Nhưng vẻ mặt cô sầm xuống, cùng với nụ cười tự 1giễu trên môi lại khiến Hoắc An Kỳ cảm thấy bất an.
Thằng bé vươn bàn tay nhỏ ra kéo ống tay áo Tần Nguyễn, rụt rè 2xin lỗi: “Mẹ ơi, con sai rồi…” Cô sờ vào điện thoại, nhìn thấy trên màn hình hiển thị có hơn mười cuộc gọi nhỡ, cô không kìm được chửi thề, rồi đột nhiên ngồi bật dậy.
Số gọi tới rất lạ, bốn con bốn.
Địa chỉ IP của người gọi còn kỳ lạ hơn, hóa ra là Địa Phủ. “Không sao, tôi tin tưởng với năng lực của cô, nhất định có thể dỗ được Tam gia cho cô ra khỏi nhà, cô cũng biết sinh mạng là quý giá mà, nếu bỏ lỡ hôm nay thì cô sẽ hối hận cả đời đấy. Mà cô cũng đâu muốn mấy năm nữa sẽ phải cách biệt âm dương với chồng con đâu đúng không.”
Nụ cười trên môi Hoắc Vân Tiêu chậm rãi biến mất, anh đi đến trước mặt Tần Nguyễn và đưa tay ra cầm lấy điện thoại ở trong tay cô. Anh cất tiếng nói chậm rãi mà nguy hiểm: “Cách biệt âm dương?”
“Chứ còn gì nữa, không có sát khí cô chỉ có nước chờ chết...” nhé. “Biết chứ, nhưng mà có người vội vàng tìm chết, cô cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được đúng không. Muốn sau này sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn thì cô không thể lười biếng.”
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Hoắc Vân Tiêu tao nhã bước vào.
Vẻ mặt anh ôn hòa, ánh mắt nhìn Tần Nguyễn đầy dịu dàng, nụ cười nhẹ như gió xuân thổi qua trông đẹp vô cùng. “Bắt quỷ!”
Minh Vương cũng đáp rất nhanh gọn lẹ.
Tần Nguyễn nheo lại đôi mắt hồ ly lạnh lẽo, khóe môi cong lên thành một nụ cười giễu cợt, cô tức giận nói: “Ông có biết hiện giờ ở Nhân giới đang là Tết không?” “Bà cô ơi, tìm cô thật là khó đấy, tôi đã gọi cho cô gần một trăm lần rồi.”
Nghe thấy tiếng Minh Vương, Tần Nguyễn liếc mắt, châm chọc nói: “Tôi ít học nhưng ông đừng lừa tôi, trên điện thoại rõ ràng hiện 14 cuộc gọi nhỡ.”
Minh Vương không hề hoảng sợ khi lời nói dối bị vạch trần, hắn ta nói bằng giọng lạnh lùng và nghiêm nghị: “Đây là chuyện có thể tính toán bằng con số ư? Tôi tìm cô có việc, khẩn cấp!” “Cái gì thế, sao tự dưng lại có cả anh ở đây?” Nụ cười trên mặt Hoắc Diêu biến mất.
Thằng bé đứng thẳng người, không hiểu vì sao cả mình cũng bị lôi vào vụ này.
Hoắc An Kỳ không để ý tới Hoắc Diêu, nó tiếp tục nhìn Tam gia bằng ánh mắt cầu cứu: “Ba à, mẹ không để ý tới con, mẹ đang giận rồi.” Tần Nguyễn dùng lực Minh Thần vẫn chưa thu hồi về, khống chế cường độ mà kéo tay thằ7ng bé xuống.
Lúc Hoắc An Kỳ định túm lấy áo của cô thì cô đã đứng dậy đi ra cửa.
“Mẹ!” Hoắc Diêu đi lên phía trước, hai tay chống cằm đặt ở mép giường, trên gương mặt ngây thơ là biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác: “Đó là do em đần!”
Thằng bé cực giỏi trong việc đổ thêm dầu vào lửa.
Đôi mắt đen của Hoắc An Kỳ lộ ra vẻ buồn bực, nó cắn răng nói: “Mẹ bảo hai chúng ta sắp thành tinh đấy.” Nhạc chuông êm dịu dễ chịu không xoa dịu được cơn tức giận trong lòng cô mà càng khiến cô cáu kỉnh hơn.
Cô liên tục điều chỉnh cảm xúc của mình, tự nhủ thằng bé là con ruột của mình, do mình đẻ ra đấy, có tức giận thì chẳng lẽ còn có thể đánh chúng à.
Cứ như vậy một lát sau, Tần Nguyễn mới thở hắt ra một hơi, đưa tay cầm điện thoại di động, chuông gọi đến đã tự động tắt. Tần Nguyễn không nghe lời hắn ta nói, cô tò mò hỏi: “Địa Phủ mở thiết bị liên lạc giữa hai thế giới từ khi nào vậy, tại sao tôi lại không biết bây giờ tiện lợi như thế?”
Minh Vương tức giận nói: “Có từ lâu rồi, nhưng đây là đường dây đặc biệt không phải ai cũng có thể hưởng thụ đâu, cô nên thỏa mãn đi.”
