Lưu thiếu đứng ở ktrước mặt mọi người, trên mặt nở nụ cười: “Nhiều người nhiều sức mà, nếu có việc gì thì cũng có người trợ giúp đúng không.”c Mạnh Kiệt vẫn mặc cái quần ướt sũng, khóc lóc nói: “Tôi cũng tin!”
Tần Nguyễn nhếch mép cười, cô vươn tay ra với ba người bọn họ: “Vậy các anh đi nói cho những người ở phía đối diện kia biết vừa rồi các anh đã nhìn thấy quỷ đi, hỏi bọn họ xem có tin hay không.” “Mẹ ơi! Làm ông đây sợ muốn chết!”
“Tôi muốn về nhà.” Tần Muội vốn đang khá thoải mái, nhưng khi nhìn thấy sự tồn tại của dấu tay máu, anh ta không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Vẻ mặt anh ta tỏ ra nghiêm túc, trong mắt có sự lo lắng cho Tần Nguyễn. “Đệch! Có một cái bóng ở đó!”
Đột nhiên, trong đám người nổ ra những tiếng hét kinh ngạc. Lại có người kêu lên: “Ánh sáng kìa! Có ánh sáng!”
Theo bóng đen tới gần, sau lưng đối phương đột nhiên sáng lên ba điểm sáng. Nhưng người sợ hãi không chỉ có bọn họ, mà còn có cả Minh Chính Hạo, A Phong và Mạnh Kiệt ở phía đối diện.
Ba người nhìn thấy phía đối diện có hơn chục ánh đèn, nếu là bình thường, nhất định họ sẽ phân biệt được ngay. Người bên cạnh phụ họa: “Nếu là quỷ thật, chẳng phải nên dịch chuyển tức thời tới chỗ chúng ta à.”
“Giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, quá đáng sợ.” Lưu thiếu khá tinh mắt, đoán rằng đó là đèn điện thoại di động giống như của bọn họ, anh ta nói với giọng tiếc nuối: “Trông không giống như quỷ đâu.”
Có người hỏi: “Không phải quỷ thật à?” Minh Chính Hạo thận trọng hỏi Tần Nguyễn: “Chúng ta rời khỏi đây trước nhé?”
Không phải bọn họ không muốn rời đi, mà là họ luôn có cảm giác xung quanh có yêu ma quái quỷ quái đang nhìn chằm chằm vào mình. Không có Tần Nguyễn, đến đi ra cửa bọn họ cũng không làm được. Có người hưng phấn hỏi: “Ở đâu?”
“Bên phải, mau nhìn bên phải, có một bóng người ở đó!” Tần Nguyễn nói với ba người: “Đi!” Rồi dẫn đầu đi ra ngoài.
Nhóm Tần Muội đi tới cửa bệnh viện, mở cánh cửa đổ nát và nghiêng đầu nhìn vào bên trong. Tần Muội cúi đầu vuốt Bóng Tuyết đang nằm trên cánh tay mình, anh ta cúi sát lại gần bên tai nó và hỏi: “Đó là cái gì vậy?”
“Meo.” Bóng Tuyết duỗi hai chân trước ra và ngáp một cái. “Tôi cũng muốn về, kia là cái quái gì vậy?”
Từng giọng nói đều rất sợ hãi, nhưng không ai chủ động rời đi cả, hai mắt đều nhìn chằm chằm vào bóng đen. Âm thanh nghe rất lười biếng, như thể có thể ngủ bất cứ lúc nào.
Tần Muội nghe tiếng kêu của nó mà đuôi lông mày khẽ nhếch lên, ngay lập tức hiểu ra. Mỗi bước đi, chân anh ta đều như muốn khụy xuống, anh ta sợ đến mức đi đường cũng run lẩy bẩy.
Tần Nguyễn tiếp tục đi về phía trước, không quay đầu lại, cô thản nhiên nói: “Không phải quỷ, là người.” Đột nhiên, có một âm thanh bịch bịch vang lên, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất.
Âm thanh đột nhiên vang lên vô cùng rùng rợn ở nơi vốn đã đáng sợ và kỳ lạ này. Tần Nguyễn ừ một tiếng: “Chúng ta sinh hoạt dưới ánh mặt trời, phải tin tưởng vào khoa học.”
Khóe môi Minh Chính Hạo giật giật: “Nếu như chị không dùng tay không đánh quỷ, bắt quỷ, thì có lẽ tôi đã thật sự tin chị rồi đấy.” Tần Muội liếc nhìn đám công tử nhà giàu này, anh ta vuốt lông của Bóng Tuyết đang ôm trong tay và lên tiếng dặn dòa: “Lát nữa mà thấy chuyện gì quái dị, không thể giải thích được bằng khoa học thì các anh cũng đừng sợ mất mật, và không được gây nên tiếng động ồn ào đấy.”
“Tôi hiểu tôi hiểu.” Âm sai cùng vong hồn của những đứa trẻ biến mất trong bóng đêm, nhiệt độ ở sảnh tăng trở lại, không còn âm u lạnh lẽo khiếp người nữa.
Ba người Minh Chính Hạo, A Phong và Mạnh Kiệt giơ đèn chiếu sáng lên, khi nhìn thấy bóng dáng Tần Nguyễn xuất hiện trước mặt, họ đều thở phào nhẹ nhõm. “Nơi này trông khá hoang vắng, là địa điểm rất dễ xảy ra chuyện giết người vứt xác đấy.”
