Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 986: Lam án bị chị nguyễn đưa vào tròng, thân phận hoàn toàn bại lộ




Cùng với tiếng gào của Phó Dận Như, những bóng đen xung quanh tranh nhau thoát khỏi sự ngăn chặn của Lam Án, bọn chúng điên cuồng chui 1vào theo cái miệng đang há ra của Phó Dận Như.
Nhìn thấy cảnh này, đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ hé mở, cô cắn chặt răng.2
Tần Nguyễn tức giận gầm lên: “Chết tiệt!” Phó Dận Như nhìn Tần Nguyễn bằng đôi mắt đục ngầu mơ hồ.
Nghe thấy lời cảnh cáo chứa đầy sự nguy hiểm của cô, cơ thể run rẩy của anh ta dần ổn định lại.
Hai tay Tần Nguyễn đặt ở vùng đan điền của Phó Dận Như hướng về phía trước hai tấc, cô phóng thích ra sức mạnh của lực Minh Thần còn mãnh liệt hơn so với trước đó, cấp tốc đẩy bóng đen ra khỏi trong cơ thể anh ta.
Vệ sĩ nghe vậy thì sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Cảm ơn Hoắc phu nhân, chúng tôi lập tức đưa Đại công tử đi ngay, lúc trở về nhất định sẽ nói hết mọi chuyện cho gia chủ biết.”
Tần Nguyễn nhìn xuống Phó Dận Như rồi phất tay với bọn họ: “Trời tối sẽ có vong linh ở khắp mọi nơi, vì vậy tốt nhất là về tới nhà trước khi mặt trời lặn.”
“Cảm ơn Hoắc phu nhân!”
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng thở ra một hơi và rút tay ra khỏi đan điền của Phó Dận Như.
Màn sương đen xung quanh cũng gần như bị Lam Án tiêu diệt sạch.
Tần Nguyễn không nghỉ ngơi mà vung hai cánh tay mệt mỏi lên, hấp thu tất cả sát khí vào trong cơ thể.
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn nhìn bọn họ, cô dặn: “Hiện tại cơ thể Phó Dận Như còn rất yếu, hàn độc trong cơ thể anh ta đã biến mất, nếu muốn thay đổi thể chất thuần dương thì cố gắng để anh ta tìm được một cô gái mình thích rồi ngủ với cô gái đó là sẽ hoàn toàn phá được cơ thể thuần dương, cũng có thể sớm ngày thoát khỏi phiền phức bị tà mà để mắt tới.”
Một tay vệ sĩ trong số đó ẩn giấu bóng tối trong mắt, gã nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn và hỏi: “Hoắc phu nhân, Đại công tử nhà tôi có thể gặp nguy hiểm gì hay không?”
Tần Nguyễn thản nhiên nói: “Chắc chắn là sẽ có nguy hiểm rồi, nếu các anh còn chậm trễ nữa thì hàn độc vừa mới được rút khỏi cơ thể anh ta và dương khí tạm thời bị phong ấn rất có thể lại một lần nữa lan tràn ra, hấp dẫn đám ma quỷ đến chiếm cứ cơ thể của anh ta.”
Vừa nãy bởi vì cậu chủ nhà mình kêu thét thảm thiết quá, nên các vệ sĩ của nhà họ Phó muốn liều lĩnh xông lên, nhưng bị nhóm Hoắc Khương ghìm chặt lại.
Khi Tần Nguyễn vẫy tay với mấy người Hoắc Khương, ám vệ mới nới lỏng lực giam cầm đối với các vệ sĩ của nhà họ Phó.
Đám vệ sĩ nhanh chóng lao đến chỗ Phó Dận Như và bế anh ta lên khỏi mặt đất.
Các vệ sĩ của nhà họ Phó đưa Phó Dận Như rời đi.
Trong căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Tần Nguyễn, Lam Án cùng đám người Hoắc Khương.
Đôi mắt xanh sẫm của Lam Án tràn đầy cảm xúc phức tạp, ánh mắt nhìn Tần Nguyễn vừa lạnh nhạt vừa ẩn chứa rất nhiều điều muốn nói.
Nhánh cây đầy sức sống của Lam Án rời khỏi miệng của Phó Dận Như, và những nhánh cây này nhanh chóng biến thành cánh tay người.
Mất đi sự hỗ trợ của lực Minh Thần và lực đỡ của nhánh cây Lam Án, Phó Dận Như nhắm nghiền hai mắt từ từ ngã xuống đất.
Anh ta đã sớm ngất đi vì đau đớn, trước ngực phập phồng yếu ớt, toàn thân tê liệt nằm trên mặt đất, như thể vừa được vớt từ dưới nước lên.
Khi cơn đau trở nên không thể chịu đựng nổi được nữa, trong miệng Phó Dận Như sẽ phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ.
Lam Án từ phía sau bịt chặt miệng anh ta bằng một cành cây.
