Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 960: Quỷ giả cùng ác quỷ, ngốc đến mức không phân biệt được




Minh Chính Hạo đơ người nhìn máu đen trên tay mình, anh ta ghét bỏ mà lau lên người.
Lau xong, vết máu trên tay càng 1nhiều, làm thế nào cũng không thể lau đi được máu đen. Nhưng lúc này đây Mạnh Kiệt cũng đang sợ đến mức choáng váng.
Toàn thân anh ta run rẩy, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
Lúc này, cánh cửa phòng lại phát ra tiếng đập kỳ lạ.
Cánh tay đang chạm vào cửa của Minh Chính Hạo dừng lại ngay khi âm thanh vang lên.
[Ông đây bị dọa cho đơ người luôn!]
[Đại cát đại lợi, A Di Đà Phật, ác quỷ biến đi.]
Ác quỷ mở to cái7 miệng rộng tanh hôi của nó ra, ướm thử ở ngay trên đầu Minh Chính Hạo, như thể đang tính toán xem làm thế nào để một ngụm n2uốt trọn anh ta.
Máy quay rung lên, rồi rơi bộp xuống đất.
Không cần nói gì cả, điều quan trọng là phải trốn thoát đã!
“Thùng! Thùng! Thùng!”
Anh ta lại cúi đầu nhìn xuống phòng phát sóng trực tiếp trên điện thoại di động và thấy rõ ràng con quỷ được máy quay của A Phong ghi lại mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Hình ảnh khuôn mặt trắng bệch, hai con mắt như hai lỗ máu và cái miệng đỏ lòm rộng ngoác đến tận mang tai đều được ghi hình lại rõ ràng.
[Tại sao khu bình luận đột nhiên không có ai? Anh em còn ở đó không? ]
[Quá kích thích, thật là đáng sợ, sợ quá!]
Đột nhiên A Phong nói một câu: “Đây cũng là do công ty sắp xếp ư?”
Chỉ một câu nói, để Minh Chính Hạo và Mạnh Kiệt đang bò lổm ngổm trên mặt đất phải dừng lại, bọn họ quay lại nhìn vị trí của con quỷ, nhưng không có gì ở đó.
Mạnh Kiệt theo sát phía sau bắt lấy mắt cá chân của anh ta, sợ hãi đến mức co rúm lại.
Minh Chính Hạo cảm thấy cổ chân truyền đến sự lạnh lẽo, anh ta giật mình, nhiệt độ toàn thân giảm mạnh, miệng run rẩy cầu xin tha thứ: “Ahhh... Đừng ăn tôi, không ngon đâu, cả tháng rồi tôi chưa tắm rửa, xin anh quỷ bỏ qua cho tôi đi!”
Anh ta lẩm bẩm: “Đây là thứ gì vậy? Tôi sắp lau tay đến mức t2rầy da rồi mà không thể lau sạch.”
Minh Chính Hạo không nhìn thấy có một con quỷ đang ở trước ngay mặt anh ta, đôi m7ắt mở to của nó giống như những lỗ máu, trong mắt chảy ra máu đen, đang nhìn chòng chọc vào anh ta.
A Phong vẫn còn đang la hét, cánh tay của anh ta bị một thứ gì đó vô hình cắn.
Vì quá đau, anh ta lại làm rơi máy quay xuống đất.
Chân anh ta như nhũn ra, hai tay dùng sức vỗ lên bóng đen, cũng là người đồng nghiệp tên Mạnh Kiệt.
Mạnh Kiệt chính là con quỷ giả mà bọn họ đã sắp xếp từ trước, vì để thu hút người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp và tạo ra một cú hích lớn trong buổi phát sóng tối nay.
[Đây chắc chắn là hiệu ứng đặc biệt, nhìn vào biểu cảm của người dẫn chương trình là biết đang diễn rồi, nếu nhìn thấy quỷ thật thì bọn họ đã sợ đến mức tè cả ra quần từ lâu rồi!]
[Thật sự có quỷ, là thật đấy!]
Trong đầu Minh Chính Hạo bây giờ chỉ toàn là hai chữ “bồi thường”, làm gì còn quan tâm đến chuyện A Phong nói cái gì, khi con quỷ phía sau há cái miệng đầy máu chuẩn bị ăn tươi nuốt sống anh ta, thì anh ta lại chạy đến chỗ máy quay.
Anh ta không hề hay biết rằng mình vừa may mắn thoát chết, cúi người nhấc máy quay lên để kiểm tra.
Lác đác không có mấy bình luận, nhưng Minh Chính Hạo, A Phong, Mạnh Kiệt, ba thành viên trong đội thám hiểm đã không có thời gian để ý.
Đối mặt với tình huống đột phát, bọn họ không sợ hãi đến mức tè cả ra quần đã là gan lớn lắm rồi.
“Ahhh... Có quỷ kìa!!!”
Minh Chính Hạo dựa vào người bóng đen, quát: “Mạnh Kiệt chạy, chạy mau đi!!!”
“A!”
A Phong vẫn đứng ở giữa phòng đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết.
