Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 963: Nguyễn nguyễn trực tiếp phát sóng cảnh triệu hồi sứ giả địa phủ




Minh Chính Hạo biết rằng buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang diễn ra, nên đã tranh cãi với người đại diện để kết thúc buổi pkhát sóng trực tiếp lần này. Anh ta nói với đối phương rằng mình thực sự đã gặp phải quỷ, và anh ta sẽ từ bỏ buổi phát sóncg trực tiếp vì sự an toàn tính mạng của bản thân.
Mà A Phong đứng ở bên cạnh lại nhìn chằm chằm vào khu vực bình aluận đang chạy bình luận nhanh đến mức hoa cả mắt, ánh mắt anh ta không thể nhìn thấy rõ được. Người bước tới có gương mặt khá bình thường, nhưng trên người có thứ khí chất tươi sáng khó tả, trông cũng cà lơ phất phơ như Tần Muội đấy, nhưng lại rất có cảm giác an toàn.
Hắn ta chính là Dung Kính, người năm ngoái được Hoắc Dịch Dung mời đến nhà họ Hoắc, thậm chí đã từng có tin đồn xấu với Tần Nguyễn.
Có cậu thanh niên trẻ tuổi nhìn thấy Tần Muội thì mỉm cười và đi về phía anh ta.
“Tần nhị thiếu, cậu tới rồi, tất cả chúng tôi đều đang chờ cậu đấy.”
“Làm phiền.”
Tần Nguyễn nhẹ gật đầu với Âm sai, rồi tiếp tục sử dụng lửa Địa Ngục thiêu đốt đám ác quỷ xung quanh.
[Tắt nhạc nền la hét đi, đổi sang âm thanh khác ấy.]
[Tại sao tôi đột nhiên lại có cảm giác lạnh nhỉ, tôi đắp hai lớp chăn bông rồi đấy.]
Khi đến nơi, anh ta thấy một nhóm người đang tụ tập với nhau, trò chuyện rôm rả về chuyện gì đó.
Anh ta đẩy cửa xe, ôm Bóng Tuyết ra ngoài.
[Đừng không tin, thật sự có quỷ đấy.]
[Trên đời này lấy đâu ra quỷ, rõ ràng là đang giả vờ thôi.]
A Phong nhìn lướt qua phần bình luận trong phòng, đúng là có miệng mà khó trả lời, anh ta muốn nói đây không phải là hiệu ứng đặc biệt gì đâu, nhưng vì ánh mắt Tần Nguyễn quá hung tàn nên anh ta không dám hé răng.
Đôi mày thanh tú của Tần Nguyễn khẽ nhíu lại, cô trầm giọng hỏi A Phong: “Anh lên đây làm gì, muốn chết à?”
Anh ta hưng phấn vì người đại diện vừa báo số tiền thu được từ buổi phát sóng trực tiếp lần này, và số lượng người xem trực tiếp ở trên mạng đã vượt quá một triệu người.
Gần như ngay lập tức, mặc kệ Minh Chính Hạo vẫn đang liên lạc với quản lý ở bên cạnh, anh ta lau máu và bụi trên ống kính máy quay, rồi lấy hết dũng khí chạy về hướng Tần Nguyễn rời đi.
[Theo như tôi được biết, các môn phái ở thủ đô đều không có Thiên Sư có thể dùng câu lệnh Thập điện Diêm La để triệu hồi Âm sai của Địa Phủ, các bạn mời được ở đâu nữ đạo hữu này vậy?]
[Mẹ kiếp đen như mực thế này, lại còn có tiếng kêu gào liên tục, thế mà mấy người còn có thể lạc đề được, tim to thật đấy!]
[Nghe tiếng nói của chị gái mà trái tim tôi nhộn nhạo, chị gái ơi, em muốn bao nuôi chị!]
“A Phong!”
Máy quay trong tay A Phong lắc nhẹ, anh ta nói bằng giọng run rẩy: “Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp muốn nhìn thấy cô.”
Nghe thấy phát sóng trực tiếp vẫn còn đang tiếp tục, Tần Nguyễn lập tức cả giận quát: “Cút xuống đi!”
Trên tường của tầng này cũng có những hình vẽ nguệch ngoạc màu máu, những hình vẽ đó trông còn đáng sợ hơn cả ở tầng dưới, màu máu đỏ tươi phủ kín mọi bức tường.
