Người này trước đó đã nói sẽ dìm hắn ta xuống biển.
Kiều Hi hừ một tiếng: “Nhìn anh thì sao?” Phó Dận Như thở phào, hứa hẹn nói: “Nhà họ Phó sẽ không bao giờ phụ công ơn dìu dắt của Tam gia, cũng sẽ không làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn.”
Hoắc Vân Tiêu chậm rãi đứng dậy, vén ống tay áo, động tác ung dung đẹp đẽ, giọng nói nhẹ nhàng mang theo một cảm giác áp bách: “Các người hãy tự hiểu lấy, có tham vọng là chuyện tốt, nhưng phải xem tham vọng đó đặt ở chỗ nào.” Nghe thấy Phó Tử Thu từ chối, Kiều Hi không vui: “Chậc, đưa anh đi chơi mà anh còn không vui.”
Kiều Hi bước tới, không hề nể nang kéo Phó Tử Thu từ dưới đất lên, sau đó xoay người nhìn Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn đang ngồi ở vị trí chính giữa: “Anh họ, chị dâu, em đưa anh ta ra ngoài chơi, hai người cứ làm việc của mình đi.” Nghe vậy, Phó Tử Thu quay người ôm lấy đùi anh họ.
Nếu để anh trai của Tần Nguyễn biết những gì hắn ta đã làm, có lẽ hắn ta sẽ mất mốt cái chân còn lại. Phó Tử Thu nuốt nước bọt, đột ngột lắc đầu: “Không, tôi không nói gì cả!”
Tên nhóc này sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất, chịu đựng cơn đau thấu tim để lùi dần về phía sau. Những ngón tay mảnh khảnh của Hoắc Vân Tiêu khẽ gõ lên mặt bàn rất nhịp nhàng.
Nhìn thấy biểu hiện của Kiều Hi, cặp lông mày thanh tú của Hoắc Vân Tiêu hơi nhếch lên, anh nhẹ nhàng nói: “Đi đi.” Phó Dận Như nói: “Tôi nhất định sẽ ghi nhớ.”
Tần Nguyễn cũng đứng dậy, chỉnh lại nếp nhăn trên quần áo của Tam gia, dịu dàng nói: “Chuyện lần này khả năng hơi lâu, đại khái trước bữa tối sẽ giải quyết xong, anh nhớ nói với cô út một tiếng, đừng để em thất lễ, cũng đừng cho A Diêu và An Kỳ nghịch ngợm.” Hai anh em đều không để ý đến nhiệt độ trong nhà đang rất nóng.
Bên trong nhà họ Hoắc. Kiều Hi giẫm đôi giày thể thao bình bịch xuống dưới đất, giọng đ7iệu tùy ý nói: “Đợt trước tôi có buôn bán vũ khí với đám người đó, à, anh có biết nhà tôi làm nghề gì không?”
Phó Tử Thu ngoan ngoãn lắ2c đầu trước Kiều Hi, người trông còn trẻ hơn anh ta: “Tôi không biết.” Phó Tử Thu gào khóc thảm thiết.
Kiều Hi sốt ruột vỗ khuôn mặt Phó Tử Thu: “Gào cái gì mà gào, tôi đưa anh ra ngoài chơi, đã nói là sẽ chơi với nhau mà.” Vào lúc Phó Tử Thu định hét lên, Kiều Hi nhanh tay bịt miệng đối phương, sau đó kéo đi.
Sau khi hai người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn, Phó Dận Như và thuộc hạ của họ. Phó Dận Như lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, sau đó lịch sự nói với Kiều Hi: “Tử Thu ở thành phố Hải nên ít bị quản lý, lần này đến thủ đô em ấy sẽ luôn ở nhà họ Phó, lúc nào hiểu chuyện thì mới về thành phố Hải, nếu Kiều thiếu gia để mắt đến em ấy, em ấy sẽ rất vinh dự khi có một người bạn như cậu.”
Kiều Hi nghe vậy thì lập tức mỉm cười, liếc nhìn Phó Tử Thu bằng một ánh mắt không có ý tốt. Cậu ta vô tình thốt ra một từ ngữ địa phương nào đó, khiến người khác cảm thấy có một k2hí chất rất không hài hòa.
Phó Tử Thu không quen khi thấy một thiếu niên lịch sự lại thay đổi thành thô lỗ như vậy, hắn ta nghi ngờ hỏi7: “Không phải cậu là con lai à, tại sao còn biết nói tiếng Liêu Đông?” Nhìn Phó Dận Như, Hoắc Vân Tiêu cứ cảm thấy không yên tâm.
