Sau khi đến gần, Mi1nh Chính Hạo mới nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ quyến rũ của Tần Nguyễn, cùng với đôi mắt hồ ly xinh đẹp rạng ngời. Anh ta loạng choạng nhào về phía trước, thợ quay phim A Phong lập tức chuyển ống kính về phía anh ta.
Hai người phối hợp ăn ý, camera bắt được cảnh Minh Chính Hạo sắp ngã xuống đất, nhưng lại ổn định được cơ thể bằng tư thế rất buồn cười, cho những khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp xem. [Thằng phía trên, mày tởm quá, làm ông nôn rồi!]
[Tiểu Minh, mau vào đi, cho chúng tôi xem quỷ ở đâu!] Trong phòng phát sóng trực tiếp, có người sợ hãi, có người lôi cha lôi mẹ ra chửi, cũng có người vô cùng kích động.
Vì thỏa mãn nhu cầu của họ, thợ quay phim A Phong không quay Minh Chính Hạo nữa mà chuyển ống kính sang cánh cổng rỉ sét, sau khi quay cận cảnh, ống kính lại chuyển đến bên trong bệnh viện, những cảnh tượng trong bệnh viện hiện lên mơ hồ trong đêm tối. Đối với những tin nhắn trên màn hình yêu cầu cô gái lộ mặt và phản đối mê tín dị đoan, tất cả đều bị Minh Chính Hạo phớt lờ.
Minh Chính Hạo quay người sải bước về phía cổng sắt của bệnh viện, đi được vài bước, anh ta quay lại vẫy tay với thợ quay phim A Phong. A Phong chĩa máy quay xuống đất, quay được một viên gạch nhô ra trên mặt đất.
Minh Chính Hạo cũng xuất hiện trên màn hình, đối mặt với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, anh ta sợ hãi vỗ ngực, nở một nụ cười gượng gạo: “Không sao không sao, là do tôi đứng không vững, không có gì đâu.” Minh Chính Hạo không biết người xem trực tiếp đang điên cuồng gửi bình luận, anh ta đang đau đầu vì những lời nói của Tần Nguyễn.
Thậm chí Minh Chính Hạo còn nghi ngờ Tần Nguyễn là nhân vật nổi tiếng trên Internet của công ty khác, anh ta bước tới hỏi nhỏ: “Chị gái đến từ công ty nào?” Tần Nguyễn lắc đầu: “Không biết.”
Nụ cười của Tần Nguyễn rất ngọt ngào và ngoan ngoãn, trông rất vô hại. [Tiểu Minh Tiểu Minh, tôi muốn nhìn mặt chị gái này!]
[Cô ấy nói gì thế? Bấm ngón tay tính toán? Ha ha ha, ông đây cười chết mất!] A Phong không hề lộ mặt, cười nói: “Chúng ta đang đi đường đất, làm sao có gạch được?”
“Cậu không tin tôi à?” Minh Chính Hạo bật thốt ra câu nói bằng giọng địa phương, nắm lấy tay áo A Phong và để anh ta nhìn cục gạch chui ra từ dưới đất: “Đây này! Cậu nhìn đi!” Đôi mắt xinh đẹ2p đó vô cùng quyến rũ trong đêm tối, nó khiến người khác có cảm giác mơ màng như chìm trong cơn say.
Nhịp tim của Minh Chính Hạo 7bất giác đập nhanh hơn. Tần Nguyễn lắc đầu, cô duỗi bàn tay trắng muốt mảnh khảnh ra, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời, đầu ngón tay khẽ cử động, cô nghiêm túc nói: “Tôi bấm ngón tay tính toán, hôm nay không thích hợp thám hiểm, dễ có đổ máu. Tôi cũng muốn vào bệnh viện xem bên trong có loại ma quỷ nào, anh không ngại chứ?”
Khi Tần Nguyễn lên tiếng, phòng phát sóng trực tiếp rơi vào yên lặng ngắn ngủi. [Chị ấy nói hôm nay không thích hợp thám hiểm, sẽ gặp máu, có phải Tiểu Minh sẽ gặp nguy hiểm không?]
[Chết tiệt, đây chắc là người do Tiểu Minh sắp xếp trước, chị gái à, mau ló mặt ra cho chúng tôi nhìn xem!] “Úi chà!”
Minh Chính Hạo đột nhiên hô lên. Một khi buổi phát sóng trực tiếp bị hủy hoại, thì danh tiếng của anh ta sẽ bị phá hủy, đến lúc đó còn bị công ty ký hợp đồng truy cứu trách nhiệm nữa cơ.
Minh Chính Hạo thương lượng: “Chị gái, hôm nay chúng tôi đang phát sóng trực tiếp, chị có muốn chuyển sang chỗ khác không, hoặc hôm khác lại đến?” [Khá lắm! Tiểu Minh đã buột miệng nói vài câu của thành phố Tân.]
[Đây là chuyển từ phát sóng linh dị trực tiếp sang phát thanh trực tiếp, ha ha ha…] Tần Nguyễn nhìn anh ta một cách quái dị, nói: “Tôi không phải người nổi tiếng trên mạng, sự yêu thích đối với các sự kiện linh dị của tôi hoàn toàn là sở thích cá nhân, hôm nay tôi chỉ đến góp vui thôi, sẽ không quấy rầy chương trình phát sóng trực tiếp của anh đâu.”
