Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 967: Tính toán của tần nhị thiếu, muốn tạo thế cho nguyễn nguyễn




Dưới sự kiên nhẫn hỏi han của Tần Nguyễn, bé gái giơ cánh tay chưa thích ứng được lên, run rẩy chỉ về một hướng.
Tronkg sảnh lớn đầy rác rưởi, bên tay trái chỗ bức tường xây bằng gạch xanh, có một cánh cửa gỗ cũ nát.
Cánh cửa đó ở nơic tối tăm âm u, giống như một con quái vật to lớn đang ẩn núp, sẵn sàng nuốt chửng bất cứ lúc nào, làm cho lòng người cảm thấay bất an và bị kiềm chế một cách khó hiểu. Bóng Tuyết bị nhốt ở trong xe dùng bàn chân lông trắng như tuyết của nó cào cào cửa kính.
“Meo! Meo!”
Ê con sen, cậu quên mang theo tôi rồi!
Tần Nguyễn không đành lòng quay mặt đi, cô chớp chớp mắt, cố nén không cho nước mắt rơi xuống.
Dưới sự khuyên bảo của bé gái, tất cả những vong hồn từ lớn đến nhỏ trong căn phòng chật hẹp xếp hàng và bay ra ngoài.
Bọn chúng rất ngoan ngoãn, cũng vô cùng có trật tự, giống như đã được huấn luyện đặc biệt vậy, hoặc là do chúng đang sợ hãi, bởi vì bị một loại áp bức nào đó khiến chúng hình thành nên một thói quen tự nhiên.
Lại nhìn vào góc trong cùng, chật ních lít nha lít nhít vong hồn, có lớn thì hơn mười tuổi, nhỏ thì chưa biết đi.
Bọn chúng không có đứa nào lành lặn, đều là những tổn thương thảm khốc do sau này tạo ra, nhìn thấy mà giật mình.
Tần Nguyễn ngừng thở, trong lòng dâng lên sự khó chịu không có cách nào dùng ngôn từ để biểu đạt được.
Trong phòng có vô số vong hồn phản ứng chậm chạp, bọn chúng đờ đẫn nhìn Tần Nguyễn, không có một tiếng nào đáp lại.
Quá nhiều vong hồn trốn trong căn phòng nhỏ hẹp yên lặng, bản thân chuyện này đã là một điều rất kỳ lạ và đáng sợ rồi.
Trên mặt Tần Nguyễn nở nụ cười thật ấm áp, trong mắt cũng đầy dịu dàng, cô nhẹ giọng dụ dỗ: “Các em có ra được không?”
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Tần Nguyễn hít sâu một hơi, chân không trụ vững lùi về phía sau hai bước.
Con ngươi trong mắt cô khẽ run lên, đôi môi đỏ mọng run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ bi thương xen lẫn tức giận.
Trong phòng chất đống xương trắng, nhìn hình dạng và kích thước, rõ ràng không phải là hài cốt của người trưởng thành.
Hơn trăm vong hồn bay ra khỏi căn phòng, cảnh tượng kinh dị như thế khiến Minh Chính Hạo, A Phong và Mạnh Kiệt suýt sợ quá tè cả ra quần.
Nếu không phải Mạnh Kiệt đã đái ra quần từ trước, thì trong tình huống này anh ta đã là người đầu tiên bị xấu mặt rồi.
Ba người cùng nhau rúc vào một góc, cơ thể run lên bần bật, hai tròng mắt co rụt lại, sợ hãi vô cùng.
Tần Muội thì trở lại xe và mở cửa, ôm Bóng Tuyết vào lòng.
Anh ta thầm nghĩ, dù sao nó cũng là yêu tinh mèo, nếu thật sự gặp phải quỷ thì chí ít cũng có thể bảo vệ được anh ta.
Dung Kính đến gần vỗ vỗ vai Tần Muội: “Nhị thiếu, chúng ta cứ đi vào như vậy có thể gây cản trở gì cho Tam thiếu phu nhân không?”
Chiếc xe thể thao hàng đầu số lượng có hạn Speedtail của Tần Muội dừng ở cửa bệnh viện, cuốn theo bụi bay mù mịt ở sau lưng.
Anh ta xuống xe, đóng sầm cửa lại, không để ý đến chứng sợ quỷ của mình mà ngẩng đầu bình tĩnh nhìn bệnh viện âm u trước mắt.
“Meo!”
“Đệch!”
Minh Chính Hạo đánh bạo đi lên phía trước, khi nhìn thấy bên trong chồng chất thi hài cùng lít nha lít nhít vong hồn, anh ta sợ quá mắt trợn ngược.
Tần Nguyễn lạnh lùng khẽ liếc anh ta một cái, sau đó rũ mắt xuống, dịu dàng nhìn bé gái bên người.
Bóng Tuyết liên tiếp phát ra những tiếng kháng nghị.
