Ông buông tay Tần Nguyễn ra và nói với Hoắc Vân Tiêu: “Con nói thế thì ba yên tâm rồi1. Cô út về nước, các con cũng nên về sớm một chút đừng để cô con đợi lâu. Hoắc Tam gia cũng bảo con trai út chào bà: “An Kỳ, chào bà trẻ đi con.”
Hoắc An Kỳ dùng chất giọng điềm tĩnh, đọc nhấn rõ từng chữ: “Cháu chào bà trẻ ạ!” Hoắc Vân Vân cố ý trêu chọc anh: “Thằng nhóc thối, chẳng phải khi cháu còn bé mỗi lần cô ôm cháu dỗ dành, cô chỉ cần gọi cháu là Tiêu Tiêu thì cháu sẽ cười với cô à, lúc ấy cháu cười ngọt lắm, làm lịm tim cô luôn.”
Tam gia hiên ngang đứng đấy, toàn thân toát ra khí chất tao nhã kiêu ngạo, không thể tưởng tượng được nụ cười ngọt đến lịm tim của anh sẽ động lòng người như thế nào. Khi anh ta đến, anh ta đã biết Hoắc Tam gia và Tần Nguyễn đi tới nhà họ Tần và đang trên đường trở về.
Anh ta tính toán cũng phải mất một tiếng nữa mới có thể nhìn thấy người. Hoắc Vân Tiêu cầm tay Tần Nguyễn, rồi nói với Hoắc Vân Vân đang cười dịu dàng với hai đứa bé: “Cô út, cháu và Nguyễn Nguyễn đi một lúc ạ.”
“Ừ đi đi.” Đối với một người có mệnh cách như vậy, một khi ở bên cạnh Tam gia trong thời gian dài, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sát khí màu đen dây dưa với khí tím trong cơ thể anh.
Tần Nguyễn rất hài lòng đối với việc cậu ta không tới gần Tam gia: “Đã lâu không gặp, hình như cậu cao thêm một chút thì phải.” Nghe Tần Nguyễn nói mình đã cao hơn, bên trong đôi mắt màu nâu mà Kiều Hi được thừa hưởng từ cha lộ ra một tia ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ.
Thấy ánh mắt đầy mong đợi của cậu ta, Tần Nguyễn gật đầu: “Cậu cao thêm một chút.” Phát giác biểu hiện của hai đứa con trai không bình thường, Tần An Quốc híp đôi mắt cơ trí lại, nhìn bọn họ bằng ánh mắt thăm dò: “Làm sao? Mấy đứa có chuyện gì giấu ba à?”
Tần Cảnh Sầm che giấu cảm xúc trong mắt, anh ta nở một nụ cười ấm áp trên khuôn mặt và nói với giọng điệu thương lượng: “Ba à, hôn lễ của em gái là vào giữa năm rồi, e là hôn lễ của con và A Yến có thể phải kéo dài một chút.” Tần Nguyễn đi lên trước, nói với hai đứa con trai: “A Diêu, An Kỳ tạm biệt ông ngoại đi con.”
“Tạm biệt ông ngoại.”
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm lên vẫy vẫy.
Nhà họ Hoắc mang đến rất nhiều quà tặng năm mới, nhưng ông rất có hứng thú với khối ngọc Đế Vương Lục kia, đây là loại ngọc cực phẩm trăm năm khó gặp đấy. Hoắc Vân Vân làm sao không biết anh muốn tránh né chứ, bà cười đùa: “Có là bảy, tám mươi tuổi thì cháu vẫn là đứa bé mà cô nhìn lớn lên.”
Ánh mắt của bà nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn, ánh mắt giống như đang nhìn con dâu vậy, càng nhìn càng thấy hài lòng: “Cô bé này rất xinh đẹp, nhìn gương mặt liền biết là một đứa trẻ hiểu chuyện, thằng nhóc cháu có phúc đấy.” Ở trong phòng khách của tòa nhà nhỏ ngay sát bên cạnh.
