Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 956: Đội thám hiểm của tiểu minh tìm đường chết, tần nguyễn chạy đến hiện trường




Hoắc Diêu: “Mẹ ơi, con xin lỗi!”
Hoắc Kỳ: “Mẹ, con xin lỗi!” Hoắc Diêu tội nghiệp nói: “Con cũng muốn được bế...”
Đôi mắt của Hoắc An Kỳ vẫn còn đỏ hoe vì khóc trước đó, nhưng nó vẫn nói: “Con cũng muốn...”
Anh hỏi: “Con ngủ rồi à?”
“Ngủ rồi.” Tần Nguyễn đi về phía phòng thay quần áo.
Lúc Tần Nguyễn quay lại phòng ngủ của cô và Tam gia, anh đang dựa vào giường, đặt một chiếc máy tính xách tay trên đùi, đeo kính, gõ bàn phím nhanh chóng bằng cả hai tay.
Nghe thấy tiếng Tần Nguyễn đi vào, Hoắc Vân Tiêu ngước mắt nhìn cô, nhưng động tác trên tay không hề dừng lại.
Hoắc Vân Tiêu biết hai đứa trẻ đang làm nũng, giống như mẹ của chúng, bọn chúng luôn có thể nắm bắt chính xác điểm yếu của anh.
Bởi vì cú va chạm vừa rồi, Tần Nguyễn ôm chặt lấy cổ Tam gia, bất đắc dĩ nhìn hai vật trang trí đang treo trên đùi anh: “A Diêu, An Kỳ thả ba ra.”
Bất ngờ bị ôm chân khiến Tam gia hơi ngửa ra sau, anh vô thức ôm chặt Tần Nguyễn.
Sau khi ổn định cơ thể, Hoắc Vân Tiêu cúi đầu nhìn hai thằng nhóc đang treo trên đùi mình, bắt gặp đôi mắt trong veo ướt sũng của chúng.
Ý cười trong mắt Tần Nguyễn càng sâu hơn, cô thản nhiên nói: “Bọn con là trẻ con, vận động nhiều sẽ giúp cao hơn, mẹ là người lớn rồi.”
Hoắc An Kỳ rất nghe lời, nó buông chân của cha ra.
Cái kiểu cầu xin được ôm thế này, khiến Tần Nguyễn nghĩ tới hai đứa con trai tủi thân đòi bế lúc ban ngày, lông mày cô khẽ nhếch lên, ngoan ngoãn đi tới chỗ Tam gia.
Hoắc Vân Tiêu ôm cô vào lòng, hai người ôm nhau.
Thợ quay phim lập tức lia máy quay về nơi phát ra âm thanh, hai ánh đèn thẳng tắp chiếu về phía họ.
Tần Nguyễn ngồi trong xe đẩy cửa ra, xách túi bước xuống xe.
Sau khi dứt lời, cơ thể mềm mại của Tần Nguyễn lao về phía cửa với tốc độ cực nhanh.
Hoắc Vân Tiêu dựa vào khung cửa phòng thay quần áo, giơ tay sờ lên chỗ bị hôn rồi bật cười vui vẻ.
Đột nhiên, một khuôn mặt đẹp trai với nụ cười tươi xuất hiện trong ống kính.
“Xin chào! Xin chào mọi người, tôi là Tiểu Minh, tôi sẽ cho mọi người trong phòng trải nghiệm một cuộc phiêu lưu khác vào ngày mùng một Tết!”
[Chúng tôi muốn nhìn bên trong!]
Minh Chính Hạo nhìn lướt qua các bình luận trên màn hình, hàm răng to trắng bóng hiện lên rất rõ trong đêm tối: “Xem ra mọi người đều biết đây là đâu, không nói nhiều nữa, hãy theo tôi vào trong, hôm nay chúng ta sẽ xông vào bệnh viện bỏ hoang này, tìm hiểu xem thật sự có ma hay có người đang giả vờ là có ma quỷ!”
Hai đứa trẻ có khát vọng sống mãnh liệt cùng nhau nói 1xin lỗi.
Bọn chúng còn cúi gập người đến chín mươi độ với Tần Nguyễn.
Xem ra lần này Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ thật 2sự sợ hãi.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của hai đứa nhỏ, Tần Nguyễn chỉ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của Tam gia, sau đó dỗ d7ành hai đứa.
[Nơi kinh khủng như vậy nhưng tôi chưa gặp ma quỷ lần nào, thật lãng phí thời gian.]
[Tiểu Minh, Tiểu Minh, mau vào đi!]
Cậu bé lùi về phía sau hai bước, vươn tay với Tần Nguyễn: “Con muốn mẹ bế.”
Hoắc Vân Tiêu dở khóc dở cười nhìn cảnh này, vẻ mặt anh rất dịu dàng.
May mắn thay, Hoắc Vân Tiêu đã kịp véo mông để ngăn cản Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn vừa nghĩ đã hiểu, khôn7g thể quá chiều bọn nhỏ, phải để bọn chúng có ấn tượng sâu sắc mỗi khi làm sai, nếu không sau này chúng nó sẽ được đà lấn tới.
