Hoắc An Kỳ không kịp trả lời Hoắc Diêu, cơ thể nhỏ bé lập tức nằm ngửa ra,k hai mắt nhắm chặt, hàng mi dài cong vút khẽ run. Cô chớp mắt, không có nhiều biểu cảm trên mặt.
Tuy nhiên, vào giây phút này nhịp tim của cô đang đập rất nhanh. Nhưng trong đầu cô có một đoạn ký ức trống rỗng, không biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đêm nay Tam gia đột nhiên bị thổ huyết, mà trước đó cô cũng không làm chuyện gì thay đổi số mệnh của người khác. Đôi mắt sâu thẳm mê ly của anh thoạt nhìn có vẻ giàu tình cảm đấy, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy trong ánh mắt đó ẩn chứa sự thờ ơ và lạnh nhạt.
Ánh mắt của Hoắc Vân Tiêu tụ lại, nhìn Tần Nguyễn ngồi ở bên cạnh mình, cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của cô chạm vào mặt anh, ánh mắt anh lóe lên. Trong lời nói của cô có xen lẫn đau lòng và lo lắng.
Hoắc Vân Tiêu dời mắt khỏi Tần Nguyễn, anh lơ đãng nói: “Có lẽ là bởi vì mấy ngày nay anh quá bận rộn.” Bạch Thất gia ôm bức tranh và biến mất trong bóng tối.
Trước khi đi, đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh ta xuyên qua rèm cửa, chạm phải một đôi mắt đen láy trong veo sạch sẽ trong phòng ngủ. Tần Nguyễn nhận thấy cảm xúc sa sút của Tam gia, cùng hơi thở lạnh thấu xương cao xa không thể chạm tới tràn ngập quanh người anh.
Lúc này, lẽ ra cô nên nói vài câu an ủi anh, nói qua về những vấn đề không nói rõ được cũng không tả rõ được. Nhưng trong lòng Tần Nguyễn bị đè nén cả một đêm không thoải mái, khiến cô muốn tìm một chỗ để trút giận.
Cô liếm môi, thăm dò hỏi: “Chỉ là bởi vì bận rộn sao? Tình huống lần này của anh rất không ổn, thiếu chút nữa đã nổ tung mà chết đấy. Tuy rằng đã kịp thời khống chế lại, nhưng dù sao vẫn bị tổn thương đến mạng sống, nếu không phải có người ra tay, thì chỉ sợ khi em trở về chỉ còn nhìn thấy một thi thể thôi.” Không phải tất cả tà ma đều nên bị tiêu diệt.
Ở trên thế gian này, không chỉ có con người mới phân tốt xấu thiện ác, đến ngay cả ma quỷ cũng là như thế. Nam Cung Sưởng đột nhiên xuất hiện, Minh Vương và Chử Tử Phượng hiện thân một cách kỳ lạ.
Nếu nói tất cả những điều này không liên quan đến nhau, cô hoàn toàn không tin. Cô có thể nhìn thấy ánh nhìn thắc mắc trong mắt người đàn ông trước mặt mình.
Tam gia thật sự không biết ai là người đã chải vuốt khí tím và khí đen trong người mình. Trong đêm tối, ánh đèn đường mờ ảo dưới lầu phản chiếu lên khuôn mặt trang nghiêm xinh đẹp của cô, làm tăng thêm một chút màu sắc ấm áp.
Tần Nguyễn lẩm bẩm thần chú triệu hồi, ban công đột nhiên bị một luồng khí lạnh xâm chiếm, Bạch Thất gia từ trong bóng tối bay tới. Không biết có phải sự xuất hiện của Minh Vương và Chử Tử Phượng có liên quan đến lần phát bệnh này của Tam gia hay không.
Tần Nguyễn rơi vào trầm tư nên không nhìn thấy, hàng mi của Tam gia dưới lòng bàn tay cô khẽ run nhẹ, sau đó một đôi mắt sáng ngời khiến cảnh vật xung quanh đều trở nên ảm đạm chậm rãi mở ra. Anh ta chắp tay, hành lễ với Tần Nguyễn: “Tần tiểu thư.”
Tần Nguyễn đưa bức tranh trong tay tới trước mặt anh ta, trên mặt cô lộ ra vẻ thương hại, cô khẽ thở dài: “Linh Mị chưa đến trăm năm đã tu luyện được thành hình rất hiếm thấy, bị tiêu diệt thật đáng tiếc.” Hoắc Vân Tiêu giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt của cô.
Tần Nguyễn vô thức lùi lại, cô luôn cảm thấy trong trí nhớ có một ít ký ức không tốt lưu lại, khiến cô không tự chủ được muốn chạy trốn. Ánh mắt của Tam gia rất quen, trong đôi mắt ấy tràn ngập yêu thương và bi ai, khiến cho tim cô khẽ run lên.