Phó Dận Như mang theo hai vệ sĩ nâng Phó Tử Thu vẫn chưa khỏi vết thương ở chân, đến ngồi trong phòng khách và kiên nhẫn chờ đợi. Trước khi đi, Tần Nguyễn lại hứa hẹn: “Ba, mấy ngày nữa con lại đưa cháu về thăm ba.”
Tần An Quốc cười híp mắt: “Được, ba chờ mấy đứa.” Quan trọng nhất là trong vòng nửa năm phải đưa nó đi chế tác làm thành phẩm, bán lấy giá trị cao, đủ để nhà họ Tần làm cho của hồi môn của Tần Nguyễn càng thêm đẹp mắt.
Cũng để cho người ngoài biết, nhà họ Tần bọn họ không phải loại người bán con gái cầu vinh. Tần Nguyễn cũng biết một số tin đồn về vị công chúa này của nhà họ Hoắc.
Năm đó ông cụ Hoắc còn chưa thôi giữ chức vụ trong Nội Các, cô út của nhà họ Hoắc sống ở khu nhà của Nội Các rất nhiều năm, cũng có tiếng là chị đại. Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Hoắc Vân Tiêu không có biểu cảm gì, anh trầm giọng hỏi: “Người của nhà nào vậy?”
Kiều Hi suy nghĩ một chút rồi nói: “Bọn họ nói là nhà họ Phó.” ...
Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn ôm con đi vào trong nhà, nhìn thấy bóng lưng của một người phụ nữ tóc ngắn đang đứng ở trong phòng khách. Người này đưa lưng về phía bọn họ, mặc váy dài đến đầu gối, đang nói chuyện với người hầu. Hoắc Vân Vân vẫn không ngẩng đầu lên, nhìn hai đứa bé đáng yêu trước mắt, trái tim bà mềm nhũn cả ra, thật là đáng yêu quá.
Kiều Hi thấy mẹ không để ý đến mình, bèn vội vàng đi theo sau lưng anh họ và chị dâu. Ánh mắt Tần Nguyễn trở nên kỳ quái, cô không hiểu vì sao cánh con trai cứ thích tranh cãi về những cái này.
Đột nhiên, Kiều Hi vỗ trán: “Xem cái đầu óc của em này, vừa rồi có vài vị khách đến thăm, em thấy họ mang theo một người bị trói đến nên dẫn họ sang căn nhà bên cạnh, anh ba với chị dâu có muốn đi xem không? Bọn họ nói rằng họ đến tìm chị dâu.” Bà lại nhìn hai đứa trẻ trong lòng họ: “Đây chính là A Diêu và An Kỳ đúng không? Hai đứa trông giống nhau như đúc, cô không phân biệt được đứa nào với đứa nào.”
Tần Nguyễn nói với bà: “Cháu đang ôm A Diêu, thằng bé là anh trai tương đối nghịch ngợm một chút, còn An Kỳ là em, tính cách của nó điềm tĩnh hơn, khá giống với Tam gia.” Hoắc Vân Tiêu lập tức nói tốt cho vợ mình: “Nguyễn Nguyễn rất ngoan, cũng rất hiểu chuyện ạ.”
Hoắc Vân Vân nhìn anh đầy ẩn ý: “Còn biết thương vợ, không tồi.” Người hầu nhìn thấy gia đình vợ chồng Hoắc Vân Tiêu đi tới cửa bèn thấp giọng nhắc nhở người phụ nữ tóc ngắn: “Tiểu thư, Tam gia và thiếu phu nhân trở về rồi ạ.”
Hoắc Vân Tiêu nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ, khóe môi cong lên nở một nụ cười dịu dàng, anh gọi: “Cô út.” “Lần nào tên kia cũng chế giễu em gầy hơn, thấp hơn cậu ta, rõ ràng là em còn nặng hơn cậu ta, cũng cao hơn cậu ta mấy centimet.”
Khuôn mặt lai của Kiều Hi tỏ ra ảo não, giọng điệu phàn nàn. Cô vỗ vỗ lưng Hoắc Diêu, và nói với thằng bé: “A Diêu, đây là bà trẻ của con, con chào bà đi.”
