Nhìn thấy sự dịu dàng trong đôi mắt của anh trai, sự kiên định và tự tin trên khuôn mặt anh ấy, cùng với giọng điệu bá đạo vô thức khi anh ấy nhắc đến Hồ Nhất Ngạn, thì Tần Nguyễn hiểu rằng vấn đề tình cảm không phải là điều cô có thể can thiệp được.
Nghĩ lại thấy cũng không tệ, dù sao thì người và yêu tinh cũng có ưu thế hơn một chút so với người và quỷ. Trong hầm để xe rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nhìn người đàn ông toàn thân tỏa ra hơi lạnh đang chậm rãi tới gần, Hồ Nhất Ngạn lùi về phía sau, bức thiết muốn chạy trốn.
Cô ta khẩn trương nuốt nước bọt một cái, tim đập loạn xạ, giọng điệu bất an nói: “Cảnh Sầm à, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói.” Tần Muội hiểu rất rõ anh trai mình, thấy tình thế không ổn bèn vội vàng quay người chạy tới chỗ xe của mình, vừa chạy vừa kêu: “Anh cả, em có hẹn nên đi trước đây!”
Anh ta lao vào trong xe, khởi động máy, đạp chân ga, tiếng động cơ ầm ầm vang lên.
Chiếc xe thể thao hàng đầu phiên bản giới hạn Speedtail trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Tần Cảnh Sầm và Hồ Nhất Ngạn. Tần Cảnh Sầm tỏ vẻ vô tội, nghiêng đầu hỏi: “Tại sao không muốn?”
Hồ Nhất Ngạn ngửa đầu, lộ ra mái tóc đang biến thành tóc ngắn, đôi mắt hồ ly híp lại, anh ta dùng giọng nói đang thay đổi và bảo: “Anh cảm thấy thế nào!”
Tần Cảnh Sầm cúi đầu nhìn Hồ Nhất Ngạn, trong con ngươi đen láy lóe lên một tia hắc ám. Nhưng Hồ Nhất Ngạn luôn cảm thấy tên này đang có ý định gì đó.
Mặc dù tối nay anh ta cũng không làm gì sai, nhưng Tần Cảnh Sầm lại không vui.
Mà người này chỉ cần tâm tình không vui thôi là sẽ giày vò anh ta, không phải đánh thì cũng bắt nạt anh ta đến mức kêu cha gọi mẹ. Anh ta cúi đầu xuống, suýt chút nữa đã chạm vào chóp mũi của Hồ Nhất Ngạn.
Khi đối phương chột dạ lùi lại, anh ta đè gáy Hồ Nhất Ngạn, đôi môi mỏng khẽ hé mở ra, gằn từng chữ: “Giờ hối hận? Muộn rồi!”
Giọng nói trầm thấp và quyến rũ không thể tả được. Đợi sau này Tần Nguyễn khôi phục ký ức, giây phút thân phận của anh ta bị lộ, thì anh ta bị rút gân lột da vẫn còn là nhẹ đấy.
Tần Cảnh Sầm nửa lôi nửa kéo Hồ Nhất Ngạn đi, anh ta thản nhiên hỏi: “Cái gì mà làm sao bây giờ?”
Thấy anh ta giả vờ hồ đồ, Hồ Nhất Ngạn tức giận nói: “Ông đây không muốn kết hôn với anh đâu!” Nỗi sợ hãi in sâu trong xương khiến anh ta trở nên hèn nhát.
Hồ Nhất Ngạn dùng ánh mắt thăm dò nhìn chằm chằm Tần Cảnh Sầm, thấy anh ta thật sự không tức giận, bèn thận trọng hỏi: “Cảnh Sầm, bên Tần Muội và Tần Nguyễn phải làm sao bây giờ?”
Nghĩ đến chuyện hai anh em nhà kia bảo đính hôn và kết hôn, Hồ Nhất Ngạn không chỉ cảm thấy nhức đầu, mà còn thấy lo lắng cho tính mạng của mình. Truyền vào trong tai Hồ Nhất Ngạn không khỏi khiến anh ta cảm thấy da đầu tê dại, càng muốn trốn thoát.
Nhưng tay của Tần Cảnh Sầm lại đặt lên lưng Hồ Nhất Ngạn, sức lực dưới lòng bàn tay rất mạnh, khiến anh ta không thể thoát ra được.
Hồ Nhất Ngạn nghiến răng, lên tiếng chất vấn: “Anh có ý gì?” Anh ta vỗ vỗ vai Hồ Nhất Ngạn, rồi giơ cánh tay lên ôm lấy cổ đối phương, tiếp tục tiến lên.
“Ly hôn quá phiền toái.”
