhiên vang lên: “Minh Vương, Tam gia thật sự là Thiên tử của Bắc Âm Phong Đô?”
Cô nhìn chằm chằm vào Minh Thiên Hành.
Nam Cung Sưởng phẫn nộ mắng to: “Tôi nói không đúng sao? Các người đều chỉ là một đám ác quỷ đội lốt người!”
Minh Vương và Chử Tử Phượng cùng im lặng, bọn họ không phải là không có cách nào phản bác.
Cô ta cũng đã nghe được lời nói của Minh Vương và biết thân phận của Tần Nguyễn, linh hồn nhỏ yếu liên tục run rẩy2.
Cô gái loài người kia là vợ của Đại Đế, là nữ chủ nhân của bọn họ.
Gã tỏ vẻ buồn cười: “Ý kiến hay đấy.”
Nụ cười trên mặt Minh Vương nhanh chóng bị thu lại, mặt mày hiện lên vẻ buồn bã: “Chỉ có điều, hôm nay tôi đã sử dụng máu của chủ nhân, thời gian tới Tần Nguyễn thật sự phải đẩy nhanh tốc độ giải quyết ma quỷ rồi.”
Bao nhiêu người ở dưới trướng Đế Quân gặp nạn vì cô ta, đại bộ phận Thần thú thời thượng cổ cũng thiếu chút nữa đã chết hết.
A Nguyễn của Hồ tộc đúng là có bản lĩnh thật đấy.
Lệnh bài như có ý thức tới gần giọt máu của Đế Quân, trong chớp mắt hút giọt máu vào bên trong.
Bàn tay mảnh khảnh chậm rãi duỗi vào hư không, lệnh bài màu đen lại bay trở về trong lòng bàn tay Chử Tử Phượng.
Nhìn thấy bóng dáng hai người này, Nam Cung Sưởng cười đắc ý: “Minh Vương, Quỷ Đế phương đông, quả nhiên các người đến rồi!”
Minh Vương sắc mặt tái xanh, ánh mắt lạnh như băng tức giận nhìn gã, hắn ta cất giọng nói sắc bén tràn đầy sát khí: “Cậu cần gì phải lội vào vũng nước đục này, còn sống không tốt sao?”
Nam Cung Sưởng nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn, thấy tâm tình dao động của cô rõ ràng hơn so với trước, bèn nhân cơ hội lớn tiếng kêu to: “Lúc A Nguyễn của Hồ tộc chết đi, trong bụng cô ta đã có thai, Đại Đế Phong Đô đã đích thân dẫn âm binh đến lấy mạng cô ta. Vì để tiểu Đế Quân được sinh ra, hắn có thể nói là đã rất nhọc lòng. Trong trận đại chiến nghìn năm trước, toàn bộ Thần thú thời thượng cổ đều bại trong tay Đại Đế, hắn chơi một ván cờ khổng lồ, tất cả mọi người đều trở thành quân cờ trong ván cờ đó, mà tôi chính là ví dụ tốt nhất!” 1
Minh Thiên Hành tức giận chửi tục: “Đệch mợ nhà mi!”
...
Ở bên ngoài biệt thự của Hạ Minh Cẩn, Tần Nguyễn vẫn còn đang giằng co với Nam Cung Sưởng.
Đôi mắt sáng như sao của Chử Tử Phượng hơi híp lại, ánh mắt gã nhìn Nam Cung Sưởng bắn ra tia sáng âm u lạnh lẽo: “Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?”
Nam Cung Sưởng cười lạnh, tức giận nói: “Đứa con của Long tộc tôi đã không còn nữa, thì Đại Đế Phong Đô cũng đừng hòng được sống tốt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.