“A!” “A Kỳ!”
Nhìn thấy dáng vẻ suy yếu này của con trai út, Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn đồng thời đứng dậy chạy tới. Tần Nguyễn nói xin lỗi, trong lòng thì cảm thấy tự trách ôm Hoắc An Kỳ đứng dậy, bước nhanh lên trên lầu.
Hoắc An Kỳ giơ bàn tay nhỏ không có sức lực lên khẽ chạm vào mặt cô, giọng yếu ớt nói: “Mẹ ơi, cơ thể của bác hai đã ổn rồi, mẹ đừng buồn nhé.” Cơ thể của thằng bé không có vấn đề gì, nhưng sức mạnh bá đạo của lực Minh Thần tràn ngập cơ thể, khiến nó thực sự bắt đầu thấy khó chịu.
Hoắc An Kỳ chịu đựng không hất tay Tần Nguyễn ra, thằng bé bối rối nói: “Mẹ à, không cần đâu, con nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ khỏe thôi.” Hoắc Vân Tiêu đáp lại rồi ôm con trai lên lầu.
Trong phòng trẻ em. Gương mặt còn chưa nảy nở của Hoắc An Kỳ trông đã rất giống với Hoắc Tam gia, nếu như lớn hơn chút nữa thì còn không biết thằng bé sẽ có gương mặt làm cho người ta kinh ngạc đến mức nào.
Hoắc Dịch Dung khẽ hé miệng, không biết nên nói cái gì. Nếu vừa nãy cô còn nghi ngờ con trai, thì giờ phút này chỉ còn lại cảm giác áy náy và đau lòng.
“Mẹ xin lỗi, A Kỳ.” Hoắc Khương đi tới lay động cơ thể của Hoắc Dịch Dung, ông ta không phát hiện ra trái tim của anh ta đang đập rất nhanh, xuyên qua quần áo, có thứ gì đó dưới làn da đang chuyển động.
Hoắc Chi lấy điện thoại di động ra liên hệ với thuộc hạ đi đón ông Cửu tới. Anh lo lắng nhìn anh hai đang nằm liệt trên sô pha, phát hiện trên ngực có chỗ hơi nhô ra. Anh tiến lên đưa tay chạm vào, lại phát hiện chỗ phồng đã bằng phẳng, anh nhíu mày, trong mắt toát ra vẻ nghi hoặc.
Nghĩ tới con trai út đang mệt mỏi, anh khẽ thở dài, vẫy tay với Hoắc Khương và Hoắc Chi ở trong góc. Hôm nay, lẽ ra Hoắc Vân Tiêu và Hoắc Dịch Dung phải là người tiếp đãi những người đến chúc tết.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện như vậy thì kế hoạch đã bị phá vỡ. Thay vào đó, anh ta xoa đầu đứa trẻ để an ủi và nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, A Kỳ của chúng ta đã rất tuyệt rồi.”
Hoắc An Kỳ ngước đôi mắt đen láy lên nói từng chữ một với anh ta: “Cháu có thể làm cho nó chết.” Tần Nguyễn đặt Hoắc An Kỳ nằm xuống giường, sau đó ngồi ở mép giường nắm bàn tay nhỏ của thằng bé, chậm rãi vận chuyển lực Minh Thần.
Cô rất lo lắng, sợ lực Minh Thần làm tổn thương cơ thể nhỏ bé của Hoắc An Kỳ, nhưng khi Hoắc An Kỳ cảm nhận được sức mạnh uy nghiêm truyền khắp cơ thể mình, thằng bé kinh hãi suýt nữa thì trực tiếp ngồi dậy. Theo tiếng rống phát tiết ra ngoài của Hoắc Dịch Dung, Hoắc An Kỳ mồ hôi đầm đìa ngã vào người anh ta, bàn tay nhỏ bé chậm rãi trượt xuống khỏi ngực anh ta.
“An Kỳ!” Cho đến khi bóng dáng của Tần Nguyễn và Hoắc An Kỳ biến mất ở lầu hai, Hoắc Diêu mới kéo tay cha mình, mím miệng bất bình.
Hàng lông mày nhíu chặt của Tam gia giãn ra, anh khom người vỗ vỗ đầu của Hoắc Diêu: “A Diêu ngoan, một lát nữa ba đưa con lên lầu.” Hoắc An Kỳ nhìn chằm chằm vị trí cổ trùng trên ngực bác hai, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ suy tư.
Đôi mắt trong veo của thằng bé nhìn có vẻ đơn thuần, nhưng thực ra lại sâu thẳm khiến người ta không thể nhìn thấu. Khoảnh khắc tiếp theo, cơn đau dữ dội hơn ập đến.
Trái tim anh ta như bị ai đó nắm chặt trong tay, cấu xé và nhào nặn thật mạnh. Nếu như tối hôm qua thật sự là An Kỳ giúp Tam gia chải vuốt cơ thể, thì giờ phút này thằng bé chắc chắn không thể nhảy nhót tưng bừng như thế này được.
Bàn tay đặt ở bên người của Tần Nguyễn hơi siết chặt lại. Ở trong tiềm thức của Hoắc Dịch Dung đã nhận định, chuyện mà ngay cả Tần Nguyễn cũng không làm được thì một đứa bé làm sao có thể làm được.