Tần Nguyễn xoa đầu ngón tay Hoắc Tam gia, thành thật nói: “Thể chất của Phó Dận Như khá rắc rối, bây giờ là ban ngày, khó bảo đảm rằng anh ta sẽ không thu hút những thứ bẩn thỉu.” Tần Cảnh Sầm liếc mắt nhìn Tần Muội: “Lên lầu mặc quần áo đi, cẩn thận cảm lạnh.”
Nghe thấy giọng quan tâm của anh trai, Tần Muội ôm Bóng Tuyết, vừa hắt xì vừa chạy lên lầu. “Anh họ cứu em! Em không muốn bị dìm xuống biển đâu! Em thật sự biết lỗi rồi!”
“A a a… Em sắp chết, anh họ cứu em!” Đối mặt với khí thế uy nghiêm, đầy mưu trí của Hoắc Vân Tiêu, Phó Dận Như trầm giọng nói: “Tam gia, nhà họ Phó có thể leo lên vị trí sáu thế gia lớn ở thủ đô là nhờ công nâng đỡ của nhà họ Hoắc, nhà họ Phó không bao giờ dám vô ơn. Hai nhà họ Phó và họ Tiêu trở thành thông gia là để trấn an các gia tộc khác, nhưng tôi thật lòng muốn sống bên cạnh Văn Nhu, ở lâu mới biết lòng người, nhà họ Phó tuyệt đối sẽ không đi theo vết xe đổ của kẻ đi trước.”
Lời nói này đã biểu đạt thái độ của nhà họ Phó. Kiều Hi cười đầy ẩn ý, chậm rãi nói: “Nghe nói trước đây mẹ tôi 0là cô gái đanh đá nổi tiếng trong khu, bà ấy cũng là con gái duy nhất của nhà họ Hoắc, còn được gọi là công chúa Hoắc, bố tôi là thủ lĩnh của gia tộc Doyle, còn tôi là thiếu gia duy nhất của gia tộc Doyle.”
Phó Tử Thu từ từ há to miệng, có thể nhét cả một quả trứng gà vào trong. Một lúc lâu sau, Phó Tử Thu bàng hoàng phun ra một câu chửi thề tinh hoa của nước Hoa.
Khuôn mặt thanh tú của Kiều Hi trầm xuống, cậu ta cau mày nhìn hắn ta: “Anh nói gì thế?” Còn vết xe đổ của kẻ đi trước mà Phó Dận Như nói, đó chính là nhà Nam Cung.
Đôi mắt đào hoa của Hoắc Vân Tiêu khẽ nhếch lên, tuỳ ý liếc nhìn Phó Dận Như, nụ cười trên môi anh cũng sâu hơn: “Nước ở thủ đô rất sâu, nếu nhà họ Phó không đối phó được, sẽ rơi vào đầm lầy và không bao giờ leo lên được nữa.” Tần Nguyễn nắm tay Hoắc Vân Tiêu, quay đầu nhìn anh: “Tam gia có muốn về trước không?
Hoắc Vân Tiêu khẽ hếch cằm, bờ môi mỏng cong lên thành một nụ cười nhẹ: “Anh ở đây có tiện không?” Gia tộc Doyle là gia tộc cổ xưa ở nước Ý, đó là một đế quốc hắc ám chân chính và nó cũng nổi tiếng khắp thế giới.
Tuy nhiên, gia tộc này được biết đến nhiều nhất vì thế lực kinh khủng và sự tàn bạo trong nhiều thế kỷ. Tần Muội đang ngồi vuốt lông mèo ở nhà họ Tần, đột nhiên hắt xì ba lần liên tiếp.
Tần Muội nắm đuôi Bóng Tuyết, sốt ruột xoa chóp mũi, lẩm bẩm nói: “Ai đang nói xấu sau lưng mình vậy nhỉ?” Xung quanh nhà họ Hoắc đều có kết giới, những ma quỷ bình thường sẽ không vào được, nhưng có một số “đồ cổ” có thể lần theo mùi vị để tìm tới.
Nghe thấy nhắc đến mình, Phó Dận Như thu hồi ánh mắt lo lắng đang nhìn đứa em họ, anh ta xoay người đối mặt với Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn. Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Phó Tử Thu, nụ cười của Kiều Hi càng rạng rỡ hơn, cậu ta ép sát từng bước: “Chà, anh đừng sợ tôi, tôi dịu dàng hơn chị dâu rất nhiều! Sau này chúng ta cùng chơi với nhau nhé?”
Không.” Phó Tử Thu dựng tóc gáy, thậm chí cảm thấy trong lòng phát lạnh. Hoắc Vân Tiêu cưng chiều véo mũi Tần Nguyễn, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ, nói: “Anh biết rồi.”
Ngay sau đó, Tần Nguyễn cầm hộp đựng linh thạch trên bàn lên, nhét vào ngực Tam gia: “Anh cầm thứ này về đi, đồ vật bên trong rất thích hợp với anh.”