Khi A Phong lia ống kính, có một số khán giả tinh mắt đã nhìn thấy những chiếc xương đầu lâu và những đoạn chi gãy khác trên mặt đất.
Đôi mắt cô rất bình tĩnh, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, nhưng không ai có thể nhìn thấy.
Cả A Phong lẫn tất cả mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ nhìn thấy ngọn lửa màu xanh tuyệt đẹp trên người cô, và khung cảnh đổ nát u ám xung quanh tầng này.
Tần Nguyễn không để ý tới bọn họ, cô quyết định giải quyết dứt khoát, trực tiếp triệu hồi Âm sai lên thu quỷ.
Cơ thể cô vẫn được bao quanh bởi ngọn lửa màu xanh sẫm, hai tay bấm pháp quyết, giọng nói lạnh lùng phát ra từ đôi môi đỏ mọng của cô.
“Thập điện Diêm La dạy ta giết quỷ, thần linh bên ta, đuổi đi lục sát, thần nào cũng phục, quỷ nào cũng thu, thập điện Diêm La mau mau nghe lệnh. Tru tà!”
Tiếng nói lạnh lùng tròn vành rõ chữ của Tần Nguyễn truyền vào trong tai tất cả mọi người.
Trước mặt là một vùng tăm tối, bọn họ không nhìn thấy ngón tay mình, thậm chí còn không biết nên chạy hướng nào.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp trở nên nóng nảy.
[Mẹ kiếp! đây là hiệu ứng đặc biệt gì vậy, chị gái cũng quá đẹp rồi!]
[Đây thực sự là hiệu ứng đặc biệt ư? Tại sao tôi lại cảm thấy sợ hãi như vậy.]
[Có thể tắt nhạc nền la hét đi không, ồn ào quá!]
[Xin chị gái lộ mặt, tắt hiệu ứng đặc biệt đi.]
[Vớ vẩn, lại còn Thập điện Diêm La, có mà đến Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không triệu hồi được ấy chứ!]
[Đúng là khẩu lệnh của Thập điện Diêm La!!!]
[Ahhhh... Đáng sợ quá!!!]
[Phải công nhận là rất có cảm giác nhập vai, còn kích thích hơn nhiều so với xem phim kinh dị.]
[Thật sự có quỷ đấy! Tôi nhìn thấy mà, chị gái giết quỷ hung tàn lắm.]
A Phong lần lượt xem những tin nhắn dày đặc, nhịp tim vốn đang tăng tốc đột nhiên dừng lại vào lúc này, trong lòng anh ta có cảm giác hưng phấn và kích thích khó tả.
Những người trong phòng phát sóng trực tiếp bị cuốn vào cuộc tranh cãi. Trên đường vòng lên núi, nơi đám công tử con nhà giàu ở thủ đô tụ tập đua xe, cách xa bệnh viện nơi thường xuyên xảy ra các sự kiện linh dị, nhiều người tụ tập lại vì Tần Nguyễn mà quên mất mục đích đến đây để đua xe của bọn họ.
Mà Tần Muội cũng là một trong số đó.
[Sao không nhìn thấy mặt chị gái, mà quỷ đâu? Quỷ ở đâu cơ?]
[Nhiều xương xẩu quá! Nửa đêm rồi, tại sao tôi lại ngồi ở chỗ này để thử thách sức chịu đựng của mình nhỉ.]
[Bị lừa rồi, ở đâu ra chị gái với quỷ!]
[Tiểu Minh, Tiểu Minh, mau đi lên tầng trên đi!]
[Chỗ tôi đang là mùa hè mà cũng cảm thấy vô cùng lạnh nè.]
[Tôi cũng thấy lạnh +1!]
Máy quay trong tay A Phong suýt chút nữa lại bị rơi xuống đất, anh ta dùng hai tay bảo vệ thiết bị trong tay, lạnh lùng nhìn Minh Chính Hạo, tức giận nói: “Cậu làm cái gì vậy!”
Nghĩ đến chiếc xe sang trọng mà Tần Nguyễn lái, Minh Chính Hạo đè thấp âm thanh xuống thì thầm vào tai A Phong: “Cậu có biết cô ấy là ai không? Cậu đắc tội nổi với cô ấy à?”
Trên tầng.
