Trong phòng ngủ. Hoắc Vân Tiêu vuốt hàng lông mày vô thức nhíu lại của cô, anh thấp giọng thở dài: “Nghe em nói thì có vẻ hiện giờ anh cả đang làm liều, đến lúc đó chỉ sợ bị lộ tẩy.”
“Chắc là không đâu, thôi đi được tới đâu hay tới đó vậy.” Hoắc Vân Tiêu ngồi thẳng người lên, gương mặt tuấn tú trở nên vi diệu: “Không phải con người?”
Vì hành động sơ ý của anh, mà hình như lưng bị góc bàn đập vào. Chỉ là không biết hóa ra Tam gia lại có chấp niệm sâu như vậy đối với con gái.
Hoắc Vân Tiêu không phủ nhận, đôi mắt thâm thúy nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn, trong mắt tràn đầy cưng chiều. Đây là lần đầu tiên Tần Nguyễn nhìn thấy Tam gia làm nũng như thế này, cảm giác thế giới này đột nhiên tan vỡ.
Đương nhiên, không thể phủ nhận rằng Tam gia như thế này khiến trái tim cô như mềm nhũn ra. Trên mặt Tần Nguyễn lộ ra vẻ áy náy, tự trách, cô nói: “Em xin lỗi, không ngờ lại phả7i để anh giải quyết giúp hậu quả.”
Trên đường trở về, cô đã xem qua các tin tức nóng trên nhiều nền tảng khác nhau và phát hiện ra rằng, tấ2t cả các thông tin về mình ở trên mạng đã bị xóa sạch sẽ. Cơ thể anh lùi lại phía sau, nới rộng khoảng cách giữa hai người.
Nguy hiểm không còn, Tần Nguyễn thở phào nhẹ nhõm. Sở dĩ nói giống nhau đến sáu, bảy phần là vì nét mặt và ngoại hình rất giống.
Trong bản phác họa, toàn thân Tần Nguyễn toát lên khí thế bễ nghễ thiên hạ, ngạo mạn coi thường vạn vật trên thế gian, và đôi mắt lạnh lùng thâm trầm kia toát ra một thứ khí chất thần bí kiêu ngạo. Tần Nguyễn nhíu mày: “Anh thích con gái thế cơ à?”
Cô biết tất cả mọi người trong nhà họ Hoắc đều thích con gái. Tần Nguyễn không nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Hoắc Vân Tiêu đang nhìn vào mình, ánh mắt ấy yên lặng như vực sâu, xen lẫn sự tỉnh táo lý trí cùng thăm dò.
Cô dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên bức phác họa trên màn hình, đôi môi đỏ mọng cong lên, cười như người đứng ngoài cuộc: “Sao có cảm giác giống hồ ly tinh thế nhỉ.” Chỉ là, Tần Nguyễn trong bản phác họa trên mạng có ánh mắt khinh thường mọi thứ, mang theo một tia lạnh lùng lười biếng mê người, khiến người ta muốn ngừng mà không được, lộ ra nét quyến rũ tự nhiên, tràn đầy khát vọng chinh phục.
Hai khuôn mặt cứ luân phiên nhau xuất hiện trong tâm trí Hoắc Vân Tiêu. Vừa dứt lời, cô ngay lập tức phát giác ra cơ thể áp sát của Tam gia mang theo hơi thở nguy hiểm của giống đực.
Người này làm sao lại không hề biết giấu giếm, còn để lộ rõ ra ngoài như thế chứ. Hoắc Vân Tiêu dùng ngón tay ấm áp chạm vào mặt Tần Nguyễn, trong đầu hiện lên bức chân dung đẹp đến mức khó tin, giống như bước ra từ tranh cổ của Tần Nguyễn ở trên mạng.
Cặp mắt kia cũng là một đôi mắt hồ ly thâm thúy giống Tần Nguyễn ở trước mắt. Anh nhìn thật sâu vào cô, rồi tiếp tục lên tiếng dụ dỗ: “Nếu có con gái thì nhất định sẽ giống em, vừa ngoan vừa mềm, đáng yêu đến mức ai cũng cưng chiều, chỉ muốn nâng toàn thế giới đến trước mặt con bé.”
Trong mắt Tần Nguyễn nổi lên dao động, dưới ánh mắt chờ đợi của Tam gia, cô mãi vẫn không trả lời. “Cũng không có gì to tát.” Hoắc Vân Tiêu khẽ cười, vẫy tay gọi cô: “Lại đây.”