Hoắc Diêu mở miệng gọi: “Cháu chào bà trẻ ạ.” Tiếng nói lanh lảnh ngọt ngào. Đôi mắt ấm áp của anh lộ ra vẻ cầu xin sự thương xót, anh mỉm cười với cô út: “Cô cũng nói đó là khi cháu còn bé, giờ cháu đã gần 30 rồi.”
Loại cảm giác bị đào lại lịch sử đen tối này đúng là quá xấu hổ, nhất là lại còn ở ngay trước mặt Tần Nguyễn. Hoắc Vân Vân không thèm nhìn cậu ta lấy một cái, bà đón lấy đứa nhỏ Tần Nguyễn đưa tới, miệng cười đến không ngậm lại được.
Kiều Hi tự chuốc lấy nhục đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, khẽ chào hỏi: “Chị dâu ba.” Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến chuyện xảy ra ở thành phố Hải trước thềm năm mới.
Hoắc Vân Vân ngồi ở trên sô pha, đã ôm Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đến bên cạnh và đang chơi đùa với chúng, nghe thấy bọn họ nói chuyện thì không ngẩng đầu lên mà nói: “Mấy đứa có việc thì đi xử lý đi, cứ yên tâm để lũ trẻ ở đây.” Mấy người Hoắc Khương đưa khối ngọc Đế Vương Lục của Hạ Minh Cẩn, cùng quà tặng năm mới do nhà họ Hoắc chuẩn bị đến phòng khách của nhà họ Tần, rồi nhanh chóng quay trở về xe của mình.
Dưới ánh mắt nhìn theo của ba cha con nhà họ Tần và yêu tinh mèo Bóng Tuyết, đoàn xe của nhà họ Hoắc nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Tần An Quốc rất thích bọn nhỏ, ông chỉ0 muốn cướp mấy đứa cháu về, nhưng đáng tiếc chúng không phải là cháu nội của ông nên không tìm được lý do để chiếm lấy chúng.
Ông chỉ biết âm thầm thở dài, vẫy tay với gia đình của con gái: “Mấy đứa về nhà đi.” Tần Nguyễn nghiêng đầu nhìn từ trên xuống dưới Kiều Hi, cậu thanh niên này có một khuôn mặt rất đẹp, ngoại hình giống Hoắc Vân Vân năm phần, có lẽ vì là con lai nên trông cậu ta vừa đẹp trai lại vừa xinh đẹp.
Chỉ tiếc, người này tử vi toàn âm, là người có mệnh thuần âm. Bà ấy bất chấp sự ngăn cản của gia đình rồi kết hôn với đối phương, bao nhiêu năm qua vẫn luôn sống cùng chồng ở nước ngoài.
Trước ánh mắt tò mò của Tần Nguyễn, Hoắc Vân Vân rất thẳng thắn, thậm chí còn lộ ra nụ cười thân thiện với cô. Được người lớn khen, Tần Nguyễn có hơi khẩn trương, cô gật đầu chào người phụ nữ trước mặt: “Cháu chào cô út ạ.”
“Ngoan! Cháu gái ngoan!” Hoắc Vân Vân nắm tay cô, trên khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của bà ấy nở nụ cười tươi như hoa. Người phụ nữ chậm rãi quay người lại, để lộ ra khuôn mặt được bảo dưỡng tốt, nhìn chỉ khoảng 30 tuổi, bà ấy có đôi mắt hoa đào trông giống hệt Hoắc Vân Tiêu.
Mái tóc ngắn khiến bà ấy có khí chất rất ngầu, trên người có nét hấp dẫn của một người phụ nữ đã có gia đình, còn có sự quyến rũ và trí tuệ. Tần An Quốc không thể nổi giận với con gái, nhưng con trai thì chẳng có gì phải kiêng dè cả.
