Kiều Hi đi theo phía sau cảm thấy rất có hứng thú, trên mặt lộ rõ sự phấn khích vìk được xem trò vui.
Không chỉ riêng cậu ta, đến cả Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu và Phó Dận Như đều bị hành động đột ngột ccủa Phó Tử Thu làm cho ngây người. Phó Tử Thu cảm nhận được sự mềm lòng của cô, nước mắt trong nháy mắt đã rút đi, hắn liên tục gật đầu: “Được! Nghe lời ba!”
Bị một người đàn ông lớn như vậy gọi là ba, trong nháy mắt Tần Nguyễn cảm thấy mình bị già đi ít nhất hai mươi tuổi, khóe miệng không tự chủ được mà giật giật.
Hoắc Vân Tiêu lặng lẽ liếc nhìn Phó Tử Thu ôm chân Tần Nguyễn, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ không vui, anh trầm giọng lạnh nhạt nói: “Chúng tôi không có đứa con nào lớn như vậy, mà nhà họ Hoắc cũng không có con cháu nào đầy triển vọng như cậu.” Cô đã quên chuyện đêm đó từ lâu rồi.
Nói đúng ra cô cũng không chịu thiệt thòi gì, mà Phó Tử Thu thậm chí còn bị thương ở chân.
Chuyện này vốn là hòa nhau, cần gì phải nhắc lại nữa khiến cho cả hai bên đều xấu hổ. Phó Tử Thu thấy thế tưởng rằng Tần Nguyễn không chịu tha thứ cho mình, thế thì hôm nay hắn chết chắc.
Hắn bèn siết chặt hai tay, ôm chân Tần Nguyễn khóc lóc thảm thiết: “Ba ơi, tôi gọi cô là ba rồi đấy! Xin tha cho tôi lần này đi mà, sau này tôi không bao giờ dám nữa, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cô mà!”
Tần Nguyễn xấu hổ: “Không phải, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói.” Hôm nay anh ta đưa em họ đến nhà họ Hoắc để xin lỗi, cũng là để bảo vệ hắn, vì tránh cho hắn giở cái tính tình ngang ngược và không chịu nghe lời, mà mấy ngày nay đành phải cho hắn chịu nhiều khổ sở.
Không ngờ lại lỡ tay dạy dỗ quá mức, khiến đứa nhỏ này vừa nhìn thấy Tần Nguyễn là sẽ tru lên gọi ba.
Tần Nguyễn nhìn dáng vẻ thê thảm của Phó Tử Thu mà vừa bực mình vừa buồn cười. Nhìn mặt mũi bầm tím và sưng tấy của đối phương, trông khác hoàn toàn với gã bảnh bao đêm đó.
Buổi tối hôm ấy, sau khi cô say rượu buông thả bản thân, thậm chí còn để lộ bản tính thật của mình ở trước mặt Tam gia, sau đó còn đồng ý một hiệp ước bất bình đẳng.
Tần Nguyễn giật giật chân, muốn thoát khỏi cánh tay đang ôm chân mình của Phó Tử Thu. Hắn dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tần Nguyễn: “Ba ơi...”
Tần Nguyễn nghe vậy vội vàng lên tiếng chặn lại: “Dừng! Phó thiếu, đừng gọi tôi như vậy nữa, tôi thật sự không sinh nổi được một đứa con trai bằng tuổi cậu đâu.”
Phó Tử Thu sụt sịt, chớp chớp đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào cô: “Cả đời tôi ngoại trừ ăn uống vui chơi ra thì tôi thật sự chưa từng làm chuyện gì xấu xa, xin cô đừng chấp nhặt với tôi, tôi biết sai rồi, sau này nhất định sẽ cụp đuôi mà làm người.” Phó Tử Thu ôm lấy đùi của Tần Nguyễn mà khóc lóc, nói: “Tam thiếu phu nhân, ngày haôm đó tôi uống quá nhiều, có mắt mà không biết Thái Sơn, tôi ác độc, tôi thấp hèn, tôi không có nhân tính, cô vui lòng tha cho tôi đi! Cô không biết mấy ngày nay tôi sống như thế nào đâu, bọn họ không cho tôi ăn cơm, không cho tôi uống nước, còn bị người trong nhà đánh một trận tơi bời!”