Tần Nguyễn tiến lên ngồi xuống bên cạnh anh. Cô mới sinh A Diêu và An Kỳ chưa được bao lâu mà anh đã muốn sinh thêm đứa thứ ba rồi.
Hoắc Vân Tiêu nắn nhẹ đầu ngón tay của cô, khóe miệng anh chậm rãi cong lên, ánh mắt sáng ngời nghiêm túc nói: “Chúng ta sinh một ‘áo bông nhỏ’ được không?” Hoắc Vân Tiêu đưa bức tranh phác thảo ở trên máy tính bảng đến trước mặt cô.
Anh vươn tay sờ một bên mặt của Tần Nguyễn, và nhẹ giọng nói: “Anh có cảm giác đây mới là gương mặt thật của Nguyễn Nguyễn.” Bầu không khí tràn ngập hơi thở mập mờ nhàn nhạt, làm cho người ta phải phán đoán, và có nguy cơ vượt qua giới hạn bất cứ lúc nào.
Hoắc Vân Tiêu ôm Tần Nguyễn vào trong lòng, để cô trải nghiệm cảm giác không có khoảng cách mà anh mong mỏi, ngoài miệng vẫn thản nhiên hỏi: “Anh cả có bạn gái? Là con gái nhà nào vậy?” Anh nhẹ nhàng đáp: “Trai hay gái anh đều thích, nhưng nếu như có thể sinh được một cô con gái giống như em, anh nhất định sẽ chiều chuộng con bé hết mực.”
Tần Nguyễn nghe vậy, không chút nghĩ ngợi nói: “Sinh con sẽ ảnh hưởng đến việc học và thu thập sát khí của em.” Nghe anh nói như thế, Tần Nguyễn lập tức ngồi bật dậy.
Cô kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông đang tựa ở đầu giường: “Anh đang nói đùa à?” Tần Nguyễn hơi cụp mắt xuống, tranh vẽ trên màn hình lọt vào trong tầm mắt cô.
Sau khi nhìn một lúc, cô bất đắc dĩ cười nói: “Trông khá giống em đấy, nhưng ánh mắt của em không dữ dội như thế.” Câu này ít nhiều gì cũng có chút nói trái với lương tâm.
Hoắc Vân Tiêu hôn lên vành tai hồng hào của Tần Nguyễn, anh nhẹ nhàng dụ dỗ: “Vậy chúng ta lại sinh thêm một đứa nữa nhé?” Tần Nguyễn mở mắt ra, trong mắt hiện lên nghi hoặc: “Theo như em thấy thì có vẻ Hồ Nhất Ngạn sinh con được, nhưng cho dù anh ta không thể thì vẫn còn có anh hai mà.”
Hoắc Vân Tiêu đột nhiên gọi: “Nguyễn Nguyễn.” Thậm chí còn khiến cô có cảm giác mặc kệ người đàn ông này muốn cái gì, cô đều có thể kính dâng vô điều kiện, cho dù là đối phương muốn mạng của cô, cô cũng sẽ chủ động đưa dao cho anh.
Tần Nguyễn nuốt nước bọt một cái, áp chế xúc động trong lòng, ho nhẹ một tiếng rồi đánh bạo vuốt tóc Tam gia. Nhìn thấy hai mắt Tần Nguyễn đỏ hồng, dáng vẻ như sắp khóc, Hoắc Vân Tiêu không nỡ bắt nạt cô nữa.
Anh nâng bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ của mình lên sờ mặt Tần Nguyễn, nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, đừng tức giận nữa.” Anh ôm chặt lấy eo của Tần Nguyễn, để cô ý thức được rằng sờ đầu của anh là sẽ phải trả giá đấy.
Tần Nguyễn không hề hay biết việc mình làm nguy hiểm đến mức nào, vẫn còn đang vụng về nói sang chuyện khác: “Tối nay em gặp được anh cả và anh hai, à phải rồi, anh cả có bạn gái đấy.” Tần Nguyễn truyền lực Minh Thần cho Tam gia cũng hòm hòm rồi, bèn buông tay anh ra, cơ thể thả lỏng dựa vào lồng ngực của anh, lười biếng nhắm mắt lại.
Hoắc Vân Tiêu cầm tay cô, cúi đầu ghé vào tai cô hỏi: “Vậy có phải nguyện vọng được ôm cháu nội của ba Tần sẽ không thành?” “Em tìm rồi nhưng không được.”
