Sau khi bị bắt, cô bé kêu lên một tiếng đau đớn. Miệng của cô bé đã có một chiếc lưỡi giống như của một đứa trẻ bình thường.
Tần Nguyễn sờ lên bộ quần áo cũ nát trên người cô bé, tay không tự chủ được run lên, cô nhẹ giọng hỏi: “Em có thể nói chuyện được không?” Mạnh Kiệt đã sợ đến mức mất đi lý trí, chỉ biết há mồm la to, miệng phát ra những lời cầu xin vô nghĩa.
Thấy anh ta như thế, Tần Nguyễn bắn một tia lực Minh Thần ở đầu ngón tay vào trong cơ thể anh ta. A Phong cũng bình tĩnh bồi thêm một câu: “Trên tầng có nhiều lắm, khắp mọi nơi luôn.”
“Đệch mợ!” Mạnh Kiệt khẽ chửi một tiếng, anh ta giơ hai bàn tay bẩn thỉu che mặt, không dám nhìn Tần Nguyễn cùng bé gái. Sau khi xuống lầu, tôi luôn cảm thấy có thứ gì đó đang theo dõi mình, vì để tránh bọn chúng nên tôi bò vào trong này, ai ngờ lại có một cô bé cứ khóc bên tai tôi, thật đáng sợ...”
Nói xong lời cuối cùng, Mạnh Kiệt vẫn không nhịn được mà khóc ầm lên. “...”
“...” Mạnh Kiệt không hiểu vì sao hai người này lại không sợ, anh ta run run vươn cánh tay ra chỉ vào Tần Nguyễn cùng bé gái: “Có, có quỷ kìa, hai cậu không nhìn thấy sao?!”
“Có thấy.” Cô gái nhỏ không nhìn Tần Nguyễn, nó cúi đầu chớp chớp đôi mắt đen láy, thần kỳ nhìn chằm chằm tay chân mình, một lúc sau mới chậm rãi lắc đầu.
Tần Nguyễn lại nói: “Em không thuộc về nơi này, để chị đưa em rời đi nhé?” Cô bé há cái m7iệng đen ngòm, hét lên một cách bất lực.
Mạnh Kiệt rúc người vào tận trong cùng cũng đang hét khản cả giọng. Đôi lông mày của Tần Nguyễn hơi cau lại, trong mắt cô toát ra vẻ đau lòng, bàn tay run run áp vào miệng đối phương.
Dừng lại khoảng vài giây, cô rút tay về. Trong đó, Mạnh Kiệt có phản ứng lớn nhất, anh ta ngồi bệt xuống đất, khiến lớp bụi dày tung lên.
Minh Chính Hạo và A Phong che miệng mũi lại, vẻ mặt không còn gì để nói, họ nhìn Mạnh Kiệt trên mặt đất bằng ánh mắt ghét bỏ. Cô bé há miệng, Tần Nguyễn mới nhìn thấy trong miệng 1đối phương đã không còn đầu lưỡi, trong miệng chỉ có máu thịt be bét.
Không có tay chân, mặt bị phá hủy bởi vũ khí sắc b2én, thậm chí đến ngay cả lưỡi cũng bị cắt mất. Từng giọt từng giọt huyết lệ rơi xuống mặt đất phủ đầy bụi bặm, tạo thành từng hình tròn.
Minh Chính Hạo cuối cũng cũng lôi được Mạnh Kiệt ra ngoài, hai người đứng cùng với A Phong nhìn Tần Nguyễn và một bé gái không có cái bóng, mặc bộ quần áo vải thô thời chiến tranh chỉ thấy trong phim điện ảnh và phim truyền hình. Tần Nguyễn sờ đến cái miệng nhỏ nhắn bầm tím của bé gái, cô dịu dàng nói: “Em há mồm ra, được không?”
Có lẽ vì năng lực thần kỳ của cô đã làm cô bé quá kinh ngạc, nên cô bé ngoan ngoãn mở miệng, để lộ ra một cái miệng đầy máu tươi đáng sợ. Sau khi cô bé đã có thể đứng vững trên mặt đất, Tần Nguyễn buông tay đang đỡ lưng cô bé ra, hai tay đồng thời phóng ra sức mạnh gấp đôi, giúp cô bé mọc lại cánh tay bị mất.
Trên mặt bé gái tràn đầy kinh ngạc, đôi mắt bé mở to tròn, mặc dù đồng tử vẫn đen nhánh đáng sợ, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia sinh động, khiến biểu cảm sợ hãi thán phục trên mặt cũng trở nên đáng yêu hơn. Giọng Minh Chính Hạo rất bình tĩnh, không hề sợ hãi như anh ta biểu hiện.