Minh Chính Hạo cau mày: “Chị biết tôi à?” Bọn họ không cảm giác được bệnh viện này u ám và lạnh lẽo đến mức nào, cũng không nhìn thấy sát khí ngập trời, sự oán hận tràn ngập mọi ngóc ngách.
Minh Chính Hạo đi trong khoảng sân u ám mọc đầy cỏ khô, nhỏ giọng giải thích: “Nghe nói có người đã chiếm giữ bệnh viện này vào một thời kỳ đặc biệt nào đó, và đã xảy ra một trận bệnh dịch suýt nữa hủy diệt toàn bộ nhân loại. Người ta nói mỗi tấc đất ở đây đều được bao phủ bởi hàng vạn bộ xương, bước đi như thế này chưa biết chừng sẽ giẫm lên xương trắng.” Sau khi Tần Nguyễn thốt ra những lời kích thích như vậy, màn hình lập tức bị bao phủ.
[Trời ạ! Chị gái này là ai, giọng nói thật ngọt ngào, dễ thương quá!] Sau khi A Phong đuổi theo, Minh Chính Hạo đứng trước cửa bệnh viện, trước ống kính phóng to, anh ta chậm rãi vươn tay đẩy cánh cửa sắt ra.
Trải qua hàng chục năm phơi nắng dầm mưa, khi cánh cửa hoen gỉ bị đẩy ra, nó phát ra những âm thanh cọt kẹt kỳ quái. Minh Chính Hạo cắn răng, quay đầu hô: “Tôi vào đây.”
Anh ta nói bằng giọng điệu không yên tâm với Tần Nguyễn: “Đêm nay chúng tôi phát sóng trực tiếp, nếu chị gái thấy cái gì hoặc phát hiện thứ gì đó, xin hãy tạo điều kiện chứ đừng phá rối, mọi người đều kiếm miếng cơm ăn.” [Tiểu Minh đến từ thành phố Tân à?]
[Cậu biết chuyển giọng không?] Minh Chính Hạo nhanh chóng chạy đến trước máy quay, cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại rồi cười nói: “Hôm nay chúng ta rất vinh dự được gặp một chị gái cũng đến thám hiểm, bọn tôi đã thỏa thuận cùng tiến vào thám hiểm bệnh viện. Chắc mọi người cũng biết truyền thuyết về bệnh viện đã bị bỏ hoang nhiều năm này, tôi sẽ đích thân dẫn các bạn đi tìm hiểu xem truyền thuyết đó có thật hay không!”
Minh Chính Hạo quay đầu nhìn máy quay, khoe hàm răng trắng đều và nụ cười rạng rỡ. [Tiểu Minh, nói tiếp giọng đó đi!]
Minh Chính Hạo mỉm cười đáp: “Vô tình để lộ, ha ha ha… Tôi đến từ thành phố Tân, nhưng đổi giọng không phải năng khiếu của tôi, chúng ta tiếp tục khám phá nhé.” [Mẹ kiếp mẹ kiếp, tôi có cảm giác đó!]
[Tôi thấy sợ đến mức sun cả... vào rồi đây này.] [Buổi phát sóng trực tiếp đêm nay thật thú vị!]
[Phải vững tin vào khoa học, chống lại các loại mê tín.] [Rốt cuộc thì tôi bí bách đến mức nào, mới có thể ngồi xem buổi phát sóng trực tiếp phim ma vào đầu năm mới chứ.]
Ông đây đang ở trong nhà vệ sinh, giật mình một cái, cục cứt… đứt mất rồi.] [Mau để chị gái lộ mặt đi, lộ mặt nào!]
[Lộ mặt +1] Nói xong, anh ta tiếp tục tiến về phía trước.
Tần Nguyễn đi theo phía sau lưng, giẫm lên viên gạch vừa nhô ra, đôi mắt hồ ly hung ác khẽ nheo lại, cô dùng sức giẫm lên viên gạch tràn ngập luồng khí đen, sau khi nó bị Tần Nguyễn giẫm tụt vào trong đất, sát khí trên đó cũng biến mất không thấy đâu nữa. Nhưng trong lòng Minh Chính Hạo lại có cảm giác sợ hãi, luôn cảm thấy buổi phát sóng trực tiếp đêm nay sẽ trục trặc vì sự xuất hiện của Tần Nguyễn.
Thợ quay phim A Phong giục giã phía sau lưng: “Tiểu Minh, phòng phát sóng trực tiếp đã vượt quá 100.000 người, mọi người đang giục cậu vào đấy.” Sau khi Minh Chính Hạo đứng vững, anh ta chiếu đèn của điện thoại di động xuống đất và hét lên: “Cái quái gì thế?”
Một lát sau, Minh Chính Hạo lại nói: “Được rồi! Chỉ là một viên gạch vỡ, suýt nữa làm tôi vấp ngã!” “Được thôi.”
Tần Nguyễn đáp ứng vô cùng dứt khoát, trông cô có vẻ rất dễ nói chuyện. Một luồng gió lạnh thổi tới, Tần Nguyễn đứng tại chỗ bực bội nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía lối vào của bệnh viện sáu tầng.