Trường Uyên không hề nghi ngờ, đôi mắt đỏ nh1ư máu của hắn cong cong, trên mặt nở nụ cười kiêu ngạo vui vẻ: “Tôi chờ! Ngày ấy sẽ đến rất nhanh thôi!”
Nói xong, bóng người cao lớn b2iến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Hắn ta muốn thông báo tin tức tốt này với chủ nhân.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ quay ra nhìn nh7au, trên mặt chúng lộ rõ vẻ lo lắng bất an.
Hoắc An Kỳ siết chặt nắm tay bé xíu, thằng bé mím môi hỏi Chử Tử Phượng: “Cha tôi thật sự k7hông kiên trì nổi ba năm nữa, mẹ cũng sắp hồi phục ký ức rồi?” “Ui da!” Hoắc Diêu kêu đau.
“Sao thế?”
Tần Nguyễn vừa cởi áo khoác vừa quay đầu nhìn hai đứa nhỏ. “Làm sao có thể!” Minh Vương lên tiếng phản bác: “Vừa rồi chẳng qua là l2ừa gạt con rắn kia thôi.”
Hoắc Diêu giơ bàn tay nhỏ bé che trái tim mình, lòng vẫn còn sợ hãi: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...”
0
Ngay lúc vừa rồi, khi biết tin cha và mẹ sắp xảy ra chuyện, trái tim bé nhỏ của thằng bé gần như ngừng đập.
Hoắc An Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt căng thẳng hơi thả lỏng. Bác sĩ Trần có phản ứng nhanh nhất, anh ta nói với Tần Nguyễn: “Tam gia nôn ra máu!”
Nói xong, anh ta chạy luôn vào trong phòng.
Tần Nguyễn nghe vậy, con ngươi trong mắt đột nhiên co rụt lại, dưới ánh mắt của mọi người, cô xông vào trong phòng ngủ. Mắt Tần Nguyễn rất tinh, cô nhìn thấy cảnh này.
Vì dung túng và bất đắc dĩ nên cô giả vờ như không nhìn thấy gì, cô ôm Hoắc An Kỳ đặt ở trên giường, nằm ở phía bên trái của Tam gia.
Tần Nguyễn đặt hai anh em cạnh nhau, giọng nhẹ nhàng an ủi: “Mẹ đi rửa mặt, hai đứa ngủ trước đi.” Chúng tránh người sang một bên, để tất cả mọi người có thể nhìn thấy tình cảnh trong phòng.
Lâm Hạo bước tới ôm hai đứa bé vào trong ngực, để ngăn chúng lại gây rối.
Sau đó anh ta lo lắng nói với Trần Hằng Phong: “Bác sĩ Trần, anh mau vào xem Tam gia đi.” Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn ta rất ít khi xuất hiện trước mặt Tần Nguyễn.
Chử Tử Phượng đè tay lên vai Minh Vương, giọng hạ thấp xuống: “Tần Nguyễn về rồi, chúng ta cần phải đi.”
Nghe tin mẹ trở về, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ chạy ngay ra cửa. Tần Nguyễn hơi híp mắt lại, quay đầu nhìn về phía Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ. Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, hai đứa bé đều chột dạ cúi thấp đầu.
Nhìn tình hình này, cô còn cái gì không hiểu rõ nữa chứ.
Bác sĩ Trần quan sát hồi lâu, cuối cùng xác nhận với Tần Nguyễn: “Cơ thể của Tam gia thoạt nhìn bình thường, không có bất kỳ vấn đề gì, hiện tại ngài ấy đang trong trạng thái ngủ say.” Tốc độ của cô nhanh đến nỗi mọi người chỉ cảm thấy một tàn ảnh lóe lên trước mặt họ, rồi chớp mắt biến mất không thấy gì nữa.
Trong phòng, Hoắc Vân Tiêu đang nằm ở trên giường gương mặt đã hồng hào trở lại, nếu không phải trong phòng nồng nặc mùi máu tươi, thì nhìn anh có vẻ như đã ngủ thiếp đi và không có gì khác thường.
Tần Nguyễn vừa nhìn là có thể thấy ngay vết máu trên thảm và trên tủ đầu giường. Tần Nguyễn thản nhiên nói: “Sức mạnh của hai đứa đã bị mẹ phong ấn rồi.”
Lúc trước, bởi vì vấn đề thể chất của hai đứa trẻ sẽ thu hút vạn quỷ tới tranh giành chúng, nên cô chỉ còn cách phong ấn sức mạnh của chúng lại.
“Con, con cũng không biết, nhìn thấy ba đau đớn như vậy nên con chẳng kịp nghĩ gì cả đã...” Sắc mặt Tần Nguyễn băng giá, cô lạnh giọng nói: “Nhưng anh ấy nôn ra máu.”
Cô chậm rãi duỗi những ngón tay xinh đẹp ra, đầu ngón tay chạm vào đôi môi ấm áp của Tam gia, từng chút một lau đi vết máu trên môi anh.
