Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 988: Hoắc tam gia còn gian xảo hơn cả hồ ly vạn năm




Cảm giác áp bách mạnh mẽ trên người Hoắc Vân Tiêu biến hóa rõ ràng. Trong đôi mắt màu xanh sẫm của Lam Án lóe lên vẻ kinh ngạc và nghiêm nghị, năng lư1ợng màu xanh tràn đầy sức sống từ trong cơ thể anh ta bộc phát ra. Hai tay của anh ta nhanh chóng bấm quyết, miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ.
Năng2 lượng màu xanh dùng tốc độ cực nhanh quấn quanh người Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu, cùng các ám vệ của nhà họ Hoắc ở trong phòng.
Thời gian n7hư ngừng trôi, tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái đứng im, ngoại trừ Lam Á vẫn còn đang rút ký ức. Chẳng biết tại sao Tần Nguyễn lại không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hoắc Vân Tiêu, cô bình tĩnh nói: “Lam Án là yêu tinh cây, vừa rồi khi em giúp Phó Dận Như loại bỏ hàn độc, anh ta đã xuất hiện và giúp em.”
Đầu ngón tay xoa trên mu bàn tay hơi khựng lại, đôi mắt trầm tĩnh của Hoắc Vân Tiêu lạnh thấu xương.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh quỷ dị, Tần Nguyễn hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tiêu Vân Sâm đang nằm tắm nắng, nghe thấy những gì Lam Án đã làm thì gắt lên, trong lời nói của anh ta lộ ra sự không đồng ý và cảm giác áp bức.
Lam Án nhìn lại theo tiếng nói, rồi quỳ một chân xuống đất, run giọng nói: “Chủ nhân.”
Tiêu Vân Sâm đứng dậy khỏi ghế nằm và chậm rãi đi đến, trên người mang theo cơn tức giận không hề giấu giếm.
Hoắc Khương và những ám vệ đứng trong góc phòng, khi thấy hai người hôn nhau không rời ra được thì vô cùng biết điều mà quay lưng đi.
Đuôi mắt của Tần Nguyễn đỏ lên, mắt rưng rưng ngấn lệ, miệng phát ra tiếng thở dốc khe khẽ.
Cô nói, giọng khàn khàn như muốn khóc: “Tam gia, anh nhớ ra cái gì sao?”
Hoắc Vân Tiêu hôn lên cổ Tần Nguyễn, chuyển đến yếu điểm của cô, anh thấp giọng thì thào gọi tên cô.
Tần Nguyễn ngước cần cổ yêu kiều lên, ánh mắt thất thần nhìn chiếc đèn chùm pha lê kéo dài từ tầng ba xuống, mơ hồ đáp lại.
Hai tay cô ôm chặt lấy Tam gia, như thể muốn biến từng tấc da thịt của anh hòa vào xương máu của mình.
“Hồ đồ!” Tiêu Vân Sâm tức đến mức xanh cả mặt.
Anh ta lạnh lùng liếc Trường Uyên một cái rồi trầm giọng ra lệnh: “Đi thu dọn đồ đạc, chúng ta phải lập tức rời khỏi thủ đô!”
Lam Án nghe vậy thì trong lòng nóng nảy, không thể duy trì khí chất không dính khói lửa trần gian được nữa, trên mặt đầy vẻ khó tin: “Chủ nhân, chẳng lẽ ngài đồng ý để A Nguyễn ở bên cạnh người đàn ông kia? Ngài đã quên rồi sao, năm đó lúc A Nguyễn trở về tộc Đồ Sơn toàn thân đều là máu, ngay cả đứa con trong bụng cũng không giữ được. Minh giới khinh người quá đáng, công chúa của tộc Cửu Vĩ Hồ Đồ Sơn sinh ra đã cao quý, dù là Đại Đế Phong Đô cũng không có quyền đoạt tính mạng của cô ấy!”
Điều kiện tiên quyết là cuộc sống yên bình của cô không bị người khác quấy rầy.
Rốt cuộc thì Lam Án là ai, Trường Uyên và Hồ Nhất Ngạn lại là ai.
Trực giác của cô cảm thấy rằng, tất cả những điều này đều chỉ về hướng Tiêu Vân Sâm.
Tiêu Vân Sâm càng nghe, hai hàng lông mày nhíu lại càng sâu, bên trong đôi mắt của anh ta bắn ra tia nhìn lạnh lùng dữ tợn, anh ta nhìn thẳng vào Lam Án.
“Cậu nói là, khi Hoắc Vân Tiêu biết tên chuỗi tràng hạt Khôn Thiên Minh, thì trên người của hắn tràn ngập hơi thở tử vong?”