Nếu như không chú ý đến đôi chân đang run rẩy của anh ta, thì có lẽ sẽ thuyết phục hơn. Theo lý mà nói, lúc này Mạnh Kiệt đã được cứu, lẽ ra anh ta phải bò ra ngoài ngay mới đúng.
Nhưng anh ta không hề nhúc nhích, chỉ ngồi bất động trên mặt đất bẩn thỉu. Cả hai đồng nghiệp đều bị thương, một người đang ôm cánh tay gãy, người kia mặt mũi bầm dập, trông giống như đã phải trải qua trận đòn cực kỳ ác ôn vậy.
“Sao bây giờ các cậu mới đến!” Minh Chính Hạo nghi hoặc hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Mạnh Kiệt ôm lấy người, cúi đầu, xấu hổ nói: “Tôi, tôi...” Không khí rơi vào một sự im lặng đến ngột ngạt.
Biểu cảm trên khuôn mặt Minh Chính Hạo dần dần vặn vẹo, như thể anh ta đang cố gắng hết sức để chịu đựng. Anh ta quá sợ hãi, chỉ suýt chút nữa thôi là anh ta đã giẫm lên Quỷ Môn quan rồi, cảm giác tuyệt vọng và bất lực đó khiến anh ta nghĩ rằng hôm nay mình sẽ phải kết thúc cuộc đời của mình ở đây rồi.
Minh Chính Hạo nhìn Mạnh Kiệt bằng ánh mắt đồng cảm, anh ta đỡ chiếc bàn và chân ghế lung lay, phòng ngừa chúng không bị đổ rồi thở dài với Mạnh Kiệt: “Cậu ra khỏi đó trước đi đã.” A Phong mở to hai mắt, không thể tin được nhìn Mạnh Kiệt co rúm ở trong góc, biểu cảm cũng vì cố nhịn mà trở nên vặn vẹo.
Chỉ có Tần Nguyễn và bé gái trông bình tĩnh và thờ ơ. Mạnh Kiệt nhệch miệng, lại muốn khóc.
Tần Nguyễn an ủi bé gái đã bình tĩnh trở lại trong lòng mình, thấy Mạnh Kiệt lại sắp khóc, cô bèn lạnh giọng ngăn lại: “Còn khóc nữa, tôi ném anh cho quỷ ăn bây giờ!” Một giây sau, Mạnh Kiệt duy trì tư thế há to miệng, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Anh ta cứng ngắc quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh vô cảm của Tần Nguyễn, lại lướt qua cô nhìn thấy Minh Chính Hạo và A Phong đang đứng cách đó không xa. Tần Nguyễn trìu mến xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng giải thích: “Chị sẽ đưa em đến nơi em nên đến, nơi đó sẽ là nhà của em, có ba mẹ yêu thương chiều chuộng em. Em sẽ được ăn no, sẽ không tiếp tục trải qua tranh đấu, không nhìn thấy giết chóc, cũng sẽ không có người đáng sợ bắt nạt em.”
Bé gái nghe mà hai mắt trào ra huyết lệ. Bé gái ngước mắt, để lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, nhưng lại quá gầy gò.
Cô bé ngơ ngác nhìn Tần Nguyễn, tựa hồ không hiểu lời cô nói là có ý gì. Tần Nguyễn thương hại nhìn đối phương, trong lòng cô bùng lên ngọn lửa gi7ận đáng sợ.
Bất chấp sự vùng vẫy của bé gái, cô nhẹ nhàng kéo linh hồn của cô bé ra khỏi xó xỉnh. Tôi tôi một lúc lâu cũng không nói được một từ hoàn chỉnh.
Tần Nguyễn ôm bé gái lùi lại mấy bước, cô lạnh giọng nói: “Anh ta đái ra quần.” Mạnh Kiệt chưa kịp khóc, nghe vậy thì lập tức ngậm chặt miệng.
Minh Chính Hạo đi lên phía trước, di chuyển đống bàn ghế chất đống, anh ta hỏi: “Cậu làm thế nào mà trèo vào được vậy?” Tần Nguyễn khom người để mắt mình ngang tầm mắt của cô bé, sau đó dùng đầu ngón tay sờ lên vết sẹo đáng sợ trên má cô bé.
Khuôn mặt xinh đẹp như búp bê cũng đã trở lại như lúc ban đầu, chỉ có điều đứa nhỏ này quá gầy, trên mặt cũng không có nhiều thịt. Hai2 âm thanh chói tai trộn lẫn với nhau, đúng là quá hành hạ lỗ tai.
Tần Nguyễn ôm cô bé vào trong lòng, lạnh lùng nhìn Mạn0h Kiệt đang rúc vào bên trong, cô trầm giọng nói: “Đừng gào nữa, anh tự mình leo ra ngoài đi!”