Vẻ mặt của bác sĩ Trần trầm ngâm, anh ta ngập ngừng nói: “Phu nhân, nếu như cô không yên lòng thì chờ ngày mai Tam gia tỉnh lại có thể tiến hành kiểm tra toàn diện cho ngài ấy. Nếu đến cả thiết bị y tế tiên tiến cũng không phát hiện ra vấn đề gì, thì cần phải làm phiền đại sư Linh Hư Tử cùng phu nhân rồi.” Lại nhìn bộ đồ ngủ trên người Tam gia, vạt áo phía trước ngực cũng bị máu nhuộm đỏ.
Bác sĩ Trần đang ngồi bên giường kiểm tra tình trạng cơ thể của Tam gia, gương mặt căng thẳng của anh ta lộ ra vẻ nghi hoặc.
Anh ta lại mở mí mắt của Tam gia ra, bắt mạch, tất cả đều rất bình thường. Hoắc Diêu cũng biết mình quá đắc ý mà quên mất, khuôn mặt nhỏ khổ sở, nhịn đau nói: “Không có gì, con chỉ cảm thấy đau lòng vì ba thôi.”
Thằng bé nhích người sang một bên, sợ Hoắc An Kỳ lại véo mình.
Đôi mắt sắc bén của Tần Nguyễn hơi híp lại, nhìn thấy động tác Hoắc An Kỳ thu tay về phía dưới chăn, ánh mắt cô lộ ra vẻ hiểu rõ. Nhìn thấy hai cậu chủ nhỏ xuất hiện, Lâm Hạo hoảng sợ hét lên.
Ám vệ đang vận hành máy để cắt cửa lập tức nhấn nút trên tay cầm điều khiển máy.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ bình an vô sự bước ra khỏi cửa, hai đứa nhìn thấy bác sĩ Trần đang đứng phía sau mọi người. Tần Nguyễn mở Thiên Nhãn, nhìn về phía người đàn ông giống như đang nằm ngủ ở trên giường.
Khí tím và sát khí đen cùng bình an vô sự, không hề cắn nuốt lẫn nhau, tất cả nhìn đều bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Nhưng cô vẫn nhận ra hai loại khí ở trên người Tam gia có dấu vết của việc bị ai đó chải vuốt qua. Tần Nguyễn nhẹ nhàng gật đầu với anh ta, cô khách sáo nói: “Được, hôm nay làm phiền bác sĩ Trần rồi.”
“Phu nhân đừng khách sáo.”
Bác sĩ Trần đứng dậy, thả nhẹ bước chân rời khỏi phòng, để lại không gian riêng cho gia đình bọn họ. Tần Nguyễn làm gì còn lòng dạ tra hỏi chúng nữa, cô đứng dậy chạy tới chỗ hai đứa trẻ.
Khi cô đến trước mặt, thì vừa đúng lúc Hoắc An Kỳ đổ người vào trong ngực cô.
Tần Nguyễn đỡ lấy cơ thể yếu ớt của con trai út, trái tim căng thẳng, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hoắc An Kỳ trong ngực mình, cô vô cùng đau lòng. “Mọi người đang làm cái gì vậy?”
Một giọng nói lành lạnh êm tai truyền đến từ phía cầu thang.
Ở dưới lầu, Tần Nguyễn và Hoắc Chi tách ra, cô đi một mình lên lầu và nhìn thấy trước cửa phòng ngủ có một đám người vây quanh. Hoắc An Kỳ hơi nghi hoặc, nhưng nhanh chóng hiểu ra.
Gương mặt bánh bao của thằng bé nhăn nhó, cơ thể bé nhỏ gầy yếu khẽ lảo đảo dưới ánh mắt lo lắng của Tần Nguyễn.
“An Kỳ!” Ánh mắt cô vô tình nhìn xuống và thấy chuỗi tràng hạt trên cổ tay Tam gia.
Không biết có phải do ảo giác của mình hay không, nhưng Tần Nguyễn cảm thấy chuỗi hạt này đã mất đi độ sáng bóng và trở nên xỉn màu hơn so với mấy ngày trước khi cô nhìn thấy nó.
Tần Nguyễn dùng đầu ngón tay mân mê chuỗi hạt châu, đầu ngón tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Hoắc An Kỳ giống như một đứa trẻ bình thường mắc lỗi, giọng nói của thằng bé đầy lo lắng bất an.
Hoắc Diêu nắm chặt tay thằng bé, khẩn cầu thay em trai: “Mẹ ơi, chúng con chỉ là quá lo lắng, A Kỳ cũng vì cứu ba mà bị thương đấy ạ.”
Thằng bé tóm chặt tay em trai. Chử Tử Phượng đi đến trước mặt hai vị chủ nhân nhỏ và quỳ xuống nhìn bọn trẻ.