Cho dù Phó Dận Như kêu đau, thì làn sương đen bị đẩy ra lần nữa cũng không tìm thấy cơ hội xâm nhập vào cơ thể anh ta.
“Ngô ngô ngô…”
Hai mắt Phó Dận Như mở to, cơ thể anh ta bắt đầu vùng vẫy mãnh liệt.
Tiếng cảnh cáo ngang ngược của Tần Nguyễn vang lên: “Phó Dận Như, nếu lần này anh lại không nghe lời tôi, tôi cũng không thể nào cứu được anh nữa, hy vọng anh sẽ nắm bắt cơ hội cuối cùng này!”
Tần Nguyễn nhíu mày: “Tôi có cái gì mà không yên lòng.”
Lam Án cụp mắt xuống nhìn Phó Dận Như đang nằm trên mặt đất, giống như đang nói, nếu tôi không đến thì một mình cô liệu có thể xử lý được cậu ta không?
Tần Nguyễn nhìn theo ánh mắt của anh ta, khẽ cười lắc đầu.
Tần Nguyễn hút hết sát khí xung quanh vào trong cơ thể, cô ngước mắt nhìn Lam Án và hờ hững hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Lam Ám mím môi, đôi mắt màu xanh sẫm nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn, bên trong con ngươi có màu mắt lạnh lóe lên một tia mị hoặc: “Tôi phát giác được ở nơi này có động tĩnh, vì không yên lòng về cô nên tới xem một chút.”
Giọng anh ta lạnh lùng, không có bất kỳ dao động cảm xúc lớn nào.
Lần này, đau đớn mà Phó Dận Như phải trải qua tăng gấp đôi lần trước.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trên trán anh ta nổi lên gân xanh, mồ hôi trên mặt tuôn rơi như mưa, thoáng chốc toàn thân anh ta đã ướt đẫm.
“Ư ư...”
Mỗi một tà ma muốn đến gần Tần Nguyễn, đều bị anh ta lấy lá xanh trên cánh tay hóa thành nhánh cây của mình công kích.
Những chiếc lá mỏng màu xanh lá cây giống như những lưỡi kiếm sắc bén đánh vào màn sương đen, nhanh chóng luyện hóa và tiêu diệt chúng.
Mồ hôi trên trán Tần Nguyễn lăn xuống mắt, làm cho cô phải nhắm mắt lại, mồ hôi theo chóp mũi trượt xuống cằm.
“Có tôi!” Giọng nói của Lam Án vang lên phía sau lưng Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn trầm g0iọng nói: “Tìm cách chặn miệng của anh ta!”
Lam Án dịch chuyển tức thời đến sau lưng Phó Dận Như, cánh tay biến thành một cành cây màu xanh, những nhánh cây tràn đầy sức sống bắt đầu lan ra từ sau đầu Phó Dận Như, tiếp đó bịt kín miệng anh ta.
Vất vả lắm mới ép được luồng khí đen trong cơ thể ra, chỉ vì tiếng hét của 7Phó Dận Như mà mọi nỗ lực đều trở nên uổng phí.
Tần Nguyễn chỉ muốn tát một cái vào miệng đối phương.
Tần Nguyễn ngẩng7 đầu nhìn vẻ mặt tái nhợt như sắp chết của Phó Dận Như, cô thở hắt ra, bàn tay đang ấn vào đan điền của đối phương vẫn giữ nguyên.
Tần Nguyễn hét lớn: “Lam Án!”
Sau khi người của nhà họ Phó rời đi, khí thế sắc bén và xa cách trên người Tần Nguyễn biến mất, toàn thân cô tỏa ra tư thế mỏi mệt lười biếng.
Cô đi đến ngồi lại về chỗ cũ của mình, cũng không màng đến hình tượng mà thoải mái ngồi xuống, ngả người ra sau tựa vào lưng ghế, đôi mắt hồ ly nhìn từ trên xuống dưới Lam Án.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, cùng cất giấu tâm tư của riêng mình.
Đúng là cô không có cách nào phản bác được thật, bên trong cơ thể Phó Dận Như có quá nhiều tà ma, một mình cô giải quyết đúng là khá vất vả.
Cũng may Lam Án đến, khiến cô cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Tần Nguyễn quay đầu vẫy tay với Hoắc Khương và các vệ sĩ của nhà họ Phó.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ nhếch lên, giống như nhìn thấu Lam Án. Cô đột nhiên lên tiếng hỏi: “Tại sao anh không đi đến chỗ Trường Uyên và Hồ Nhất Ngạn, bọn họ biết anh tới đây sao?”
Lam Án không phát giác ý đồ của cô, anh ta trả lời: “Biết chứ, lúc đầu chúng tôi đã bàn bạc xong sẽ cùng tới thăm cô, nhưng bọn họ đều có việc.”
Đôi mắt xanh sẫm của anh ta tràn ngập ánh sáng ngạc nhiên và vui sướng, khuôn mặt yêu nghiệt mê hoặc lòng người của anh ta lộ ra vẻ kích động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.