Tần Nguyễn khẽ ho một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai đứa con trai, cô nói bằng giọng điệu nghiêm khắc: “Lần này mẹ0 tha cho hai đứa.”
Minh Chính Hạo, cũng là người dẫn chương trình nổi tiếng, mỉm cười chào hỏi mọi người.
Anh ta trông rất trẻ, giọng nói chuẩn tiếng phổ thông.
Màn hình lập tức tràn ngập các bình luận.
[Tôi biết chỗ này, đây là bệnh viện XXX ở thủ đô, đó là một bệnh viện ma nổi tiếng.]
Nói xong, anh ta không nhìn màn hình điện thoại, ung dung bước về phía cánh cổng sắt cũ kỹ của bệnh viện.
Đột nhiên, có một tiếng ô tô phanh gấp vang lên ở phía sau, làm gián đoạn chuyến thám hiểm bệnh viện của nhóm Minh Chính Hạo.
Trước khi lũ trẻ được sinh ra, Hoắc Vân Tiêu chưa bao giờ tưởng tượng được rằng cuộc sống của mình lại có thể ấm áp như thế này.
Hai đứa nhỏ kêu la ầm ĩ, còn đứa lớn đang nằm trong vòng tay anh thì đang cười, Hoắc Vân Tiêu cảm thấy rất vui vẻ và thoải mái khi được ba đứa trẻ vây quanh.
Tần Nguyễn tiện tay cầm một chiếc áo khoác, quay người cười với anh: “Em biết rồi.”
Hoắc Vân Tiêu đột nhiên dang rộng vòng tay với cô: “Lại đây nào, để anh ôm em một cái.”
Hoắc Vân Tiêu xử lý xong công việc trong tay, đặt laptop sang một bên, đứng dậy xỏ giày đi về phía Tần Nguyễn.
Hoắc Vân Tiêu dựa vào khung cửa, đưa tay đỡ gọng kính, ấm áp nói: “Hoắc Chi đang đợi ở dưới lầu rồi, anh sắp xếp khá nhiều người đi theo em. Hôm nay là mùng một Tết, buổi tối sẽ đông đúc hơn bình thường, em phải chú ý an toàn, đừng để anh và con lo lắng.”
Trước khi tách ra, Hoắc Vân Tiêu còn lo lắng nói nhỏ vào tai Tần Nguyễn: “Cẩn thận, về sớm một chút.”
“Vâng.”

Vào ngày mùng một Tết, trên một nền tảng phát sóng trực tiếp rất đông đúc nào đó.
[Nghe nói mỗi khi có người đi ngang qua, đều có thể nghe thấy tiếng ma kêu quỷ khóc, vô cùng đáng sợ!]
[Bệnh viện XXX ở thủ đô, một trong mười nhà ma kinh khủng nhất!]
Tần Nguyễn cầm chiếc túi trong tủ trang sức, kiễng chân hôn lên mặt Hoắc Vân Tiêu.
“Anh ba, chúc anh ngủ ngon và có những giấc mơ đẹp.”
Ngay khi chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu, đã có hàng chục nghìn người online.
Ống kính máy quay tập trung vào bệnh viện bỏ hoang được chiếu sáng bởi ánh đèn.
Quãng thời gian ngọt vào ấm áp luôn trôi qua rất nhanh.
Buổi tối, sau khi dỗ Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ngủ ở phòng trẻ con, Tần Nguyễn mới nhẹ nhàng rời đi.
Tần Nguyễn bĩu môi, ghét bỏ nói: “Hai đứa tự đi được mà, bế cái gì mà bế.”
Hoắc Diêu chớp đôi mắt to tròn ngây thơ, nhỏ giọng oán trách: “Mẹ là người lớn mà ba vẫn bế đấy thôi, bọn con cũng muốn được bế.”
Có một phòng phát sóng có mấy triệu người hâm mộ tên là “Tiểu Minh thám hiểm và bắt quỷ” đang phát trực tiếp, hôm nay anh ta đi tới một bệnh viện bỏ hoang nào đó ở thủ đô.
Đây là một nhóm thám hiểm gồm ba người, chuyên chọn những địa điểm linh dị thần bí trên Internet để thám hiểm, bọn họ dựa vào mánh lới này để thu hút được hàng triệu fan.
Tiếng đóng cửa vang lên từ phía sau nhưng anh không quay đầu lại.
Trong nhà có cô vợ xinh đẹp khiến Hoắc Vân Tiêu quên đi tuổi tác và cảm nhận được tâm lý trẻ trung, nhiệt huyết của nhiều năm trước.
Nhìn thấy máy quay nhắm vào mình, trước khi mọi người kịp nhìn rõ mặt, Tần Nguyễn đã theo bản năng lấy túi che mặt.
“A Phong, đừng quay đừng quay nữa!”
Minh Chính Hạo nhanh chóng bước tới để ngăn đồng đội quay phim người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.