Tần Nguyễn hơi nhướng mày, tiếp tục hỏi con trai nhỏ: “A Kỳ, sau khi cổ trùng chết, cơ thể của bác hai con có bị ảnh hưởng gì không?” Sau đó, thằng bé không để cho người lớn có thời gian chuẩn bị, mà đè luôn tay lên trái tim của Hoắc Dịch Dung, phóng thích ra một luồng sát khí màu đen cực mạnh.
Tần Nguyễn cảm nhận được luồng sát khí màu đen này còn mạnh hơn của mình thì không khỏi ngồi thẳng người. Sau khi Hoắc Chi sắp xếp người đi đón ông Cửu rồi cúp điện thoại, Hoắc Vân Tiêu bế Hoắc Diêu lên và nói với cô ta: “Mang quà đi mời bác sĩ Trần đến đây, để kiểm tra cho cậu chủ nhỏ.”
Hoắc Chi cúi đầu cung kính nói: “Tôi sẽ đi mời bác sĩ Trần đến ngay.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc An Kỳ nhăn lại, thằng bé tỏ ra uể oải: “Con sẽ không thể chơi với anh trai được nữa, phải nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Tần Nguyễn thu lại, nụ cười trên môi cũng chậm rãi biến mất, trong mắt lóe lên tia u ám. “Ưm.”
Hoắc Dịch Dung chịu đựng đau đớn mà bật thốt ra tiếng kêu, gương mặt tuấn tú cũng vì đau mà trở nên vặn vẹo. Khuôn mặt nhỏ của Hoắc An Kỳ căng thẳng, nó khẽ lắc đầu.
Cảm giác đau ở trái tim Hoắc Dịch Dung giảm đi rất nhiều,a thấy cháu trai nhỏ lắc đầu, trên khuôn mặt anh ta cũng không có bao nhiêu thất vọng. Hoắc Diêu bị đặt trên sô pha cũng không ngồi yên được nữa, thằng bé bò xuống rồi luống cuống đuổi theo.
Tần Nguyễn đau lòng ôm Hoắc An Kỳ vào trong ngực, cô nhìn thằng bé chăm chú, và trầm giọng hỏi: “Đây là con nói nằm ở trên giường mấy ngày đấy à?” Cô nhẹ nhàng thở ra, thần sắc khôi phục bình tĩnh, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “An Kỳ, bác hai của con thích con như thế, con có muốn giúp bác một chút không?”
Hoắc An Kỳ hơi mím môi, nó quay đầu bắt gặp ánh mắt không còn âm u đầy hơi thở chết chóc của Hoắc Dịch Dung, mà là đôi mắt thấp thoáng chờ mong bị áp chế gắt gao, thằng bé khẽ gật đầu. Nhìn thấy mẹ ôm em trai mà nó rất hâm mộ, rất muốn mẹ ôm mình.
Hoắc Vân Tiêu không phải con giun trong bụng con trai nên không biết thằng bé đang nghĩ gì. Hoắc An Kỳ nhìn một hồi rồi nói: “Con sâu kia để lại rất nhiều tổn thương, sau khi nó chết, bác hai sẽ phải chăm sóc cơ thể một thời gian.”
Tần Nguyễn lại hỏi: “Vậy còn con thì sao?” Đang truyền lực Minh Thần cho con trai, Tần Nguyễn đột nhiên nhận ra rằng có điều gì đó không thích hợp.
Cô vận chuyển lực Minh Thần đi một vòng trong cơ thể Hoắc An Kỳ, đến khi sức mạnh quay trở về thì mang đến phản hồi rằng cơ thể của con trai cô rất ổn. Nếu so sánh Tuyệt Mệnh Thực Dương Cổ trong người Hoắc Dịch Dung, với hai loại khí bẩm sinh tranh đấu với nhau trên người Tam gia, thì chẳng khác gì con kiến gặp con voi.
Nếu con trai út loại bỏ cổ trùng trong cơ thể Hoắc Dịch Dung, sức mạnh bị tiêu hao sẽ khiến thằng bé phải nằm liệt giường vài ngày. Anh ta nên tin một đứa bé, hay là coi lời nói của nó như một câu nói đùa.
Đối mặt với khuôn mặt trông giống hệt em ba này, thậm chí anh ta còn không đành lòng nói ra một câu đả kích nào. Anh ta không nhịn được mà kêu đau.
Tần Nguyễn ngồi đối diện chen vào hỏi con trai út: “An Kỳ lấy ra đcược không?” Hoắc Diêu càng tủi thân hơn.
Thằng bé rất muốn nói, em trai chỉ đang giả vờ thôi, nó vốn dĩ chẳng làm sao cả! Đứa trẻ quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến Tần Nguyễn cảm thấy áy náy nhiều hơn.
Hai mẹ con lên lầu, không để ý đến hai cha con Hoắc Diêu và Hoắc Vân Tiêu ở sau lưng, cũng không chú ý tới Hoắc Dịch Dung đã đau đến mức ngất đi. Chờ bọn họ đi đến trước mặt, Hoắc Vân Tiêu trầm giọng ra lệnh: “Đưa anh hai về nghỉ ngơi. Hôm nay sẽ có rất nhiều người đến chúc tết, đừng quấy rầy cha và ông nội của tôi, đi đón ông Cửu tới đây, để ông ấy tiếp bọn họ.”
“Vâng, chủ nhân!” Thân thể Hoắc An Kỳ chẳng những không có bất kỳ khó chịu nào, thậm chí có thể nói rằng nó khỏe như nghé con vậy.