Nếu không phải Tần Nguyễn đã thiết lập kết giới từ trcước đó, dương khí dày đặc đã bị rò rỉ ra ngoài. Hai ngón trỏ và ngón giữa của Tần Nguyễn ấn mạnh vào đan điền của Phó Dận Như, một vài bóng đen lập tức chui ra.
Lúc bay ra ngoài, bọn chúng chỉ to bằng nắm đấm, sau đó từ từ dài ra rồi hóa thành những bóng ma hình người. Những bóng đen vây quanh Tần Nguyễn, không hài lòng với sự can thiệp của cô, khiến bọn chúng không hấp thu được dương khí thuần túy.
Khi những bóng đen lần lượt tách khỏi cơ thể, cơn đau của Phó Dận Như đã lên đến đỉnh điểm, khuôn mặt điềm tĩnh của anh ta dần trở nên hung dữ vặn vẹo, máu ứa ra từ miệng do bị cắn vì vượt quá sức chịu đựng. Phó Tử Thu lắc đầu, thái độ ngoan như cún.
Kiều Hi nhe răng cười nói: “Đó chính là một người vô cùng bao che em gái, hôm nào dẫn anh đến gặp cậu ta, chắc chắn anh sẽ có ấn tượng sâu sắc với cậu ta.” Một bóng người màu đen lơ lửng bên cạnh Tần Nguyễn, khuôn mặt lộ ra rõ ràng, đó là một nữ La Sát với khuôn mặt xấu xí.
Móng tay sắc bén trên tay nó đâm thẳng vào mặt Tần Nguyễn. Ở bên ngoài, Kiều Hi và Phó Tử Thu đang đứng dưới gốc cây, một người sợ hãi, người còn lại thì cười đầy tà ác.
“Phó Tử Thu nhỉ? Anh có biết anh em sinh đôi với chị dâu tôi là người thế nào không?” Bất kể cách xuất hiện kỳ lạ hay cách ăn mặc của người này, trông gã không giống một con người.
Nghĩ đến những thứ lộn xộn sẽ xuất hiện xung quanh Tần Nguyễn mỗi khi cô làm việc, trong lòng Kiều Hi cảm thấy lo lắng. “Vào rồi à?” Kiều Hi lộ vẻ nghi hoặc.
Tại sao người đó có thể tiến vào nhanh như vậy. Kiều Hi nhìn theo hướng gió, vẻ trêu đùa và nghi ngờ trên mặt thu lại, toàn thân căng thẳng.
Có người ngược gió chậm rãi đi tới, gã mặc một bộ áo bào màu xanh lục, trên khuôn mặt tà ác có những đường màu xanh kỳ dị, mái tóc dài bị gió thổi tung bay, đôi mắt màu xanh lục lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Phó Tử Thu nhìn theo ánh mắt Kiều Hi, trong mắt anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc.
Người xuất hiện có một khuôn mặt quyến rũ đầy mê hoặc, mái tóc dài bồng bềnh, đôi mắt xanh lục đậm, phong thái lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác rất xa cách. Tần Nguyễn không để ý đến sự đe dọa của những bóng đen, cô dốc toàn lực để tiếp tục ép những luồng khí màu đen ra khỏi cơ thể Phó Dận Như.
Càng ngày càng nhiều bóng đen chui ra từ đan điền của Phó Dận Như, những bóng đen xung quanh cũng càng lúc càng nhiều, nhiệt độ trong phòng giảm xuống với tốc độ cực nhanh. “Yên tâm đi, Tần Muội là người rất dễ nói chuyện, cậu ta sẽ không tùy tiện ra tay đâu, trừ khi là không nhịn được.”
Kiều Hi ngoài miệng đánh giá Tần Muội như vậy, nhưng trong lòng lại thầm mắng Tần Muội còn tệ hơn chó. Phó Tử Thu nghi ngờ thằng nhóc này đang trả thù mình.
Tần Nguyễn có một người anh trai luôn bao che em gái, Phó Tử Thu có thể giữ cái chân còn lại mới là lạ. Phó Tử Thu buột miệng nói: “Cosplay? Chơi được đấy!”
Kiều Hi đập vào gáy hắn ta rồi gầm gừ nói: “Mắt anh mù à, trông gã này đâu có giống con người!” Đột nhiên, một luồng khí nóng ập tới.
Kiều Hi khẽ cau mày: “Tại sao lại nóng như vậy?” Những chiếc móng tay dài màu đen tỏa ra sát khí, khi còn cách Tần Nguyễn vài milimét thì bị một lực lượng mạnh mẽ đánh trúng.