Tần Nguyễn cũng muốn biết rốt cuộc là ai chỉ dựa vào một bên sườn mặt mà vẽ ra được khuôn mặt của cô, còn gây xôn xao ở trên mạng. Câu nói này đã lấy lòng Hoắc Vân Tiêu, anh cười khẽ một tiếng, ôm Tần Nguyễn vào lòng rồi hôn lên trán cô, anh nói, giọng thân mật: “Bất kể Nguyễn Nguyễn như thế nào, thì đều rất xinh đẹp.”
Cái tay đặt ở trên eo của Tần Nguyễn nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt dịu dàng lưu luyến nhìn người trong ngực, toàn thân anh phát ra tín hiệu muốn được âu yếm cô. Tần Nguyễn bắt gặp ánh mắt tìm tòi phức tạp của anh, bèn đưa tay lên che má, cô nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Hoắc Vân Tiêu thả lỏng người dựa vào đầu giường, anh ôm cô vào trong lòng, khóe miệng nở nụ cười nhẹ: “Em đã nhìn thấy bức phác họa ở trên mạng chưa?” Dùng hồ ly để hình dung, hình như hoàn toàn không có cảm giác không hài hòa nào.
Tần Nguyễn đặt máy tính bảng ở trên đùi Hoắc Vân Tiêu, thản nhiên nói: “Đây không phải là em, đây rõ ràng là tác phẩm họa sĩ tự mình tưởng tượng ra hình tượng về em.” Anh dở khóc dở cười hỏi: “Bên ba Tần có đồng ý không?”
Trên mặt Tần Nguyễn cũng lộ ra vẻ rối rắm, cô nói với vẻ không xác định: “Có thể là sẽ phải giấu giếm ba. Từ khi nghỉ làm ở công ty, ông ấy liền chuyên tâm lo cho chuyện kết hôn của anh cả, nếu như anh cả thật sự có ý định với Hồ Nhất Ngạn, thì năm nay sẽ có kết quả thôi.” Có lẽ là do di chứng của việc tối nay nhìn thấy Hồ Nhất Ngạn biến thân, khiến trong tiềm thức cô nghĩ ngay đến hồ ly.
Hoắc Vân Tiêu cụp mắt xuống, đôi mắt đen u ám rơi vào bức phác họa, anh lẩm bẩm: “Hồ ly?” Ánh mắt Tần Nguyễn buông lỏng, mềm mại như nước, tiếp nhận sự thân mật cùng yêu thương an ủi của Tam gia.
Mái tóc mềm mại được trải trên tấm chăn gấm thêu hoa văn tinh xảo, đẹp như một bức tranh sáng tạo đầy màu sắc mang tên khát vọng. Hoắc Vân Tiêu hơi nhướng mày: “Bức tranh này vẽ em đẹp đến mức không giống người thật, khí thế mạnh mẽ, trong mắt cũng không có tình cảm mà để lộ ra bản chất lạnh lùng vô tình.”
Tần Nguyễn như vậy khiến cho lòng anh thấy bất an, từ sâu trong nội tâm truyền đến một giọng nói, nói cho anh biết đây mới thật sự là Tần Nguyễn. Cô vừa truyền lực Minh Thần cho Tam gia, vừa kể cho anh nghe chuyện giữa Hồ Nhất Ngạn và anh cả nhà mình.
Hoắc Vân Tiêu nghe xong mà trên khuôn mặt bình tĩnh cũng phải lộ ra một chút biểu cảm vi diệu. Tốc độ nói chuyện của Tam gia chậm rãi, tiếng nói trong trẻo dễ nghe khiến Tần Nguyễn vô thức buông lỏng cảnh giác.
Nghĩ đến chuyện hôm trước hai thằng nhóc thối kia dám giấu giếm cô, cô bèn bĩu môi, nói: “Ngoại trừ có chút kế vặt ra thì những cái khác cũng tạm được.” Còn Tần Nguyễn ở trong hiện thực đang ở bên cạnh anh, anh chạm vào được, cũng nhìn thấy được.
Một Tần Nguyễn có máu có thịt, dịu dàng ngoan ngoãn, tính tình phóng khoáng không bị trói buộc, ân oán rõ ràng. Tần Nguyễn đặt một tay lên ngực Hoắc Vân Tiêu, tay kia cầm lấy tay của anh, sau đó chậm rãi vận chuyển lực Minh Thần vào bên trong cơ thể anh.
