Móng vuốt lông xù của Bóng Tuyết đập lên mu bàn tayk của anh ta, nó ngửa đầu gọi: “Meo meo!”
Tính tình của tên nhóc này vẫn luôn rất hung hăng, Tần Muội hừ một tiếng, thu tcay về. Lưu thiếu chớp chớp mắt, trên mặt tràn đầy hoang mang, kinh ngạc nhìn Dung Kính đang đứng bên cạnh: “Tần thiếu bị làm sao đấy, tại sao cậu ấy lại tức giận như vậy?”
“Nhìn xem chúng nó đang nói những lời chó chết gì hả, đó là em gái tôi!”
Giọng nói của Tần Muội lạnh lẽo và đầy tức giận, anh ta điên tiết đến mức giơ điện thoại lên và định ném xuống đất. Nghe thấy người vừa cướp di động của mình là Tần Muội, gương mặt giận dữ của Lưu thiếu nháy mắt chuyển thành tươi cười.
“Thì ra là Tần nhị thiếu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Anh ta cười hì hì xán lại gần Tần Muội. Lưu thiếu lườm, tức giận nói: “Thử cái cứt, ông đây ném hơn hai mươi cái rồi đấy!”
Có người lý trí tỏ ra nghi ngờ, và nói với vẻ khinh thường: “Tôi nghĩ bọn họ chỉ đang giở trò bịp bợm, vì để kiếm tiền và muốn nổi tiếng thôi!”
Ngay sau đó, có người phản bác: “Vừa rồi tôi có nhìn thấy cô gái kia, mặc dù cô ấy dùng túi chặn lại, nhưng từ cái cằm lộ ra ngoài và dáng người hoàn hảo, tôi khẳng định cô ấy là một người đẹp. Bao nhiêu năm qua, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một ai có dáng người nào hoàn hảo đến vậy, tuyệt đối là thuần tự nhiên đấy!” Lưu thiếu vội vàng tiến lên ngăn cản: “Nhị thiếu, Nhị thiếu, xin cậu nương tay!”
Chiếc điện thoại di động này của anh ta cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng có rất nhiều thứ quan trọng ở trong đó.
Dung Kính nghe lời Tần Muội nói mà lập tức lấy điện thoại ra, hỏi người bên cạnh số phòng của buổi phát sóng trực tiếp, rồi nhanh chóng bấm vào để xem. Dung Kính nhả ra một vòng khói: “À! Không biết đứa nào đầu têu xem phát sóng trực tiếp thám hiểm linh dị, cũng khá thú vị. Đang phát sóng trực tiếp thì bỗng nhiên xuất hiện một người đẹp dáng người cực chuẩn, thế là cái đám mê gái này bị hấp dẫn vào, cứ ngồi chầu hẫu trong phòng phát sóng chờ được nhìn thấy khuôn mặt của người đẹp.”
Nghe thấy là thám hiểm linh dị, Tần Muội hơi tò mò, bèn đứng thẳng lên và đi về phía đám người.
Không hiểu sao trong lòng anh ta có một trực giác, mách bảo anh ta tham gia vào cuộc vui. Nhớ lại những lời đồn về vị kia, trong lòng mọi người không khỏi run lên.
Trong đầu bọn họ đồng thời hiện lên một ý nghĩ, chẳng lẽ cảnh tượng trước mắt họ nhìn thấy không phải hiệu ứng đặc biệt, mà là bắt quỷ thật sự sao.
Tần Muội ở bên này còn chưa tan lửa giận, anh ta định thần lại bèn gọi điện cho Tần Nguyễn, nhưng điện thoại không kết nối được, có tiếng thông báo nhắc nhở số thuê bao ngoài vùng phủ sóng. [Đệch! Nghe bọn mày nói mà tao sắp cứng rồi đây này.]
[Phụ nữ không thể chỉ nhìn mặt mà phải nhìn cả tướng khung xương nữa nhé, cặp chân dài kia làm tôi xịt cả máu mũi rồi.]
Tần Muội nhìn chằm chằm vào những lời bình luận càng ngày càng trắng trợn kia, khuôn mặt đẹp trai bất cần đời của anh ta tái xanh, trong miệng bật ra những lời chửi tục: “Đệch mợ chúng mày, cả tổ tiên tám đời nhà chúng mày!” [Tôi thích việc cô ấy biết chơi roi, quá ngầu.]
[Tôi thì muốn ôm lấy vòng eo thon thả của cô ấy, nắm vào chắc chắn rất tuyệt.]
[Dùng hai tay nắm lấy cái eo nhỏ kia, lúc vận động thì cứ phải gọi là sung sướng.] “Thằng nhóc nhà cậu tốt nhất là nên nói sự thật!”
Lưu thiếu cười khẩy với người vừa nói chuyện, động tác trên tay lại nhanh chóng không ngừng ném quà tặng Carnival, máy bay, và những món quà đắt tiền khác vào phòng phát sóng trực tiếp để khen thưởng.
Lúc này Dung Kính và Tần Muội đi tới, bọn họ nghe thấy hết cuộc đối thoại của đám người. [Nhìn chị gái +10000!]