Tần Nguyễn đứng giữa mấy trăm con ác quỷ, dáng người mảnh khảnh của cô nổi bật giữa đám đông, trong đôi mắt chứa đầy băng giá ngàn năm không tan, ngọn lửa Địa Ngục phóng ra từ cơ thể cô đang không ngừng lan về phía đám quỷ.
Tần Nguyễn chỉ vào những con quỷ mặc áo kẻ sọc xung quanh mình, cô bình tĩnh nói: “Tôi đã dọn dẹp sạch sẽ sát khí của những con quỷ này, làm phiền các vị đưa bọn họ về Địa Phủ.”
Âm sai dẫn đầu khom người trước Tần Nguyễn, cung kính lễ phép nói: “Tần tiểu thư khách sáo rồi, đây là chức trách của chúng tôi.”
[Một mỹ nhân đẹp trai lại táo bạo, tôi thích!]
[Giọng của người đẹp này nghe quen quen.]
[Giọng của nữ thần hay quá, ah, tôi say rồi...]
Tôi đoán cô ấy chắc chắn là một mỹ nhân!]
Lần này, có đến 20 vị Âm sai từ dưới Địa Phủ đi lên.
Bọn họ cùng bay tới trước mặt Tần Nguyễn, chắp tay cúi người: “Tần tiểu thư.”
[Tôi vào để xem chị gái, tại sao không thấy chị gái đâu cả? Được cái nhạc nền rất phù hợp, tôi thích!]
[Đang ngắm người đẹp mà mấy người lại bật nhạc kinh dị? Quá đáng vậy! ]
Những tiếng thét chói tai lại vang lên, và khi các Âm sai lần lượt trói những con quỷ mặc bộ đồng phục kẻ sọc vào xích khóa hồn, trong không khí lại vang lên những tiếng lách cách của xích sắt.
A Phong và Minh Chính Hạo đứng trong hành lang, thỉnh thoảng lại cảm thấy có thứ gì đó lạnh buốt đi xuyên qua cơ thể của bọn họ, sau nhiều lần bị như vậy, bọn họ suýt ngất đi vì sợ hãi.
A Phong trợn tròn mắt.
Chỉ là một chiếc xe mà lại có giá trị nhiều tiền như vậy, đó là số tiền mà cả đời này anh ta cũng không thể kiếm được.
Ngọn lửa thiêu đốt hồn thể của đám ác quỷ, những tiếng kêu gào thảm thiết thê lương chưa từng bị gián đoạn.
Tần Nguyễn lặng lẽ nhìn đám quỷ, trên môi cô nở nụ cười lạnh lùng, và khuôn mặt xinh đẹp phủ kín biểu cảm tà ác.
[Lừa đứa ngốc đấy à! Tắt đèn đi, đọc theo kịch bản, lừa người xem chứ gì!]
[Ý tưởng của buổi phát sóng trực tiếp lần này hay đấy, mỗi tội nhiều hiệu ứng đặc biệt quá, kỹ năng diễn xuất của chị gái không tệ, có thể được một tượng vàng Oscar.]
Trong lòng anh ta biết thừa những tên kia không phải muốn đua xe mà chỉ muốn xem chiếc xe thể thao đỉnh cao của mình, nếu bọn họ được trải nghiệm một lần thì càng tuyệt.
Tần Muội lái xe chở Bóng Tuyết đang nằm trên ghế lái phụ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đường cao tốc vòng quanh núi.
A Phong hùng hồn nói: “Tôi hiện đang đáp ứng yêu cầu của khán giả!”
Minh Chính Hạo đè ống kính máy quay định quay Tần Nguyễn xuống, thấp giọng gầm lên: “Tôi thấy mắt cậu bị mù rồi đấy, chiếc xe vừa nãy cô ấy lái tới đây là xe sang đẳng cấp thế giới sản xuất ở trong nước, giá của nó lên tới tám con số đấy! Mà loại xe ấy không phải là người bình thường có thể mua được đâu, có tiền cũng chưa chắc đã mua được! Đến ngay cả người giàu nhất cả nước cũng không có tư cách mua nó, cậu có hiểu đây có nghĩa là gì không?!”
[Chúng tôi muốn được nhìn thấy quỷ, các người cứ đọc kịch bản đi, chúng tôi muốn nhìn nữ thần, các người cứ tạm thời cho thêm cảnh vào là được rồi, phát sóng trực tiếp có thể tiếp tục không hả?]