Cô mặt không biểu cảm nói: “Tam gia à, trong khoảng thời gian này anh phải ăn chay, hai ngày nữa còn phải đến nhà em chúc tết đấy, anh cũng không muốn để cha em cùng các anh trai nhìn thấy anh rồi, sẽ luôn lo lắng cho em về già không có người nương tựa đấy chứ.” Hoắc Vân Tiêu cúi đầu, tựa đầu vào vai Tần Nguyễn.
Anh nhẹ nhàng cọ vào phần cổ của cô, giọng buồn bã nói: “Nguyễn Nguyễn ghét bỏ anh?” Nhìn A Diêu và An Kỳ hiện tại khác với những đứa trẻ bình thường, là có thể biết chúng đã bị ảnh hưởng nhiều như thế nào.
Hoắc Vân Tiêu nhìn thấy Tần Nguyễn lo lắng rối rắm, nhưng rõ ràng là không hề bài xích. Anh cố ý dùng âm thanh khàn khàn mang theo tiếng thở, ghé vào bên tai Tần Nguyễn mà hỏi: “Nguyễn Nguyễn còn chưa nói, bạn gái của anh cả là thiên kim của nhà nào.”
Tần Nguyễn không tránh được, cố chống cự lại việc bị đối phương dùng cơ thể trêu chọc, tâm tình dần dần mất khống chế, đành bất chấp mà nói: “Người ấy không có xuất thân môn đăng hộ đối, thậm chí còn không phải là con người.” Đầu của một người đàn ông là thứ không nên tùy tiện chạm vào và eo của người phụ nữ cũng như vậy, trừ khi họ là người yêu của nhau.
Khóe môi Hoắc Vân Tiêu cong lên, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng lưu luyến. Một lúc sau, Hoắc Vân Tiêu nghiêng người tới gần, hôn một cái lên trán cô.
Nụ hôn sau đó đi xuống, đáp xuống chóp mũi và kết thúc trên môi cô. Giọng nói của anh vô cùng dễ nghe, lúc nói chuyện giọng hơi khàn khàn rất quyến rũ.
Tần Nguyễn không buông tay Hoắc Vân Tiêu ra, cô nhích người tránh xa thủ phạm khiến cô khó chịu và bất an. Anh cả của vợ cùng hồ ly chín đuôi?
Lại còn là một con Cửu Vĩ Hồ lưỡng tính, đây là sự kết hợp kỳ quái gì vậy. Tuy nhiên, vẫn có một số người dùng từ nữ thần để gọi cô và đăng một vài nội dung0, nhưng đều bị xóa ngay sau đó.
Chuyện này không chỉ kinh động đến Tam gia, mà còn khiến nhân viên của các nền tảng lớn phải tăng ca vào ban đêm. Tần Nguyễn ngửa đầu, hai tay ôm lấy cổ người đang nằm trên người mình.
Hoắc Vân Tiêu rất biết có chừng mực, trước khi cả hai cùng thiếu dưỡng khí, hai đôi môi tách ra, bắt đầu hít một hơi thật lớn không khí mới mẻ. Tần Nguyễn vô thức trừng mắt, lên án: “Anh đừng xáp lại gần như vậy.”
Cho dù Tam gia đang mặc áo ngủ, thì cũng không thể ngăn cản được việc Tần Nguyễn có thể cảm nhận được nhiệt độ và sự bất thường. Tần Nguyễn miễn cưỡi đáp: “Ừm?”
“A Diêu và An Kỳ đều ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, có phải để cho chúng ta rất yên tâm không?” Tất nhiên, chuyện cuối cùng mới là việc làm cô đắn đo nhất.
Sau khi mang thai, cơ thể của cô không thể chịu được bất kỳ khó khăn trắc trở nào, mà cô suốt ngày phải đi đối phó với ma quỷ, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa trẻ trong bụng. Đôi môi ấm áp của Hoắc Vân Tiêu in trên cổ Tần Nguyễn, lúc đang muốn tiến thêm một bước thì phát hiện động tác này của cô, làm anh không khỏi hơi nhướng mày.
Từ trước đến nay, hành động xoa đầu như thế này vẫn luôn là động tác anh dùng để chuyên môn vuốt ve Tần Nguyễn, không ngờ sẽ có một ngày bị đảo ngược. Anh rất thích sờ chiếc eo mảnh khảnh của Tần Nguyễn, trong mắt ẩn chứa nụ cười rất nhẹ: “Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên thôi, không cần vội vàng.”