[Vừa nãy tôi nhìn thấy dáng người của chị gái cực kỳ đẹp, cặp chân vừa dài vừa thẳng, tôi có thể chơi nhiều năm!]
[Đúng đúng đúng! Vô cùng quyến rũ, đơn giản chính là nữ thần trong lòng tôi.] “Tôi biết! Tôi biết đấy!”
Một người thanh niên đẹp trai giơ tay lên.
Không ai trong số những người có mặt ở đây ngờ được rằng, bọn họ vậy mà lại được tận mắt nhìn thấy Hoắc Tam phu nhân phát sóng trực tiếp. Nghe thấy những tiếng hét thảm thiết thê lương, cùng với tiếng xích sắt kéo lê trên sàn nhà, đầu hắn ta lập tức ong ong.
Tay cầm điện thoại di động của Dung Kính run run, hắn ta tức giận mắng: “Chết tiệt! Đám người này không muốn sống nữa à, vợ của Tam gia mà cũng dám nhớ thương!”
Hắn ta ngẩng đầu liếc nhìn đám người và hỏi: “Có ai biết đây là buổi phát sóng trực tiếp của công ty nào không?” Dung Kính kết thúc cuộc gọi với bên công ty, hắn ta cũng lên xe mình rồi lái đuổi theo.
Những người khác đứng tại chỗ, quay ra nhìn nhau.
Có người hãi hùng khiếp vía hỏi: “Lưu thiếu, chúng ta có nên đi cùng luôn không?” Anh ta lao đến trước mặt Lưu thiếu, giật lấy điện thoại và nhìn chằm chằm vào màn hình.
Đập vào mắt là màn hình tối đen như mực, liên tục có những tiếng la hét thảm thiết và chói tai vang lên, kèm theo đó là âm thanh nặng nề và quen thuộc của dây xích kéo lê trên sàn nhà.
“Ơ này, cậu làm cái gì đấy?” Hai chữ, làm phiền.
Chính là lời mà Tần Nguyễn đã nói khi tiễn sứ giả Địa Phủ.
Chỉ có hai chữ này cũng đủ để Tần Muội nghe ra được đây là giọng của em gái mình. Lưu thiếu không vui lắm khi điện thoại bị cướp đi.
Anh ta đưa tay muốn giật lại, nhưng Dung Kính ngay lập tức chặn cánh tay đang vươn ra của anh ta.
Hắn ta tươi cười hòa hoãn, nói: “Tần nhị thiếu vừa mới tới còn không biết chuyện gì xảy ra, cậu ấy chỉ muốn góp vui thôi.” Bên này, sau khi Dung Kính biết được là công ty nào thì lập tức hành động, hắn ta liên hệ với bên phía công ty để bảo họ tắt khu vực bình luận.
Đầu dây bên kia là vị quản lý nào đó của công ty, thái độ của anh ta lúc đầu rất kiêu ngạo.
Dung Kính bèn nói ra thân phận con nhà thế gia của mình, rồi vừa uy hiếp vừa đe dọa, bên kia nửa tin nửa ngờ đóng lại quyền bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp. Vì không rõ có phải Tần Nguyễn là cố ý hay không, Dung Kính không can thiệp chuyện cấm phát sóng, mà là nhờ người trong công ty dọn sạch khu vực bình luận.
Tần Muội cất điện thoại không gọi được đi, lòng đầy tức giận quay trở lại xe.
Anh ta nhấc Bóng Tuyết đang nằm trên đầu xe rồi nhét vào trong xe, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người nhảy lên xe, đạp chân ga phóng vụt đi. Cũng đúng lúc này, Tần Muội nhìn thấy ở khu vực bình luận có một vài câu nói rất khó nghe.
[Ông đây muốn được nhìn nữ thần, ông chẳng muốn xem trực tiếp thám hiểm gì cả, chỉ muốn gọi cho chị gái kia thôi!]
[Lải nhà lải nhải cản trở ông đây ngắm người đẹp, khen thưởng mười cái Carnival này, mau cho ông nhìn mặt người đẹp đi!] “Bệnh viện kia có khả năng thật sự có quỷ đấy, muốn đi thật à?”
“Chẳng phải Hoắc Tam phu nhân là Thiên Sư số một trong giới Huyền học à, chúng ta đi tham gia cuộc vui chắc cũng không phải chuyện to tát gì.”
Nghe những tiếng thảo luận rôm rả bên tai, Lưu thiếu đứng tại chỗ, mặt lộ vẻ trầm ngâm. “Tần nhị thiếu tới rồi đây, nào nào nào... Để Nhị thiếu cùng chung vui với.”
Dung Kính vừa đẩy đám người, vừa kéo Tần Muội vào giữa trung tâm.
Cũng đúng vào lúc này, một giọng nói quen thuộc từ phòng phát sóng trực tiếp lọt vào tai Tần Muội. Một lát sau, anh ta cắn răng, nói: “Đi! Cùng đi xem một chút!”
Đây chính là người của nhà họ Hoắc đấy. Hôm nay bọn họ hẹn Tần Muội ra ngoài cũng không phải chỉ vì xe của cậu ta, mà càng là vì thân phận có quan hệ thông gia với nhà họ Hoắc của cậu ta.