Trong lòng Lam Án cũng có chút bất an, anh ta kiên trì gật đầu: “Vâng, phát giác được sự tình không ổn, tôi bèn lấy một nửa tu vi của mình để rút ký ức của bọn họ, làm bọn họ quên chuyện tôi thăm dò.”
Hai cánh tay của Lam Án đã biến thành cành cây khô không còn sức sống, anh ta cố nén cơn đau trong người, cắn răng nói: “A Nguyễn ở bên cạnh hắn, còn vì hắn mà sinh hai đứa bé, một khi hắn khôi phục ký ức thì A Nguyễn sẽ gặp nguy hiểm!”
“Chuyện của A Nguyễn, ngay cả tôi cũng không có tư cách nhúng tay vào, cậu lại dựa vào cái gì mà đi phá hoại cuộc sống bình yên hiện tại của con bé. Chân tướng ở kiếp trước còn chưa được làm rõ, cậu không sợ cơ hội tái tạo lại thần hồn không dễ có được này của A Nguyễn bị phá hủy à, có phải các người thật sự muốn tận mắt nhìn thấy con bé chết thì mới hài lòng!”
Tiêu Vân Sâm đầy người tức giận không có nơi nào để phát tiết, anh ta đá vào chiếc ghế sô pha bên cạnh, và chiếc ghế nặng nề bị anh ta đạp ngã.
Cảm nhận được Tần Nguyễn bất an, Hoắc Vân Tiêu nhìn vào đôi môi đỏ mọng, rồi cúi đầu hôn môi cô, anh dịu dàng nói: “Cô bé, đừng nghĩ lung tung, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em.”
Giọng của anh hơi khàn, nhưng rất dễ nghe, âm điệu mập mờ mê người.
Mí mắt Tần Nguyễn hơi rũ xuống: “Không phải, ý định ban đầu của em không thay đổi, em vẫn muốn cùng anh nhìn các con lớn lên.”
Tần Nguyễn vẫn còn duy trì động tác đỡ Hoắc Vân Tiêu, cô ngơ ngác nhìn phòng khách trống rỗng, nghi hoặc hỏi: “Lam Án đâu?”
Hoắc Vân Tiêu nháy mắt tỉnh táo, anh lật tay nắm lại tay của Tần Nguyễn, rồi dùng đầu ngón tay xoa xoa mu bàn tay của cô, anh nhẹ giọng hỏi: “Anh ta là ai vậy? Tới đây làm gì?”
Nếu cẩn thận quan sát, có thể phát hiện bên trong mắt anh lóe lên một tia u ám, thoáng có ánh đỏ mê hoặc.
Trường Uyên đi lên trước cầu tình: “Chủ nhân, Lam Án cũng là vì suy nghĩ cho sự an toàn của A Nguyễn.”
Tiêu Vân Sâm tức giận cười, anh ta chỉ tay vào hai người họ và hét lên một cách giận dữ: “Chẳng lẽ người anh trai ruột như tôi thì không lo lắng à, cho dù các người có thương con bé, chiều con bé thì cũng không nên đi quấy rầy nó!”
Nhìn thấy thần hồn của Lam Án không ổn định, Tiêu Vân Sâm ra lệnh cho Trường Uyên: “Nghĩ mọi biện pháp để cậu ta ổn định hình người, và kể cho tôi nghe chi tiết mọi chuyện đã xảy ra!”
Anh ôm Tần Nguyễn vào lòng, đôi mắt u ám nhìn đám người Hoắc Khương rồi nhẹ giọng nói: “Cô út còn đang chờ chúng ta, đi về trước đi.”
Tần Nguyễn dựa vào trong ngực anh, giương đôi mắt hồ ly nhìn về phía cửa, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, ngoài miệng lại ngoan ngoãn nói: “Vâng ạ.”
Hoắc Vân Tiêu đột nhiên đè lại tóc của Tần Nguyễn, cúi đầu hôn lên môi cô, trong mắt tràn ngập chiếm hữu, gần như áp chế không nổi.
Lam Án vừa rời khỏi nhà họ Hoắc, trong nháy mắt đã xuất hiện trong căn nhà cao cấp của Tiêu Vân Sâm.
Trường Uyên đang muốn đi xuống tầng dưới thì nhìn thấy Lam Án đang đứng lung lay trong phòng khách, chân tay thay đổi qua lại giữa hình cây và hình người.