“Nguyễn Nguyễn...” Hoắc Diêu trơ mắt nhìn xem một loạt hành động này của em trai, cáci miệng nhỏ khẽ nhếch lên.
Tần Nguyễn từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy thằng bé ngẩn người ngồi ở trên giường, kianh ngạc nhìn em trai mình. Hoắc Vân Tiêu nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Anh ngước mắt nhìn Tần Nguyễn: “Không phải em làm à?” Mà lần này, càng nghiêm trọng hơn.
Vừa rồi cô không biểu lộ nhiều cảm xúc, bởi vì cô phát hiện mọi thứ xảy ra tối hôm nay dường như đều có chút bí ẩn. Mỗi khi cơ thể của anh có vấn đề, kiểu gì Tần Nguyễn cũng sẽ phát hiện ra đầu tiên, sau đó chuyển sức mạnh của cô cho anh để làm dịu đau đớn trên người anh.
Khi đó, cơ thể anh như bị chiếm giữ bởi hai bộ phận, bọn chúng đang không ngừng dây dưa chém giết lẫn nhau. Tần Nguyễn biết hành vi vừa rồi của mình không ổn, tim đập thình thịch.
Cô không kịp suy nghĩ nhiều bèn nghiêng người ghé sát vào người Tam gia, kéo chăn đắp lên người anh, cô nhẹ giọng nói: “Anh đang không được khỏe, đừng lộn xộn.” Bạch Thất gia ôm bức tranh trong ngực, đứng thẳng người, nói: “Cô khách sáo rồi, còn có chuyện gì nữa không ạ?”
“Hết rồi.” Tần Nguyễn khoát tay. Lần này anh cũng tưởng rằng Tần Nguyễn kịp thời trở về, nên cơ thể anh bây giờ mới có chuyển biến tốt.
Tần Nguyễn lắc đầu phủ nhận: “Không phải em.” Tần Nguyễn vân vê đầu ngón tay, trong đầu cô liên tục hiện lên hình ảnh của mấy người Minh Vương, Chử Tử Phượng, Nam Cung Sưởng, cùng Trường Uyên, Lam Án, Hồ Nhất Ngạn.
Cô có một loại trực giác rằng, những người này không phải vô cớ xuất hiện. Cô trở lại phòng ngủ, thấy hai đứa bé nằm ở trên giường đã ngủ rồi, bèn ngồi ở phía bên phải giường chỗ Hoắc Vân Tiêu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của anh, trên mặt cô hiện lên vẻ đau lòng.
Tam gia liên tục bị nôn ra máu, mỗi lần như thế cơ thể của anh đều sẽ bị tiêu hao tuổi thọ không còn lại bao nhiêu. Cô cười hỏi nó: “A Diêu sao còn chưa ngủ?”
“Con ngủ ngay đây!” Bàn tay trắng trẻo giơ ra giữa không trung dừng lại.
Người đàn ông khẽ nhíu mày, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn Trên mặt Hoắc Vân Tiêu không có biểu cảm gì, anh thản nhiên hỏi: “Em trở về lúc nào vậy?”
Tần Nguyễn cau mày, thấp giọng phàn nàn: “Em mới về thôi, nghe tin anh lại nôn ra máu làm em sợ đến mức đứng tim luôn.” Tần Nguyễn lau tóc đi tới cửa, cầm cuộn tranh chân dung mà cô đặt ở trong ngăn kéo ra.
Dưới ánh mắt chăm chú của Hoắc Diêu, cô vén rèm cửa đi ra ban công. Vì đang nằm nên anh có thể thấy rõ ràng dáng người Tần Nguyễn đang dựa vào thành giường yêu kiều như thế nào, ngũ quan thanh tú dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng thực sự quá đẹp, cùng với chiếc cổ gợi cảm khiến người ta muốn vuốt ve.
Dường như phát giác được ánh mắt của anh, Tần Nguyễn hơi cụp mắt xuống, nhìn về phía người đàn ông đã mở mắt. Hoắc Diêu nằm ở trên giường, mắt nhìn chằm chằm hồn thể dần dần trở nên trong suốt của Bạch Thất gia.
Tần Nguyễn quay người rời khỏi ban công, cũng không phát hiện bọn họ đối mắt với nhau. Thấy không thể phá vỡ tình anh em, Hoắc Diêu cũng không mách lẻo chuyện em trai đang giả vờ ngủ.
Thằng bé ngoan ngoãn nằm trên giường, dùng đôi mắt đen láy trong veo nhìn mẹ nó. Nếu thật sự là như thế, vậy thì mục đích của họ là gì.
Hoắc Vân Tiêu cầm tay Tần Nguyễn, ấm giọng hỏi: “Nguyễn Nguyễn, em đang nghĩ gì vậy?”
“Anh còn nhớ những gì đã xảy ra trước và sau khi bị nôn ra máu không?”