Ông hừ lạnh với con trai cả: “Ba mặc kệ con muốn kéo dài tới khi nào, năm nay nhất định phải kết hôn cho ba, đây là hạn cuối của ba đấy!” Bà bước nhanh tới trước mặt bốn người, miệng trêu ghẹo: “Tiêu Tiêu, đã lâu không gặp, cháu thật là biết cách làm cho cô kinh ngạc đấy.”
Hoắc Vân Tiêu khẽ nhíu mày, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Cô út đừng gọi cháu như vậy.” Tam gia đã từng kể với cô rằng, cô út của anh tính tình nóng nảy, mà tính của Kiều Hi thì giống hệt bà ấy.
Sau này, bà ấy và người cầm quyền của một gia tộc cổ xưa ở nước Ý đánh nhau rồi quen nhau, cuối cùng thì chạy trên con đường yêu đương không lối về. Ngay từ đầu bà đã chú ý tới Tần Nguyễn đang đứng bên cạnh cháu trai mình, và hai đứa trẻ xinh xắn đáng yêu trong ngực họ.
Khuôn mặt nghiêm túc lúc đầu của Hoắc Vân Vân bất giác nở một nụ cười rạng rỡ. Tần Nguyễn có chú ý tới ánh mắt của bà ấy, cô thoáng liếc nhìn Tam gia một cái, động tác rất nhanh, nếu không nhìn kỹ thì không thể bắt được.
Hoắc Vân Vân nở nụ cười, giang tay ra với đứa trẻ trong lòng Tần Nguyễn: “Chẳng biết khi nào thì thằng nhóc Kiều Hi kia mới có thể cho cô lên chức bà nội đây. Cho cô ôm cháu một cái nào, để cô được trải nghiệm trước cảm giác có cháu trai.” Từ sau khi bị Tần Nguyễn trừng trị một trận, cậu ta cảm thấy lòng mình không cân bằng nên đến khu tây để báo Lục gia. Anh ba biết được chuyện này bèn dạy dỗ cậu ta một trận, rồi sau đó cậu ta lại bị cha mẹ gọi về Ý, đã mấy tháng rồi cậu ta không gặp Tần Nguyễn.
Nhưng cho dù không gặp mặt, thì người chị dâu nhỏ này cũng để lại cho cậu ta di chứng sợ hãi rất sâu đậm khó quên, khó có thể xóa nhòa. Kiều Hi cười toe toét, nói: “Em sẽ còn tiếp tục cao thêm nữa, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày vượt qua được Tần Muội.”
Tần Nguyễn ngạc nhiên: “Anh hai của chị?” Tần Cảnh Sầm và Tần Muội nghe vậy thì sắc mặt cùng thay đổi.
Thân phận của Hồ Nhất Ngạn chỉ có ba anh em họ biết, cha vẫn còn chưa biết, nhưng việc này lại không thể nói ra được. Hoắc Vân Tiêu tỏ vẻ áy náy, anh nói bằng giọng chân thành: “2Con không biết là cô trở về, thôi để hôm khác con và Nguyễn Nguyễn lại đưa bọn nhỏ đến thăm ba.”
Tần An Quốc đi đến trước mặt Hoắc Vân7 Tiêu, vươn tay nhéo khuôn mặt non nớt của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, ông nói: “Hai đứa có tới hay không cũng không sao, chỉ cần đưa A Diêu và A7n Kỳ đến ở với ba vài ngày là được.” Hoắc Vân Vân nghe hai đứa bé gọi mình là bà trẻ thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hai đứa bé này còn nhỏ mà đã có thể nói được rồi, thật là lợi hại.”
Ngoại trừ sự ngạc nhiên lúc đầu trên khuôn mặt, bà ấy nhanh chóng chấp nhận rằng Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ không giống những đứa trẻ bình thường. Khi thấy Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn từ ngoài cửa đi vào, Phó Dận Như không giấu được vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt.
Anh ta đứng dậy đi lên phía trước, thân thiện chào hỏi: “Hoắc Tam gia, Tam thiếu phu nhân, chúc mừng năm mới.”