“Tôi không muốn thỏa mãn, cũng không muốn nói chuyện với ông.” “À, Tần Nguyễn này, tôi đột nhiên có việc bận, có một đám ác quỷ cần phải xử lý, cô nghĩ kỹ rồi gọi điện thoại cho tôi.”
Minh Vương nghe thấy giọng nói của Hoắc Vân Tiêu thì vội vàng nói cho xong, sau đó trực tiếp cúp máy.
Tốc độ nói cứ gọi là nhanh, âm điệu bối rối bất an, hoàn toàn không có một chút đắc ý vênh vang nào như ở trước mặt Tần Nguyễn. Tần Nguyễn giật chiếc khăn choàng trên người, rồi ném mạnh xuống giường.
Cô nằm vật ra giường, lồng ngực phập phồng khá mạnh.
Điện thoại di động ở bên giường bỗng đổ chuông, nhưng Tần Nguyễn vẫn bất động, lười đưa tay ra lấy. Khóe môi Tần Nguyễn hơi co giật, Địa Phủ mở chức năng như vậy từ khi nào.
Cô bấm vào dãy số và thử gọi lại.
Điện thoại vừa kêu bíp một tiếng, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói quen thuộc. Nhìn thấy Tam gia, hai mắt Tần Nguyễn hơi sáng lên, cô nói với Minh Vương: “Thời gian này tôi bị cấm túc ở nhà, không đi ra ngoài được.”
Nói xong, cô mở luôn loa ngoài của điện thoại.
Tiếng nói của Minh Vương thông qua ống nghe, vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh. Hoắc Vân Tiêu đi đến bên giường, ngồi xuống và kiên nhẫn hỏi chuyện gì đã xảy ra.
...
Tần Nguyễn trở lại phòng ngủ, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận. Cô lập tức giận cá chém thớt 0trừng mắt với hai cha con, làm cả hai mờ mịt chẳng hiểu gì cả.
“Mẹ ơi, con sai thật rồi!”
Tiếng xin lỗi đầy nức nở của Hoắc An Kỳ lại vang lên ở phía sau. Vừa rồi Tần Nguyễn còn đau lòng lo lắng cho đứa nhỏ này như thế, sao mới qua mấy phút mà nó đã chọc giận cô rồi.
Hoắc An Kỳ rưng rưng nước mắt, nhìn Tam gia đầy cầu cứu.
Thằng bé vừa khóc vừa nói: “Con nói dối mẹ ạ.” Tiếng nói ng7hẹn ngào của Hoắc An Kỳ vang lên ở phía sau.
Ngay sau đó, cửa phòng trẻ con bị đẩy ra từ bên ngoài.
Tần Ngu2yễn nhìn về phía Hoắc Vân Tiêu và Hoắc Diêu đứng ở cửa bằng ánh mắt vẫn còn tức giận. Trong lòng Tần Nguyễn cảm thấy, Minh Vương tìm cô như thế này chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.
Minh Vương hừ một tiếng: “Cô không muốn nghe cũng phải nghe, việc này liên quan đến mong ước cuối cùng trong đời cô đấy.”
Ánh mắt Tần Nguyễn hơi rũ xuống, giọng điệu nhàn nhạt: “Ồ? Sao tôi không biết mình có mong ước cuối cùng nào nhỉ.” Cô cố nén cơn giận trong lòng, lúc này trông cô giống như một quả bóng xì hơi, cảm thấy bực bội nhưng không biết trút đi đâu.
Hai đứa con trai của cô nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn, ngây thơ đấy, nhưng thật ra rất có chính kiến, đến ngay cả mẹ của chúng nó là cô mà cũng dám lừa gạt.
Còn không biết trước kia bọn chúng đã giấu cô làm những chuyện gì nữa. Tần Nguyễn hạ quyết tâm, cố chịu đựng sự đau lòng muốn xoay người lại, đi vượt qua Tam gia và Hoắc Diêu, tức giận đùng đùng trở về phòng ngủ.
Hoắc Vân Tiêu nhìn bóng lưng của cô mà đôi môi mỏng khẽ mím lại.
Anh thả Hoắc Diêu xuống đất, sau đó lia ánh mắt thâm thúy về phía Hoắc An Kỳ đang nằm trên giường: “A Kỳ, con đã làm cái gì vậy?” Hoắc Vân Tiêu đặt điện thoại ở tủ đầu giường, rồi ngồi xuống bên cạnh Tần Nguyễn, anh híp mắt hỏi: “Là lão Minh Vương khó chịu kia à?”
Minh Thiên Hành đang ở dưới Địa Phủ còn không biết ở trong mắt của chủ nhân, hắn ta là một người khó chịu, nếu không thì giờ phút này, người hối hận sẽ là hắn ta.
Tần Nguyễn lại nằm xuống giường, chán chường nói: “Ngoài ông ta ra thì còn có thể là ai, Minh Vương là một lão vắt cổ chày ra nước, liều mạng nô dịch em!”
Tư thế của cô buông lỏng, toàn thân lười biếng tùy ý, trông cực kỳ thoải mái.