Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 982: Chị nguyễn




Phó Tử Thu gục xuống bàn giả chết, cái chân bị thương thỉnh thoảng lại run lên.
Tần Nguyễn sờ hộp quà trong tay, trên mặt nở nụ cườ1i rất nhẹ.
Trong phòng khách rộng lớn rơi vào bầu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ. Phó Tử Thu tỏ vẻ ngượng ngùng, ngay sau đó hắn ta lại hỏi: “Cô nói chỉ cần tôi biết hối cải làm người mới, thì cả đời tuy không làm nên trò trống gì, nhưng sẽ được sống phú quý nhàn hạ là thật sao?”
“Vậy phải xem anh làm như thế nào đã.”
Giọng Tần Nguyễn hờ hững, đầu ngón tay còn đang thích thú mân mê hộp đựng linh thạch.
Phó Tử Thu cho là cô lương tâm cắn rứt nên cảm thấy áy náy, bèn cảm động đến mức nước mắt sắp giàn giụa, và sự căng thẳng trong lòng hắn ta cũng biến mất theo.
Hắn ta nhịn xuống cảm xúc muốn xoa hai lòng bàn tay vào nhau, trên gương mặt thảm không nỡ nhìn lộ ra nụ cười ngượng ngùng: “Thật ra đây cũng là do tôi tự làm tự chịu thôi, nếu như Tam thiếu phu nhân thật sự cảm thấy áy náy thì chúng ta cũng coi như là không đánh thì không quen biết đi, hai bên nói lời xin lỗi rồi cùng cho qua việc này.”
Tần Nguyễn cẩn thận nhìn Phó Tử Thu, và không nhìn ra một chút đùa cợt nào trên nét mặt của hắn ta, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.
Kiều Hi đứng xem ở bên cạnh, vui vẻ huýt sáo.
Bà chị dâu nhỏ này của cậu ta quả nhiên không phải người bình thường, ngoài miệng nói xin lỗi người ta, nhưng sự bá đạo này sao lại khiến người ta thích thế cơ chứ.
Hoắc Vân Tiêu ngồi bên cạnh Tần Nguyễn, không nghĩ tới sự tình lại phát triển đến mức này.
Phó Tử Thu thu hồi vẻ giả dối trên mặt, hắn ta nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt chân thành, rồi nghiêm túc nói: “Tam thiếu phu nhân, tôi thật sự sai rồi, sau này tôi không bao giờ dám vừa kiêu ngạo vừa ngu dốt như vậy nữa.”
Tần Nguyễn nhếch môi liếc nhìn hắn ta, thầm nghĩ còn tưởng rằng tên này cũng biết ý đồ của nhà họ Phó, lúc này nhìn thần thái của hắn ta thì coi như có một chút chân thành.
Cô tỏ vẻ thờ ơ, dùng giọng điệu không liên quan đến mình mà nói: “Không sao, anh có kiêu ngạo hay vô tri cũng được, không coi ai ra gì cũng không sao, người bị liên lụy cũng chẳng phải là tôi, mà là nhà họ Phó đứng phía sau anh.”
Sau đó, Tần Nguyễn cũng biết nhà họ Phó nhiều lần đưa ra đề nghị muốn đến thăm nhà họ Hoắc, nhưng đều bị từ chối.
Cô biết việc này nhưng vẫn luôn không tỏ thái độ, vì cô tức giận chuyện lúc trước Tam gia bị người ta hại ở trong bữa tiệc tân gia của nhà họ Phó.
Bây giờ cuối cùng Phó Dận Như cũng tìm được tới cửa, cô không tin anh ta không có ý đồ gì.
Mặc kệ Phó Tử Thu đứng ở lập trường gì, nhưng hắn ta có thể bày ra trạng thái thê thảm như vậy đến xin lỗi cô, đã cho thấy hắn ta không chỉ là một tay công tử ăn chơi bị gia đình chiều quá hóa hư, mà ít nhiều vẫn có một chút đầu óc.
Dù người này không đến xin lỗi thì nhà họ Hoắc cũng sẽ không làm khó nhà họ Phó, bởi vì cô căn bản không để việc này ở trong lòng.
Trước đó Phó Dận Như đã hẹn gặp mặt Hoắc Dịch Dung, muốn thông qua đối phương để cầu xin cô, nhưng sau đó vì sự xuất hiện của Hạ Minh Cẩn liên lụy đến việc Tống Tình bị phạt nên sự tình không giải quyết được gì.
“Khụ khụ...” Anh đặt nắm tay lên môi, cố nín cười mà ho nhẹ hai tiếng.
Phó Dận Như thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không ngừng thở dài, anh ta chưa từng thấy người nào kém thông minh hơn em họ mình.
Anh ta nhìn cái chân bị thương của Phó Tử Thu và giơ chân đá vào cái chân còn lành lạnh của hắn ta.