Hắn ngửa đầu, lộ ra gương mặt đầy vết thương: “Cô nhìn gương mặt này của tôi đi, tôi bị anh họ đánh đấy, còn tiếp tục đánh như vậy nữa thì tôi sẽ mất nửa cái mạng mất. Tam thiếu phu nhân à, xin cô hãy thương xót mà tha thứ cho tôi lần này đi!”
Một tia sáng trắng lóe lên trong đầu Tần Nguyễn, cô nhớ lại ký ức khi mình say rượu và đe dọa Phó Tử Thu quỳ xuống gọi ba ở thành phố Hải. Hắn chậm rãi buông chân Tần Nguyễn ra, sau đó nhìn Phó Dận Như bằng đôi mắt đỏ lựng, khóc lóc nói: “Không thấy mất mặt, em đói lắm! Mấy người không cho em ăn cơm!”
“Nhìn cậu xem ra cái thể thống gì không!”
Phó Dận Như miệng thì tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn cúi người đỡ Phó Tử Thu từ dưới đất lên, đồng thời lấy chiếc khăn tay từ trong túi áo khoác ra, kiên nhẫn lau khuôn mặt lấm lem cho hắn. Cho dù không chào đón hai anh em nhà họ Phó, thì lúc này cũng không thể làm mất đạo đãi khách của nhà họ Hoắc được.
“Vâng, Tam gia.” Hoắc Khương quay người rời đi.
Phó Dận Như và Phó Tử Thu nghe vậy mà trên mặt hai anh em có những vẻ mặt khác nhau. Tần Nguyễn nắm lấy tay Tam gia ở dưới gầm bàn.
Cô vuốt những ngón tay thon dài của anh, ánh mắt nhìn mặt bàn trước mặt, giọng hời hợt: “Tôi không có hứng thú với cách làm người của Phó thiếu, nhưng có một vài chuyện tôi muốn hỏi anh.”
“Cô hỏi đi!” Hắn sợ mình mà buông ra là sẽ chẳng còn mạng nữa.
Phó Dận Như bị cậu em họ này làm cho tức giận đến mức trên trán nổi cả gân xanh, anh ta bước lên đá hắn một cái: “Cậu đứng lên đi, lớn đùng như vậy mà không ngại bị mất mặt à!”
Phó Tử Thu ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy đôi mắt nguy hiểm của anh họ, hắn như hiểu ra điều gì đó. Gương mặt của anh có một chút không kiên nhẫn, cho dù là ai cũng đều có thể nhìn ra Tam gia đang không vui.
Phó Tử Thu biết thân phận của anh nên cơ thể co rúm lại, không còn dám lên tiếng nữa.
Nhưng hai tay ôm đùi Tần Nguyễn lại không hề buông lỏng. Cô bực mình là vì sự kiêu ngạo của hắn sau khi uống say, còn buồn cười là vì một vị thiếu gia có gia thế như vậy, sau khi bị dạy dỗ lại gọi mình là ba, chẳng biết là hắn đã phải chịu khổ đến mức nào nữa.
Hoắc Vân Tiêu ôm vai Tần Nguyễn, ánh mắt nhìn Phó Tử Thu vô cùng bình tĩnh, toàn thân anh toát ra hơi thở không vui cùng xa cách.
Anh nghiêng đầu, ra lệnh cho Hoắc Khương đứng cạnh mình: “Bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho Phó thiếu, đừng nhiều dầu mỡ.” Chịu đựng đau đớn ở chân, Phó Tử Thu ngồi thẳng dậy, tư thế ngay ngắn như học sinh tiểu học.
Tần Nguyễn nhướng mi, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Phó Tử Thu, bên trong đôi mắt toát ra ánh nhìn lạnh lẽo: “Anh đã từng cưỡng hiếp phụ nữ bao giờ chưa?”
Phó Tử Thu lắc đầu như trống bỏi: “Không! Chưa bao giờ!”
Hắn ta không hề do dự mà phản bác ngay.