Anh ta loạng choạng chạy về phía Minh Chính Hạo và Mạnh Kiệt, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Khi 2còn cách đồng đội chưa đầy hai mét, anh ta bất ngờ bị một sức mạnh túm cổ áo, cơ thể bị hất mạnh về phía bức tường có nhữ7ng hình vẽ nguệch ngoạc màu đỏ kỳ lạ. Thân hình trông có vẻ gầy gò của cô thực chất lại ẩn chứa thứ khí thế mạnh mẽ, cô còn khủng bố và đáng sợ hơn nhiều so với lũ ác quỷ đông đảo trước mặt.
Ác quỷ bị sát khí nồng đậm trên người Tần Nguyễn và lực Minh Thần trên roi vàng khuất phục.
Bọn chúng có thể cảm nhận được lực uy hiếp từ người phụ nữ này. Khi ác quỷ lại chuẩn bị cắn A Phong, thì cô ra tay.
Cây roi vàng trong tay kéo dài mấy mét, thân roi bộc phát ra lực Minh Thần mạnh mẽ cùng sát khí, bổ về phía hồn thể của ác quỷ.
Tiếng hét đinh tai nhức óc của con quỷ tràn ngập căn phòng yên tĩnh, và lọt vào tai hàng trăm nghìn người xem trong phòng phát sóng trực tiếp. Nhưng cảm giác lạnh lẽo khi đụng phải quỷ khiến anh ta chắc chắn rằng thực sự có thứ gì đó ở đây.
Nghĩ đến chuyện những thứ kia là quỷ, đôi mắt đỏ lựng của Mạnh Kiệt nhìn qua lại giữa Tần Nguyễn, Minh Chính Hạo và A Phong.
“Ahhhh...” Anh ta thở phào, đồng thời trong lòng cũng thấy kính sợ Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn đứng nhìn xuống anh ta, cô hỏi bằng giọng lạnh lẽo không có chút tình cảm nào: “Anh còn đi được không?”
“Được!” A Phong cắn răng chịu đựng đau đớn trên cánh tay, người lảo đảo từ dưới đất đứng lên. “Như Lai Phật Tổ, Ngọc Hoàng Đại Đế, Quan Thế Âm Bồ Tát, thần Tài, chúa Jesus, Thượng Đế... Mặc kệ là thần hay là ma mau tới cứu tôi, sau này tôi nhất định sẽ dâng hương cho các ngài, hu hu hu...”
Nói nói, anh ta bắt đầu khóc.
Tần Nguyễn không để ý tới anh ta, cô mỉm cười rời đi. Lúc này, nụ cười trên môi Tần Nguyên đậm hơn mấy phần, rõ ràng là cô đang cười, nhưng nhìn thế nào cũng thấy rợn cả người.
Có một con ác quỷ mặc bộ đồng phục y tế rách nát, vô cùng lớn gan đi về phía Tần Nguyễn, nó bước đi tập tễnh, nửa khuôn mặt thối rữa, giống như bị thứ gì đó ăn mòn.
Trong miệng nó nói cái gì đó không rõ tiếng, một nửa khuôn mặt lành lặn trắng bệch nhăn nhó dữ tợn. Khi ác quỷ lao về phía trước thỉnh thoảng lại có thịt thối rơi xuống đất, và biểu cảm trên nửa khuôn mặt còn lành lặn của nó trông vô cùng tức giận.
Tần Nguyễn nghe hiểu ác quỷ đang nói thứ ngôn ngữ gì, trên mặt cô vốn đang treo nụ cười lạnh, nhưng lúc này lại nghiêm túc, trong đáy mắt toát ra sát ý.
Đôi mắt hồ ly của cô trở nên dữ tợn, cây roi vàng trong tay hung hăng quất lên người con ác quỷ đang đến gần bằng khí thế mạnh mẽ. “Thần Phật ở trên cao cứu tôi, mau tới cứu tôi với, tôi không muốn chết đâu, mau cứu tôi cứu tôi đi! Lần này tôi được cứu nhất định sẽ làm việc thiện cả đời...”