“Cậu biết nhiều nhỉ, xem ra rất có kinh nghiệm đấy.” Dưới sự cam đoan của mọi người, Tần Muội dẫn theo bọn họ đi về phía tòa nhà bệnh viện âm u đầy âm khí.
Bên trong sảnh chính của bệnh viện, Tần Nguyễn nhìn Âm sai lần lượt dẫn những vong hồn đi. Tần Nguyễn dừng bước, đôi mắt đen láy của cô trong đêm tối càng trở nên u ám, cô nhìn chằm chằm Minh Chính Hạo và lạnh giọng hỏi: “Nếu anh nói cho người khác biết có quỷ, ai sẽ tin anh?”
A Phong yếu ớt nói: “Tôi tin!” “Mẹ kiếp, cái này gọi là tư duy logic!”
Bọn họ vốn gan lớn, nhìn thấy dấu tay máu cũng không nghĩ nhiều, chủ đề nhanh chóng được chuyển sang đề tài khác. Nghe cô nói là con người, không phải quỷ, Minh Chính Hạo đang căng thẳng ngay lập tức thở phào, sau đó mới ý thức được Tần Nguyễn vừa mới thừa nhận là có quỷ.
Anh ta cất bước đi lên phía trước sóng vai cùng Tần Nguyễn và đè thấp giọng xuống, nói: “Vừa rồi chị nói phải tin tưởng vào khoa học cơ mà.” Lời của hắn ta làm tất cả mọi người sôi trào, đồng loạt xúm lại xem.
“Đâu? Chỗ nào cơ?” Cô bé bị cụt tay cụt chân lúc trước dùng sức vẫy tay với Tần Nguyễn, nhưng miệng há ra rồi ngậm lại, vẫn không nói được ra lời.
Tần Nguyễn hiểu cô bé muốn nói cái gì, cô nhẹ nhàng nói: “Đi đi, các em được tự do rồi.” Phần lớn quần áo mặc trên người những đứa trẻ gầy yếu này đều đã rách nát, chúng đi chân đất, xếp hàng ngay ngắn nghe theo mệnh lệnh của Âm sai.
Trước khi đi, lũ trẻ cùng quay đầu lại, đôi mắt của chúng do đã được Tần Nguyễn hấp thu hết sát khí, nên đã khôi phục lại sự linh động mà một đứa trẻ nên có. Nếu đây thật sự là quỷ thì Bóng Tuyết đã sớm xù lông rồi, làm sao còn có thể lười biếng như vậy.
Anh ta nhìn chằm chằm về phía trước, hơi nheo mắt lại và lẳng lặng nhìn đối phương đến gần. Mạnh Kiệt sắp khóc đến nơi: “Trong bệnh viện này nhiều quỷ quá.”
A Phong thì ôm chặt chiếc máy quay bị vỡ, môi mím chặt lại. Bốn người bọn họ giậm chân tại chỗ, nhưng lại khiến cho nhóm Lưu thiếu chờ đến cào xé tim phổi.
Nhưng Tần Muội lại ngăn không cho bọn họ đến gần. Tần Nguyễn vừa định gật đầu thì giống như cảm giác được cái gì, sắc mặt cô trầm xuống, cô đột ngột quay đầu nhìn về phía cửa.
Cô phát giác có người đang đến gần, nghe tiếng bước chân thì còn là khá nhiều người. “Chúng tôi tuyệt đối sẽ không gây chuyện đâu.”
“Đúng, chúng tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra mà.” Môi Tần Nguyễn khẽ cong lên nở một nụ cười dịu dàng, cô vẫy tay với bọn trẻ.
Trên mặt bọn trẻ nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt trong veo và ngây thơ, giữ nguyên vẻ hồn nhiên của trẻ con. Tần Nguyễn nói, giọng vẫn rất nhạt: “Có sao?”
Minh Chính Hạo gật mạnh: “Có!” “Chứ còn gì nữa, hay là chúng ta trở về xe trước đi?”
Lần này những người nhát gan thật sự muốn rút lui. Nhưng đêm nay nhiều lần nhìn thấy quỷ khiến thần kinh của họ đã yếu lắm rồi, nên trong tiềm thức cho rằng mình lại gặp phải quỷ.
Ba người đàn ông cao lớn trốn ở sau lưng Tần Nguyễn, Minh Chính Hạo hoảng sợ hỏi: “Phía trước không phải là lại có quỷ đấy chứ?” Khoảng sân trước mặt vô cùng bừa bộn và mọc đầy cỏ dại, đập vào mắt họ là một số máy móc cũ kỹ lạc hậu, trông thật hoang tàn và đổ nát.
Dung Kính quét đèn pin trong tay về phía cửa, hắn ta nói bằng giọng khá nghiêm túc: “Phía trên có vết máu, còn mới.” “Đúng thật, đó là cái gì vậy?!”
Thấy rõ bóng đen tồn tại, âm thanh hưng phấn của đám người dần dần biến thành hoảng sợ. Suy nghĩ của Tần Muội rất đơn giản, anh ta sợ bóng đen phía trước không phải là Tần Nguyễn, hay đội viên của đội ngũ mở buổi phát sóng trực tiếp này.
Hơn nữa, trong lòng anh ta không hiểu sao lại cảm thấy bệnh viện này âm khí rất nặng, những người theo anh ta tới đây đều là con nhà có quyền thế, nếu lỡ để bọn họ bị dính âm khí sau đó xảy ra chuyện gì thì sẽ không hay.
Tần Nguyễn không nói gì nhìn ba người Minh Chính Hạo, sau đó cô tiếp tục đi về phía trước, khi đến gần, cô mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của anh hai nhà mình.