Bóng đen phát ra tiếng kêu chói tai, sau đó lập tức tan biến. Trong nhà, Tần Nguyễn vẫn chưa dừng lại.
Bây giờ cô chủ yếu tấn công đan điền của Phó Dận Như, đó là hang ổ của hàn độc. Nhớ tới lời dặn dò trước đó của Tần Nguyễn, Phó Dận Như cắn chặt môi, gật đầu với khuôn mặt tái nhợt.
Những cơn đau từ đan điền khiến Phó Dận Như gần như không thể đứng vững, cảm giác đau xé nát đó giống như một bộ phận nào đó bị tách ra khỏi cơ thể. Phó Tử Thu cũng cảm thấy nhiệt độ không khí có gì đó không đúng, hai người nhìn về căn nhà nhỏ cách đó không xa.
Bọn họ đang đứng bên cạnh cái cây, ngọn đèn lồng màu đỏ bị gió thổi chao đảo, tua đèn ở phía dưới cùng bay về một hướng. Dương khí rất nóng, nhóm Hoắc Khương cách đó khá xa mà cũng cảm thấy khí anóng liên tục ập đến.
Dương khí tràn ngập tầng dưới, tụ lại càng ngày càng nhiều. Lực Minh Thần vừa chạm đến hàn độc, Phó Dận Như đã gào lên đau đớn.
Trong mắt Tần Nguyễn lóe lên tia sáng lạnh, cô nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh rút lui, ánh mắt sắc bén như kiếm lao về phía Phó Dận Như. Kiều Hi âm thầm mong chờ, Tần Muội sẽ làm gì Phó Tử Thu khi biết hắn ta bắt nạt em gái mình.
Kiều Hi dời tầm mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cái chân đang đứng thẳng của Phó Tử Thu, trong lòng ước chừng nó có thể tồn tại bao nhiêu ngày nữa. Kiều Hi không vui, cau mày nói: “Tôi dẫn anh đi gặp bạn mới để chơi đùa, tại sao lại biến thành không cho anh đường sống vậy?”
Phó Tử Thu nghi ngờ liếc nhìn Kiều Hi một cái: “Tôi ít học, cậu đừng có lừa tôi.” Có lẽ do dương khí quá mạnh, hoặc do cảm nhận được nguy hiểm, tất cả bọn chúng điên cuồng xông lên lầu.
Khi Tần Nguyễn tạo kết giới, dao động mạnh mẽ của dương khí đã tạo thành một bức tường năng lượng, chống lại sự áp bách từ sức mạnh của cô. Nhớ tới trước đó đối phương nhìn chằm chằm vào tòa nhà nhỏ sau lưng, Kiều Hi chửi rủa: “Mẹ kiếp! Xảy ra chuyện rồi!’
Kiều Hi vẫy tay với những ám vệ xung quanh, sau khi đối phương đi tới, anh ta hỏi họ: “Mọi người có nhìn thấy người đàn ông mặc áo màu xanh lục lúc nãy không?” “Hả?” Phó Tử Thu bị đánh đến mức choáng váng.
Khi bọn họ nhìn lại, người đẹp tóc dài đã biến mất. Bao che em gái?
Phó Tử Thu sắp khóc đến nơi, hắn ta đau khổ nói: “Kiều thiếu gia, đừng trêu đùa tôi nữa, tôi có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi, cậu hãy thương xót mà cho tôi một con đường sống đi.” Người này nhìn chằm chằm vào tòa nhà nhỏ phía sau lưng Kiều Hi.
“Anh là ai?” Giọng nói Kiều Hi căng cứng, kèm theo một chút bối rối. Một ám vệ biết Lam Án nên trả lời: “Anh ta đã vào rồi.”
Khi hai cậu chủ nhỏ ra đời, anh ta may mắn có mặt ở đó và biết người kia là người quen cũ của phu nhân. Khi bọn chúng bắt đầu ùn ùn kéo lên lầu, Tần Nguyễn chú ý tới biến hóa này, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Tần Nguyễn đã quên chặn lối đi lên lầu, cô giơ cái tay còn lại lên để tạo kết giới với trên lầu. Lam Án bay vào qua cửa phòng, đôi mắt màu xanh nóng bừng, những đường vân màu xanh hiện ra trên khuôn mặt anh ta cũng tối đi.
Mỗi khi Lam Án tức giận, những đường vân trên mặt cũng thay đổi theo cảm xúc.
Trán Tần Nguyễn lấm tấm mồ hôi, cô cũng không phân biệt được là ai đang giúp mình.