Tần Nguyễn ho nhẹ, không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.
Minh Chính Hạo nghe thấy tiếng cười lại tưởng rằng có quỷ, hai tay ôm đầu, thậm chí còn đọc to hơn. Nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh tượng anh ta đấm đá với không khí, thì sẽ nghĩ rằng anh ta bị điên rồi.
Minh Chính Hạo ngã ngồi ở cửa, hai tay ôm lấy chiếc ghế cụt một chân, cơ thể không tự chủ được run lên, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Tần Nguyễn đi tới trước mặt Minh Chính Hạo, phải khom người mới nghe thấy anh ta nói cái gì. Một tiếng hét thảm thiết vô cùng chói tai vang lên.
Tần Nguyễn quất một roi xen lẫn sự tức giận này, trực tiếp đánh cho con ác quỷ hồn phách tan biến.
Đám ác quỷ xung quanh thấy vậy thì lũ lượt tản đi như ong vỡ tổ, nhanh chóng chạy hoặc bò về hướng chúng đến, một số con bỏ chạy với cơ thể tàn tạ giãy giụa trên mặt đất. “Rầm!”
Cơ thể của A Phong đập mạnh vào tường, rơi thẳng xuống đất v7à miệng anh ta lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Lần này, cùng với tiếng hét của anh ta, còn có tiếng cửa bị 2đá tung. [Mẹ kiếp! Màn bắn máu vừa rồi dọa tôi sợ tè cả ra quần, vì để có cú nổ lớn mà mấy người này liều mạng quá!]
[Ông đây một mét tám mấy cao to vạm vỡ mà còn đang trùm chăn xem phát sóng trực tiếp đây này. Có ai có thể hiểu được sự yếu đuối và bất lực của tôi không?]
[Tôi cảm nhận được hơi thở của cái chết, thật sự có quỷ đấy!] Sau khi vung một roi, cô không dừng lại mà dùng tốc độ cực nhanh quất hai roi nữa lên người con quỷ.
Xong ba roi, ác quỷ lập tức tan biến.
Sau khi bị quỷ cắn, A Phong nhìn thấy rõ hình thái chân thực của ác quỷ, cũng nhìn thấy nó biến mất như thế nào dưới roi của Tần Nguyễn. Đối mặt với rất nhiều ánh nhìn chăm chú của lũ ác quỷ, Tần Nguyễn lơ đãng nâng cằm lên, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười rất nhẹ.
Cô khẽ xoay cổ tay, đuôi roi vàng rơi vào lòng bàn tay còn lại, cô chậm rãi vuốt đuôi roi, giọng nói nhẹ nhàng êm tai vang lên trong hành lang.
“Các người muốn ngoan ngoãn xếp hàng, chờ tôi đưa xuống Địa Phủ, hay là muốn nếm thử mùi vị cái roi này của tôi?” Đột nhiên, một tiếng hét chói tai phát ra từ miệng anh ta, và anh ta lao như điên xuống lầu.
Nhìn thấy A Phong bình yên vô sự đi ra khỏi phòng, Minh Chính Hạo kinh ngạc, ngây người hỏi: “Mạnh Kiệt bị làm sao vậy nhỉ?”
A Phong hờ hững liếc anh bạn của mình một cái, nhưng không nói chuyện, sau đó lực chú ý chuyển hướng sang Tần Nguyễn. Tần Nguyễn tay cầm roi vàng xuất hiện ở cửa, bình tĩnh chậm rãi thu chân lại.
Máy quay đang nằm 0đối diện với cửa ra vào đã quay được hình ảnh từ phần eo của cô trở xuống, cùng với cây roi vàng có khắc hình bông hoa Bỉ Ngạn.
Cô giống như một vị vương giả giáng lâm, bễ nghễ nhìn xuống Minh Chính Hạo và Mạnh Kiệt đang co ro ở cửa. Cô đứng trong hành lang, trên tay cầm roi vàng bộc phát ra lực Minh Thần mạnh mẽ, ánh sáng vàng bắn ra bốn phía, tất cả lũ quỷ trong hành lang đều nhao nhao nhìn về phía cô.