“Binh!”
Phó Tử Thu quỳ gối trước mặt Tần Nguyễn, vì bị đau nên sắc mặt hắn ta hơi nhăn nhó dữ tợn.
Tần Nguyễn nheo mắt, cười gian xảo như hồ ly, cô nói như ban thưởng cho hắn ta: “Ngoan.”
ngay.
Tần Nguyễn chống một cánh tay ở trên bàn, tay còn lại chống lên cái cằm xinh đẹp, hai mắt dò xét cả người Phó Tử Thu.
Một lúc sau, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ hé mở: “Chỉ có anh mới biết lời xin lỗi của anh có chân thành hay không.”
Nụ cười trong mắt cô ngày càng đậm, giọng nói êm tai thong thả nói: “Nào, quỳ xuống, để tôi nói xin lỗi anh nhé.”
“...” Phó Tử Thu trợn tròn mắt, nghi ngờ tai mình có vấn đề.
“Huýt!”
Tần Nguyễn dùng đầu ngón tay gõ hộp quà: “Em cũng nghĩ như vậy.”
Phó Dận Như ở bên cạnh tâng bốc nói: “Tam thiếu phu nhân có thể thấy vừa mắt có nghĩa là viên linh thạch này có duyên với cô, có giữ nó ở trong nhà họ Phó cũng chỉ để bám bụi mà thôi.”
Tần Nguyễn hơi nhướng mi, cô không đáp lại mà hỏi anh ta: “Anh và Tiêu Văn Nhu kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ngủ với nhau à?”
Tư thế ngồi của Tần Nguyễn thoải mái, toàn thân toát ra khí chất lười biếng, ánh mắt hờ hững nhìn về phía hắn2 ta: “Tôi nhận lời xin lỗi của anh, tôi cũng có chỗ không đúng.”
Điều duy nhất cô sai là ngày hôm đó lẽ ra cô không nên uống rượu,0 để lộ bản tính thật của mình ở trước mặt Tam gia, rồi còn ký một hiệp ước bất bình đẳng với anh.
Phó Tử Thu hiểu lầm, vội vàng lắc đầu và bảo: “Không không không! Đều là lỗi của tôi, cô không có gì sai cả.”
Tần Nguyễn cười khẽ, giọng điệu giễu cợt nói: “Người em họ này của anh còn quá non, nhà họ Phó muốn hắn làm trò cười cầu xin tôi tha thứ, không thể nói là không có ý gì được, tóm lại là vẫn còn có một chút ý đồ ở bên trong.”
Loại động cơ thầm kín này của nhà họ Phó, nếu là ở kiếp trước, có lẽ cô sẽ không phát hiện ra.
Nhưng ở kiếp này trải qua nhiều chuyện, cũng thấy nhiều âm mưu giữa bốn gia tộc lớn và sáu thế gia, nên cô ít nhiều có thể nhìn ra một số thủ đoạn.
“Sao lại thế chứ.”
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của anh ta, Tần Nguyễn cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cái chân băng bó của Phó Tử Thu.
Đột nhiên, cô thản nhiên nở nụ cười: “Tôi bắn vào chân của anh như vậy mà anh không oán tôi sao?”
Cô lại liếc nhìn Phó Dận Như đang đứng ở một bên: “Tôi cũng không muốn lòng vòng với các anh nữa, chuyện lúc trước đã được xóa bỏ rồi, món quà hôm nay các anh mang tới rất hợp ý tôi, tôi là người không thích chiếm lợi của người khác, cũng không muốn mắc nợ ai.”
Phó Dận Như nghe hiểu lời cô nói, khóe mắt anh ta nhìn thấy bàn tay cô đang đặt trên hộp quà, chính là hộp quà mà bên trong đựng viên linh thạch nhà họ Phó lấy được từ tay một vị khách du lịch.
Trong mắt anh ta lóe lên một tia khôn khéo, vội vàng nói: “Tam thiếu phu nhân khách sáo rồi, cô có thể giơ cao đánh khẽ tha cho Tử Thu, là toàn bộ nhà họ Phó đã vô cùng cảm kích rồi.”
Chủ đề đột nhiên chuyển sang một hướng kỳ lạ, khuôn mặt điềm tĩnh của Phó Dận Như thoáng bối rối, anh ta nhẹ gật đầu với cô.
Tần Nguyễn khẽ tặc lưỡi một cái, ánh mắt dán chặt vào gương mặt quẫn bách của anh ta, cô khẽ cười và nói: “Tôi sẽ không lấy không viên linh thạch hôm nay, tôi sẽ giúp anh giải quyết vấn đề thể chất thuần dương, xem như trả lễ cho phần quà này.”
“Cảm ơn Tam thiếu phu nhân!”
Cho dù Phó Dận Như có điềm tĩnh đến đâu, thì giờ phút này cũng không thể không cảm thấy kích động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.