Gã nghiêm túc dặn dò: “Mẹ của hai cậu sắp trở về rồi, đừng nói cho cô ấy biết chuyện chúng tôi xuất hiện ở đây ngày hôm nay, hiện giờ cô ấy không thể lại bị kích thích làm ảnh hưởng đến ký ức bị phong ấn.”
Hai đứa bé ngoan ngoãn gật đầu: “Được!” Chúng chẳng thèm để ý hai vị quỷ thần ở trong phòng rời đi lúc nào.
Khoảnh khắc cửa phòng mở ra, chúng nhìn thấy lưỡi dao sắc bén của một chiếc máy tiên tiến đang sắp chạm vào cửa.
“Cẩn thận!” Biết Tam gia không sao, tất cả mọi người ở đây đều thở phào.
Trong phòng.
Tần Nguyễn ngồi ở bên giường, dưới ánh nhìn chăm chú của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, cô lau mặt cho Tam gia, cởi bộ đồ ngủ dính máu của anh ra, đắp chăn bông thoải mái cho anh. Trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi, cô cau mày hỏi lại một lần nữa: “Mọi người đang làm gì?”
Tất cả mọi người đều đổ dồn lực chú ý về phía Tần Nguyễn, trong mắt ám vệ hiện lên nét hoảng hốt, còn người hầu thì mang vẻ mặt khiếp sợ.
Chỉ có Lâm Hạo giống như tìm được người đáng tin cậy, khuôn mặt căng thẳng cả đêm của anh ta tốt hơn rất nhiều. Minh Vương cũng đi đến trước mặt bọn trẻ, lần lượt xoa mái tóc mềm mại của chúng, hắn ta nói bằng giọng dịu dàng trìu mến: “Chúng tôi cần phải đi giải quyết một con rồng táo tợn, phòng ngừa gã tới quấy rối, chúng tôi rút lui trước đây, nếu hai cậu có chuyện gì thì có thể tìm chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Hoắc An Kỳ lắc đầu, khuôn mặt thanh tú tỏ ra chân thành, thằng bé nói: “Vẫn nên miễn đi thì hơn, nhỡ để mẹ nhìn thấy hai người lại bị kích thích trí nhớ, nếu để chuyện này xảy ra một lần nữa thì cái mạng của cha làm sao đủ cho hai người tiêu hao chứ.”
Minh Vương sờ cằm, mặt lộ vẻ trầm tư: “Cậu nói cũng đúng.” Hoắc Diêu cũng cuống đến phát khóc, vội giục: “Mẹ, em trai mệt mỏi lắm rồi, mẹ mau bế em ấy lên giường nghỉ ngơi đi ạ.”
Vẻ mặt thằng bé lo lắng và bối rối, phát huy tình cảm chân thành tha thiết giữa hai anh em một cách vô cùng tinh tế, quả nhiên là anh em với nhau.
Nếu như không phải Hoắc An Kỳ cầm tay của nó và bóp nhẹ, thì có lẽ thật sự là như vậy. Ngoài cửa, Lâm Hạo thấy Trần Hằng Phong đi ra thì bước tới vội vàng hỏi: “Tam gia thế nào rồi?”
“Có phu nhân ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tất cả giải tán đi.”
Bác sĩ Trần cũng rất biết nhìn mặt đoán ý, anh ta nhìn ra được Tần Nguyễn có chuyện muốn nói với hai đứa bé nên mới biết điều mà rời khỏi phòng. Cô ném áo khoác lên trên sô pha và đi về phía phòng tắm.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Hoắc Diêu lập tức chống người ngồi dậy, dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm chọc mạnh vào mặt Hoắc An Kỳ.
Thằng bé cả giận, nói: “Thằng nhóc thối này, em muốn làm anh đau chết à, sao véo mạnh thế!” Đối mặt với lời chỉ trích của anh trai, Hoắc An Kỳ mở to đôi mắt đen láy trầm tĩnh, giễu cợt: “Không mạnh thì anh không biết mình đã đắc ý đến mức nào đâu.”
Hoắc Diêu giơ cánh tay nhỏ lên, duỗi eo thở dài: “Vất vả lắm mới có thể ngủ ở nơi này, còn không cho anh hưng phấn một chút à.”
Ánh mắt Hoắc An Kỳ dán chặt vào cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, có chút không xác định mà suy đoán: “Em cảm thấy mẹ nhìn thấu mưu đồ nhỏ của chúng ta.”
“Chậc, có nhìn thấu hay không anh không biết, anh chỉ có thể nói là mẹ vẫn rất thương chúng ta.”
Hoắc Diêu căn bản không để ý tới chuyện này, thằng bé lại nằm trở lại trên giường, ôm lấy chiếc chăn còn phảng phất mùi thơm quen thuộc.
Hoắc An Kỳ cúi đầu nhìn dáng vẻ này của anh trai mình mà nghiêm túc nói: “Anh bình thường một chút đi!”
Ngoài miệng mắng người ta, nhưng ngay sau đó thằng bé lại dùng hai tay nâng chăn lên, cúi đầu hít một hơi thật sâu.