Anh ta nhảy dựng lên, chạy ngay ra chỗ người thanh niên mặc áo choàng đen, rồi chiếu đèn pin vào chỗ mình vừa đứng.
Nơi đó chẳng có cái gì, đến ngay cả một cái bóng của quỷ cũng không có.
Lần này, cuối cùng thì A Phong cũng không giữ đượ0c máy quay.
Minh Chính Hạo nghe thấy âm thanh phía sau, anh ta cau mày quay đầu lại, và lia ánh đèn pin của điện thoại về phía chiếc máy quay bị rơi xuống đất.
Liếc nhìn những bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, anh ta khẽ nhướng mày, không ngờ buổi phát sóng trực tiếp này lại thành công như vậy, hầu như tất cả mọi người trong khu vực bình luận đều kích động, liên tục nhắn lại rằng mình đã nhìn thấy quỷ.
[Ahhhh... Thật sự có quỷ kìa! Mẹ nó chứ, cái này chắc chắn không phải là hiệu ứng đặc biệt gì đâu!]
[Quỷ thật đấy, hiệu ứng đặc biệt chắc chắn không làm được đến mức như thế này!]
Minh Chính Hạo hài lòng lướt qua các bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, và những quà tặng khen thưởng dày đặc, anh ta phải cố gắng lắm mới kìm được nụ cười trên môi.
Anh ta ôm máy quay đứng dậy, đi đến chỗ A Phong đang đứng đó sợ hãi đến không cử động được chân tay, nghiêm túc căn dặn: “Hôm nay chúng ta chia đôi tiền sửa chữa thiết bị nhé.”
Mắt A Phong mở to, cơ thể anh ta không ngừng run rẩy.
Nhìn thấy chiếc máy quay bị vỡ, anh ta lập tức gào lên: “A Phong, đây là thiết bị của công ty đấy!”
A Phong đưa tay ra, run rẩy chỉ về phía sau: “Cậu, phía sau cậu...”
Minh Chính Hạo đưa tay ra lay người anh bạn đồng nghiệp: “Cậu làm sao thế?”
Giọng A Phong nghẹn lại, run rẩy nói: “Quỷ, có, có quỷ!”
Rốt cuộc thì loại sắp đặt hay công nghệ cao nào mới có thể tạo ra được hình ảnh như vậy, có lẽ trình độ của bọn họ không cao, nhưng lại không ngốc.
Minh Chính Hạo nắm lấy áo choàng đen trên người Mạnh Kiệt, vòng qua chỗ con quỷ và bò về phía cửa.
[Miệng nó há ra, nó há ra... Nó muốn ăn Tiểu Minh, Tiểu Minh chạy đi, chạy!!!]
[Rất xin lỗi vì đã vô ý làm phiền, xin đừng quấy rầy gia đình tôi và giấc mơ của tôi, cảm ơn, tôi rút lui trước!]
“Ah!”
Minh Chính Hạo đang dựa vào lưng Mạnh Kiệt bị ngã xuống đất, anh ta hét lên một tiếng đau đớn.
Cuối cùng Minh Chính Hạo cũng nhận ra có gì đó không ổn, anh ta cau mày hỏi: “A Phong? A Phong?”
A Phong không trả lời, đôi mắt to vẫn nhìn chằm chằm phía sau Minh Chính Hạo.
Đúng lúc này, bóng đen trong góc phòng cũng có hành động, đối phương mặc áo choàng đen lao đến.
“Đệch! Đây là cái quái gì vậy?”
“Cậu nói gì cơ?” Minh Chính Hạo ngoáy ngoáy lỗ tai, nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Anh ta nhìn A Phong như nhìn một kẻ ngốc, chỉ biết cười lắc đầu và nhét máy quay vào lòng đối phương.
[Sợ quá! Cái miệng to thật! Máu chảy ra như vòi nước vậy!]
[Quỷ đến lấy mạng đấy! Chạy mau chạy mau!!]
Anh ta giơ điện thoại di động đưa đến trước mặt A Phong và Minh Chính Hạo, chỉ vào con quỷ đứng phía sau Minh Chính Hạo trong video, con quỷ có gương mặt trắng xanh méo nó, hai mắt trống rỗng chảy ra huyết lệ, nó từ từ mở cái miệng đầy máu.
“Đệch!” Minh Chính Hạo nhìn thoáng qua rồi ngay lập tức nói tục.
[Hiệu ứng của buổi phát sóng trực tiếp này căng đét, mời công ty nào làm vậy?]
[Quỷ! Quỷ! Thật sự có quỷ!!]
[Ha ha ha ha ha... Tôi không sợ, đều là giả vờ thôi!]
[Thật sự có ma đấy! Nó lại xuất hiện sau lưng Tiểu Minh kìa.]
[Dọa cho trẻ con sợ khóc thét rồi này, Tiểu Minh bồi thường tiền đi!]
[Mẹ! Rốt cuốc là quỷ thật hay quỷ giả vậy, nhìn thấy nó mà ông đây rùng cả mình!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.