[Mấy tiết mục giải trí cũng không có nhiều cảnh diễn như mấy người đâu!]
Kể từ khi nhận được chiếc xe thể thao hàng đầu số lượng có hạn Speedtail của Tần Nguyễn, thỉnh thoảng anh ta lại lái nó ra ngoài để khoe khoang.
Đêm nay có người rủ anh ta đi đua xe, không phải kiểu đua xe mạo hiểm nên cũng không có nguy hiểm gì, anh ta bèn không hề do dự mà lái chiếc xe thể thao này đến.
Nghe đám quỷ nói chuyện mà khí lạnh xung quanh cô càng mạnh hơn.
Cho đến khi A Phong đến, Tần Nguyễn mới quay đầu nhìn lại, toàn thân cô bị lửa Địa Ngục bao trùm xuất hiện sáng ngời trong ống kính máy quay.
[Nữ thần và quỷ, các người chọn đi, cũng nên để cho chúng tôi nhìn thấy một thứ chứ.]
[Mẹ! Nhấn vào để dọa ông đây à! Cái này đang quay cái gì vậy? Cảnh tượng phải đáng sợ một triệu điểm đấy!]
Thành công hay thất bại là ở đây, dù có phải liều cái mạng này thì anh ta cũng muốn nhận được khoản hoa hồng hấp dẫn của công ty.
“A Phong, cậu đi làm cái gì?!”
Khi Tần Nguyễn triệu hồi sứ giả Địa Phủ đi lên, xung quanh hoàn toàn chìm vào bóng tối, có tiếng xiềng xích nặng nề ma sát sàn nhà vang lên, không khí xung quanh trở nên u ám lạnh lẽo.
A Phong và Minh Chính Hạo là người được cảm thụ chân thực nhất, bọn họ lạnh đến nỗi răng va vào nhau lập cập, toàn thân nổi da gà.
[Viết huyết thư, cầu được xem phát sóng trực tiếp chị gái ngược đãi quỷ.]
[Bị điên rồi, làm gì có quỷ nào! Ở trên đời này, con người còn đáng sợ hơn cả quỷ đấy.]
Minh Chính Hạo thấy A Phong chạy thì hét lớn.
Thấy A Phong không trả lời, anh ta bèn buông điện thoại đang nghe ở bên tai xuống, không thèm nghe những lời tận tình khuyên bảo của người đại diện mà vội vàng đuổi theo.
Minh Chính Hạo đuổi tới, giật ống kính máy quay của A Phong đang nhắm ngay vào Tần Nguyễn, giận dữ hét lên: “Cậu thích chết à!”
Anh ta vô cùng tức giận, khuôn mặt điển trai đỏ bừng.
Tần Muội thả Bóng Tuyết xuống đầu xe, dùng tư thế lười nhác tựa lên thân xe, sau đó mỉm cười vô lại, nói: “Là chờ tôi, hay chiếc xe của tôi?”
Đương nhiên là chờ cả người lẫn xe rồi!”
[Ôi đệch! Tôi biết cô ấy là ai rồi!]
[Ahhhh... Mọi người nhìn xem xung quanh tối sầm rồi kìa, còn nữa đây là tiếng gì vậy, tôi nghe mà tê cả da đầu!]
Khi đó, ở cái đất thủ đô đầy quyền quý này, hắn ta chỉ như một con kiến nhỏ bé, một tên nhà giàu mới nổi bị người khác coi thường.
Bây giờ nhờ phúc của Tần Nguyễn, Dung Kính và cha hắn ta được ghi tên vào gia phả của nhà họ Dung thế gia, mà hắn ta cũng tiến vào giới thượng lưu.
[Ông đây sợ đến mức suýt tè ra quần, không dám đi vệ sinh đây này.]
Một lũ ngu, đây rõ ràng là kịch bản được sắp đặt sẵn, chỉ vì để tạo ra một bầu không khí đáng sợ thôi.]
Bởi vì có quan hệ với Tần Nguyễn mà hắn ta có mối quan hệ khá tốt với Tần Muội, ở một mức độ nào đó cũng có chút ý định nịnh bợ nhà họ Tần.
Dung Kính lấy điếu thuốc trong túi ra và đưa cho Tần Muội một điếu.
Tần Muội vừa định nhận lấy thì sau lưng vang lên tiếng kêu của Bóng Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.