Nghe thấy tiếng mèo kêu sau lưng, Tần Muội chậm rãi thu cái chân vừa nâng lên, quay đầu lại nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc của Bóng Tuyết ở trong xe.
Đúng lúc này, Dung Kính cũng đuổi theo, hắn ta xuống xe nhưng chẳng kịp đóng cửa mà chạy thẳng về phía Tần Muội.
Tần Nguyễn dường như hiểu ý của bé gái, cô đứng dậy bước nhanh tới.
Cô bé còn chưa biết dùng chân đi đường, nên hồn thể bay theo sát phía sau Tần Nguyễn.
Một người một quỷ nhanh chóng đi đến trước cửa gỗ.
Năm xưa có vô số người bị hại, và những đứa trẻ trước mắt này cũng không thoát khỏi đau khổ.
Rốt cuộc phải ác độc tàn nhẫn đến mức nào mới có thể ra tay được với những đứa trẻ này chứ.
Tần Nguyễn đặt tay lên bờ vai gầy yếu của bé gái, đối mặt với từng đôi mắt u ám trong phòng, cô nhẹ nhàng nói: “Chị sẽ để cho mấy chú đưa các em đi, rời khỏi địa ngục trần gian này, đưa các em đến nơi không còn bị tổn thương hay đau đớn nữa, có được không?”
Đến tận bây giờ hắn ta vẫn còn nhớ như in, khi Tần Nguyễn giải quyết chuyện cha con hắn ta gặp phải ác linh, cô đã liên tục dặn dò không được tùy tiện quấy rầy cô.
Tần Muội ôm Bóng Tuyết ngoan ngoãn trong ngực, anh ta cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đến cửa nhìn xem thế nào, nghe ngóng động tĩnh bên trong.”
Tần Muội biết năng lực của em gái mình, không có nhiều Thiên Sư là đối thủ của cô, ngay cả đại sư Linh Hư Tử của nhà họ Hoắc cũng phải kính trọng cô.
Tần Nguyễn lại một lần nữa triệu hồi sứ giả Địa Phủ ở ngay trước mặt bọn họ.
Những đứa trẻ này đã phải chịu khổ mấy chục năm, sau khi chết cũng không được yên bình, cô nên cho chúng một kết cục tốt đẹp.
Lúc Âm sai lại đi lên lần nữa, thì ở bên ngoài cửa bệnh viện đã lục tục có hơn mười chiếc xe thể thao lao vùn vụt tới.
Đứng trước cửa, đôi mắt hồ ly sắc bén của Tần Nguyễn hiện lên sát khí, cô nhấc chân đá về phía cửa gỗ.
“Bành!”
Cửa gỗ cũ nát không chịu nổi một đòn, bị cô đạp sập, cảnh tượng bên trong cũng lộ rõ ra trước mắt.
Cô bé không mở miệng nói chuyện, mà là giơ tay ra hiệu cho lũ trẻ trong phòng.
Một cậu bé trai lớn có vẻ là đứa đứng đầu, nhìn động tác của cô bé gái thì quay đầu nhìn về phía Tần Nguyễn, trong đôi mắt âm trầm đen kịt hiện lên một tia cảnh giác cùng nghi ngờ.
Ánh mắt của thằng bé giống như đang đánh giá Tần Nguyễn là người tốt hay người xấu.
Tới gần hơn nữa, cô phát hiện nó không chỉ bị què chân, mà ngay cả lồng ngực cũng bị rạch ra, nội tạng bên trong biến mất không còn tăm tích.
Vết thương từ cổ họng đến rốn, khi thằng bé cử động hồn thể, có máu đen không ngừng nhỏ xuống mặt đất.
Máu rỉ ra dưới lớp da trống không, làm sao có thể dùng một từ thảm để diễn tả được.
Giọng nói của cô như nắng sau mưa, trong trẻo và mềm mại, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Nhưng những vong hồn trong phòng vẫn phớt lờ cô, thậm chí còn dùng ánh mắt vô cùng cảnh giác, hung dữ như chó sói nhìn chằm chằm vào cô.
Thấy đồng bạn trong phòng không nhúc nhích, bé gái bèn rời khỏi tay Tần Nguyễn, linh hồn chậm rãi bay vào trong phòng.
Nhưng đêm hôm khuya khoắt anh ta chạy tới đây thế này là vì muốn tận mắt nhìn thấy Tần Nguyễn bình an vô sự.
Hơn nữa, buổi tụ tập các con em trong giới đêm nay thoạt nhìn toàn là một đám thiếu gia ăn chơi, nhưng thật ra thân phận của ai trong số bọn họ cũng quyền lực và giàu có hơn nhà họ Tần.
Nếu đã như vậy, tại sao không dùng thân phận của bọn họ để tạo thế cho thân phận và năng lực của Tần Nguyễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.