Bọn chúng không có mắt, từng cặp lỗ máu âm u nhìn chòng chọc vào cô.
Mái tóc dài đen nhánh của Tần Nguyễn xõa ra sau lưng, gương mặt với những đường nét xinh xắn phủ đầy hơi lạnh, toàn thân cô tản mát ra một thứ khí thế kinh người. [Kích thích hơn cả xem một bộ phim bom tấn!]
Trong đó còn có một ít bình luận, yêu cầu chị gái lộ diện.
Tần Nguyễn không biết rằng nửa người dưới của cô và cây roi vàng đã xuất hiện trong màn hình của phòng phát sóng trực tiếp. Lời nói rõ ràng là nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác bị uy hiếp.
A Phong vừa cầm máy quay đi ra khỏi phòng thì nghe thấy câu nói này của Tần Nguyễn.
Minh Chính Hạo buông tay đang ôm đầu ra, kinh ngạc nhìn về phía Tần Nguyễn. Mạnh Kiệt cũng vì nhờ có Tần Nguyễn mà con quỷ mắt thường không nhìn thấy được ngừng giằng co với anh ta, tạm thời có cơ hội thở dốc.
Nhưng anh ta luôn cảm thấy có thứ gì đó trong hành lang trống rỗng đang nhìn chằm chằm vào mình, nên vẫn chưa yên tâm mà vung hai tay trong không khí.
Mạnh Kiệt không thể nhìn thấy những con quỷ xung quanh mình, cũng không nhìn thấy cái tay vung vẩy của mình đập đến mặt, lồng ngực, cánh tay và các bộ phận khác trên cơ thể của những con quỷ kia. Tần Nguyễn quay người đi ra ngoài cửa, trước khi đi cô còn liếc nhìn dấu tay đẫm máu trên bức tường trong phòng, và hình vẽ nguệch ngoạc màu đỏ quỷ dị trên tường.
Ngoài cửa, Minh Chính Hạo và Mạnh Kiệt lại gặp phải quỷ.
Hành lang chật cứng quỷ, bọn chúng chiếm cứ toàn bộ hành lang, có thể nói chúng ở khắp mọi nơi, trên mặt đất, trên tường và nóc nhà. [Rốt cuộc thì tôi đã tạo nghiệt gì vậy, bấm vào đây.]
[Cô gái vừa đạp cửa tiến vào nhất định là Thiên Sư, trên người cô ấy có thứ khí chất mà người bình thường không có, lần này đội thám hiểm của Tiểu Minh được cứu rồi.]
[Quá kích thích! Quá kích thích!] Mạnh Kiệt đang vật lộn với một con quỷ, anh ta chửi thề: “Rốt cuộc là cái quái gì vậy, ra mặt đi, ông đây không sợ mày đâu!!”
Anh ta tay không tấc sắt nắm lấy cánh tay nữ quỷ, lắc lư cơ thể, ngăn không cho con quỷ cắn mình.
Vì khao khát được sống bộc phát, đôi mắt của Mạnh Kiệt đỏ bừng, khuôn mặt tái nhợt méo mó, trông càng giống một con quỷ hơn là nữ quỷ kia. Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn cười lạnh một tiếng, cô nhấc chân đi tới gần bọn chúng, điên cuồng vung roi vàng trong tay tạo thành những luồng bóng mờ.
Mỗi lần quất xuống, cô đều sẽ bị tiêu hao một phần sức mạnh trong cơ thể.
Roi vàng như có ý thức, nó đặc biệt đánh vào những con ác quỷ mặc đồng phục bác sĩ, quần áo và vải vóc trên người chúng tương đối quý giá ở thời điểm đó.
Những bộ đồng phục kia trông rách tung tóe, nhưng nhìn vào tay nghề và các chi tiết được xử lý có thể thấy được độ hiếm của những bộ quần áo này.
Còn đối với những con ác quỷ mặc quần áo bệnh nhân kẻ sọc, roi vàng tạm thời không làm chúng bị thương và lực Minh Thần thậm chí còn tránh xa chúng hết mức có thể.