Nét kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt màu máu ngạo nghễ, hắn ta nhíu mày hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Mấy phút sau, Lam Án lấy ra những quả7 cầu ánh sáng màu trắng từ trong đầu của Tần Nguyễn, Tam gia, và tất cả ám vệ xung quanh.
Ánh sáng trắng bị rút ra là phần ký ức ngắn ngủi về2 chuyện vừa rồi anh ta kiểm tra xem liệu Tam gia đã khôi phục trí nhớ hay chưa.
Lam Án thu tay lại, sắc mặt anh ta tái nhợt, cơ thể lảo đảo g0ần như không thể duy trì hình người.
Trong đôi mắt đen láy của Hoắc Vân Tiêu lộ ra một nụ cười nhẹ, anh nắm tay Tần Nguyễn đi ra ngoài cửa: “Chúng ta trở về thôi, A Diêu và An Kỳ chờ đến sốt ruột rồi.”
Hai người tay trong tay rời đi, bóng lưng của họ nhìn hài hòa lại ấm áp.
...
Anh ta nhìn Tần Nguyễn với ánh mắt lo lắng, và biến mất ngay tại chỗ trước khi sắp hiện nguyên hình.
Ngay sau khi Lam Án rời đi, Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu và những người khác nhanh chóng tỉnh táo lại.
Sát khí dao động cùng hơi thở chết chóc nồng đậm trên người Hoắc Vân Tiêu cũng trong nháy mắt lắng xuống.
Tiếng nói nhẹ nhàng thổi vào tai Tần Nguyễn, tê dại, cô mở miệng hỗn loạn nói: “Em không biết, cảm giác không đúng, chỗ nào em cũng có cảm giác không đúng.”
Hoắc Vân Tiêu vuốt tóc cô, dùng chiếc mũi thẳng tắp của mình cọ cọ chóp mũi đẫm mồ hôi của Tần Nguyễn, anh nhẹ giọng nói: “Nguyễn Nguyễn, em là vợ của anh, là mẹ của các con anh, bất luận xảy ra chuyện gì đều sẽ không ảnh hưởng đến gia đình chúng ta.”
Lời hứa này truyền vào tai Tần Nguyễn, cô bị giật mình bởi vì Tam gia vô tình để lộ ra sự lạnh lùng cùng tàn nhẫn ở sâu bên trong anh, và lực uy hiếp mạnh mẽ này càng khiến cô thêm bất an.
Đôi môi ấm áp rơi trên cổ Tần Nguyễn dừng lại.
Anh ngước mắt nhìn Tần Nguyễn chăm chú, khi đôi mắt đen láy thâm thúy của anh nhìn chằm chằm vào người ta, có cảm giác giống như muốn hút người ta vào bên trong vậy.
Anh cúi người hôn lên vành tai Tần Nguyễn, ánh mắt bình tĩnh nguy hiểm: “Nguyễn Nguyễn, anh nên nhớ tới cái gì?”
Rất nhanh, Hoắc Vân Tiêu lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, giọng nói của anh vẫn ôn hòa như trước: “Chuyện của Phó Dận Như giải quyết xong chưa?”
Tần Nguyễn ngẩng đầu, đôi mắt trong veo xinh đẹp nhìn anh, trên mặt nở nụ cười nhẹ: “Xong rồi, anh ta đã được người nhà họ Phó mang đi.”
Khóe môi Hoắc Vân Tiêu nhếch lên nở một nụ cười, tiếng cười trầm thấp êm tai.
Tiêu Vân Sâm đứng trước mặt Lam Án, ở trên cao nhìn xuống anh ta, lại trầm giọng nói: “Ai bảo cậu đi quấy rầy A Nguyễn?!”
Lam Án ngẩng đầu nhìn thẳng Tiêu Vân Sâm, anh ta quật cường nói: “Gần đây chủ nhân đang nghi ngờ động tĩnh của sao Tử Vi Đế Tinh.”
Kể tử khi Tiêu Vân Sâm khôi phục ký ức, anh ta còn chưa bao giờ gặp Lam Án, và anh ta biết chính xác ai đã tiết lộ chuyện này.
Tần Nguyễn đáp lại nụ hôn này cũng có vẻ hơi vội vàng nóng nảy hơn so với trước đây.
Cô vòng tay ôm lấy cổ Hoắc Vân Tiêu, cố gắng hết sức để cướp đoạt hơi thở của anh, mang theo sự vội vàng và kiên quyết mạnh mẽ.
“A Nguyễn, A Nguyễn...”
Nỗi lo lắng bất an không thể giải thích được khiến đầu óc cô rối bời, cô rơi vào trạng thái hoảng loạn vô hạn, luôn cảm thấy sắp có chuyện gì đó vượt ngoài tầm kiểm soát.