Hồ Nhất Ngạn vẫn còn đang lẩm bẩm nên không nhìn thấy được sự bạo ngược mất kiểm soát trong đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của Tần Cảnh Sầm. Trên gương mặt lạnh lùng của cô lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cô nghiêm túc nói: “Anh à, em không hi vọng anh bị bất kỳ tổn thương nào, sau này có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho em nhé.”
Tương lai của mối quan hệ mà anh cả đang theo đuổi không chắc chắn, nếu như anh ấy bị Hồ Nhất Ngạn làm tổn thương, thì đó là kết quả mà cô không muốn nhìn thấy nhất.
Tần Cảnh Sầm đặt hai tay lên vai Tần Nguyễn, đẩy người cô đi đến trước xe, anh ta nói bằng giọng cưng chiều: “Tuổi còn nhỏ mà lo lắng nhiều thế, lên xe đi, về sớm một chút rồi nghỉ ngơi.” Khóe môi Tần Cảnh Sầm cong lên thành một nụ cười, anh ta đặt tay lên gáy Hồ Nhất Ngạn, véo lấy cổ của đối phương kéo vào trong ngực mình, rồi đi về phía chiếc xe mà anh ta lái khi đến.
“Về nhà.”
Giọng điệu của anh ta rất thoải mái, cũng không có gì khó chịu cả. Tần Cảnh Sầm biết mình hăng quá hóa dở, bèn kéo dài khoảng cách với Hồ Nhất Ngạn, sau đó hời hợt nói: “Đã đi gặp phụ huynh rồi, A Muội và Nguyễn Nguyễn cũng biết thân phận của em, vở kịch này cũng nên diễn cho xong. Sức khỏe ba tôi không được tốt, nhỡ ông ấy không chịu nổi kích thích mà lại xảy ra chuyện, thì người làm con như chúng tôi phải gánh cái danh bất hiếu rồi. Em đã làm bạn gái của tôi, thì đính hôn, kết hôn cũng chỉ là một quá trình mà thôi.”
Ánh mắt anh dời xuống, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cơ thể đang dần dần khôi phục của Hồ Nhất Ngạn, anh ta nói bằng giọng đầy ẩn ý: “Tóm lại, cả tôi và em đều không thiệt thòi.”
Hồ Nhất Ngạn cũng không mắc bẫy, anh ta phản bác: “Làm sao mà không thiệt thòi được, nếu tôi kết hôn với anh thì cuộc hôn nhân này sẽ được Thiên Đạo công nhận. Đến lúc tôi rời đi sẽ phải gánh một món nợ tình, hôn nhân của một kiếp mà không giải quyết được, là sẽ kéo dài đời đời kiếp kiếp, đây là vấn đề lớn đối với tôi đấy, được không!” Tần Nguyễn ngồi lên xe, và nói với Tần Cảnh Sầm: “Em đi trước nhé.”
Tần Cảnh Sầm dặn dò: “Khi về nhà đừng quên gọi điện thoại báo bình an.”
Tần Nguyễn phất tay: “Em biết rồi.” Anh ta đứng ở trước mặt Hồ Nhất Ngạn, duỗi tay ra ấn vào chỗ nhô lên ở trên cổ đối phương: “Em khôi phục nhanh như vậy?”
“Cái gì cơ?” Phần hầu kết của Hồ Nhất Ngạn khẽ chuyển động, giọng nói không tự giác run lên.
Rất nhanh, anh ta nhận thấy những thay đổi rất nhỏ trên người mình. Nghe thấy Hồ Nhất Ngạn nói muốn rời đi, trong mắt Tần Cảnh Sầm lóe lên tia nhìn dữ tợn.
Anh ta áp chế cuồng bạo trong lòng, chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Rời đi? Em muốn đi đâu?”
Ánh mắt Hồ Nhất Ngạn né tránh, anh ta yếu ớt nói: “Tôi là Cửu Vĩ Hồ, sớm muộn gì cũng sẽ phải rời đi.” Tần Cảnh Sầm đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn theo đoàn xe của nhà họ Hoắc rời đi.
Sau khi đoàn xe biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên gương mặt Tần Cảnh Sầm cũng nhạt đi, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng chìm xuống.
Đột nhiên, anh ta quay đầu lại và lạnh lùng nhìn về phía Tần Muội và Hồ Nhất Ngạn, trông có vẻ rất giận dữ. Tần Cảnh Sầm rất tức giận, từ trước đến nay anh ta không hề biết hóa ra Hồ Nhất Ngạn lại có suy nghĩ muốn rời đi.
Làm sao anh ta có thể để đối phương dễ dàng rời đi và cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa hai người họ.
Nếu một số chuyện không xảy ra, anh ta không nhận rõ được trái tim mình, thì cũng sẽ không để ý đến mức bệnh hoạn như vậy.