Nghe thấy Tần Nguyễn đáp lại, Hoắc Vân Tiêu hôn càng kịch liệt, anh đã mất đi sự dịu dàng lúc bình thường, và mang theo sự tàn nhẫn khó cưỡng lại.
Dù là như vậy, Tần Nguyễn cũng không hề có một chút thái độ cự tuyệt nào, cô dùng toàn thân và trái tim mình để đáp lại cảm xúc bộc lộ ra ngoài cơ thể của anh.
Anh ta nhìn Trường Uyên với ánh mắt lạnh lùng, miệng mím chặt.
Lam Án biết chuyện này là do mình tự quyết định nên vội vàng nhận lỗi: “Chủ nhân, chuyện này không liên quan gì đến Trương Uyên.”
Tiêu Vân Sâm cười lạnh, rũ mắt nhìn xuống Lam Án, anh ta cất giọng nói rất nhẹ, mang theo sự uy nghiêm không thể nghi ngờ của một người đứng ở vị trí cao: “Khi nào thì đến lượt cậu quyết định chuyện của tôi? Cậu có biết hắn là Đại Đế Phong Đô, là vị thần tối cao của Minh giới, cậu không sợ khiến mọi thứ trở thành khéo quá hóa vụng à.”
Anh ta vẫn còn nhớ rất rõ, năm đó lúc A Nguyễn từ Minh giới trở về toàn thân bê bết máu, nằm thoi thóp, ngay cả đứa con mà cô ấy mang thai với Đại Đế Phong Đô cũng không được đám người ở Minh giới kia buông tha.
Công chúa cao quý của Thần tộc Cửu Vĩ Hồ đã từng bị người ta sỉ nhục như thế này bao giờ, cho dù cô ấy làm ra việc tội ác tày trời gì thì cũng không nên bị người ta đối xử như vậy.
Nếu như không phải A Nguyễn ngăn cản, thì tộc Cửu Vĩ Hồ đã xuất toàn lực lượng đánh vào Địa ngục Phong Đô để đòi thiên tử Bắc Âm cho một lời giải thích rồi.
Tiêu Vân Sâm nhắm mắt lại, nhớ đến thảm trạng của em gái năm đó, giọng điệu của anh ta bình tĩnh hơn nhiều: “Nếu anh ta thật sự muốn đưa A Nguyễn vào chỗ chết thì cần gì phải khởi động năng lực làm thời gian quay lại. Minh giới hiện giờ đã rối loạn, việc chúng ta có thể làm bây giờ là chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra, đợi Sinh Tử kiếp của A Nguyễn đến, giúp con bé vượt qua khó khăn. Mà không phải giống như cậu và Trường Uyên tự động làm theo ý mình, khiến cuộc sống vốn nên yên bình của con bé bị xáo trộn. Con bé là em gái ruột của tôi, là đứa em gái mà cho dù có phải lấy chính cơ thể mình ra để tế mười vạn ác quỷ, làm liên lụy đến vô số Thần tộc bị hủy diệt, thì tôi cũng muốn bảo vệ!”
Trường Uyên nhớ đến chuyện năm xưa A Nguyễn nho nhỏ cưỡi trên cổ mình mà trong lòng nổi lên sự ngang ngược, hắn ta bất chấp tôn ti mà hỏi: “Vậy tại sao chúng ta lại muốn rời khỏi thủ đô, lúc này chẳng phải chúng ta nên canh giữ ở bên cạnh A Nguyễn sao?”
Tiêu Vân Sâm dùng ngón tay điểm hắn một cái ở trên không trung: “Anh cho rằng Đại Đế Phong Đô là ăn chay chắc, anh cũng đã biết lý do vì sao bao nhiêu năm qua cơ thể của hắn yếu đuối như vậy mà vẫn còn chưa chết, đó là vì hắn được tràng hạt Khôn Thiên Minh và đám người ở Minh giới bảo vệ. Hôm nay Lam Án hành động lỗ mãng rất có thể đã làm chúng ta bị lộ, lúc này còn không rời đi thì chờ bị người ta tới bao vây à, đến lúc đó có mười cái miệng cũng không giải thích được rõ ràng, nhất định không thể để xảy ra sai sót trong chuyện này được! Cũng có thể là A Nguyễn phát hiện không ổn, lúc này không thể để con bé tái hiện lại cảnh lòng như tro tàn giống năm đó nữa. Tính tình con bé quá bướng bỉnh, đều là do các người làm hư đấy! Nó bị các người chiều đến mức không coi trời đất là gì nữa rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.