Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn trở lại biệt thự của họ, Hoắc Vân Vân đang bế hai đứa bé mặt mày hớn hở.
Thấky hai người đi tới, bà cười và nói: “Hai đứa đúng là sinh ra hai siêu cấp cục cưng đấy, hai cái miệng nhỏ này của chúng ngọt ngào lắm.” cChùa Nam Ẩn Tuệ Thành: [Thí chủ Tần, không nên cố chấp chuyện gì, luôn giữ tâm bình tĩnh, tất cả mọi thứ trên thế gian này sao không để tùy duyên?]
Tần Nguyễn phớt lờ phát biểu của đại sư Tuệ Thành, trên mặt cô lộ ra vẻ cố chấp, cô bấm vào phần trò chuyện riêng với đại sư: [Đại sư Tuệ Thành có biết tràng hạt Khôn Thiên Minh không?]
Sau khi gửi đi câu hỏi này, cô quay trở lại nhóm chat. “Không muốn!” Tần Nguyễn vội vàng cự tuyệt.
Phát giác giọng điệu của mình có vẻ quá gấp gáp, cô chậm rãi điều chỉnh cảm xúc của mình rồi nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của anh, giải thích rõ: “Cơ thể của anh tốt nhất không nên tiếp xúc với ma quỷ.”
Trên gương mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu lộ ra nụ cười khổ, anh đưa tay đỡ trán: “Nguyễn Nguyễn, em như thế này khiến cho anh có cảm giác mình rất vô dụng.” Cơn đau kia giống như bị đầu kim đâm vào, ăn vào trong xương tủy, từ trái tim lan ra toàn thân.
Hoắc Vân Tiêu đưa tay đặt lên lồng ngực, cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim, anh chậm rãi xoay người, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm theo hướng Tần Nguyễn rời đi.
Rời khỏi khu nhà họ Hoắc, Tần Nguyễn ngồi trên xe mở ra WeChat, và bấm vào nhóm chat [Bắc Thái Đế Quân ở trên]. Mao Sơn Kiều Gia: [@ Tần Nguyễn/Môn phái Mao Sơn chúng tôi không tiếp xúc nhiều với chuyện của giới giải trí, nhưng có thể giúp cô hỏi thăm một chút.]
Ngay sau đấy Mao Sơn Cửu Cô Nương trả lời: [Không thu tiền của chị Nguyễn.]
Trường Sinh Môn Vu Phạm: [Tôi cũng có thể giúp hỏi thăm đệ tử trong môn phái.] Hoắc Vân Vân vuốt ve bàn tay nhỏ của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, bà thuận miệng hỏi: “Hai đứa cãi nhau à?”
“Đâu có ạ, tính tình Nguyễn Nguyễn tương đối nhạt.” Hoắc Vân Tiêu phủ nhận ngay, sau đó nói tiếp: “Cô út, cháu lên lầu xử lý một số việc ạ.”
Hoắc Vân Vân liếc anh một cái, cười đẩy ẩn ý: “Đi đi, bọn trẻ ở chỗ cô thì hai đứa cứ yên tâm.” Tần Nguyễn nói: “Anh cũng biết mạng sống của em cùng một nhịp thở với chúng mà, em muốn sống đến già thì phải luôn không ngừng thu thập sát khí.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Hoắc Vân Tiêu khẽ thở dài: “Khi nào thì em mới có thể yên ổn lại, tránh xa những thứ đó.”
Tần Nguyễn không để ý mà thuận miệng nói: “Sẽ có một ngày như vậy thôi.” Tần Muội hít mũi một cái: “Vậy em nhanh lên nhé.”
“Em biết rồi.”
Tần Nguyễn đi vào phòng thay quần áo, đặt điện thoại đã cúp máy xuống mặt bàn trang điểm, cô cầm một bộ âu phục màu be, đứng yên một chỗ nhanh chóng thay vào. Hoắc Vân Tiêu không nói gì, tiến lên ôm cô vào trong ngực, ngửi mùi thơm tràn ra từ cơ thể Tần Nguyễn, trên mặt anh lộ ra vẻ thỏa mãn xen lẫn lo lắng.
Một lúc sau, anh buông lỏng tay ra: “Đi đi, để Hoắc Chi đi theo em.”
Tần Nguyễn đáp ứng, đi lướt qua anh rồi vội vàng rời đi. Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Em Nguyễn, tôi cũng đang online!]
Trường Sinh Môn Vu Phạm: [Đây.]
Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành: [.] Hoắc Vân Tiêu ôm Tần Nguyễn tiến lại gần, ánh mắt anh ôn hòa nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, mày hơi chau lên: “Cô út đừng bị dánga vẻ bề ngoài của hai thằng nhóc này lừa gạt, chúng nghịch ngợm lắm đấy.”
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ khéo léo núp ở trong ngực Hoắc Vân Vân, thành thật không dám lên tiếng phản bác.
Hoắc Vân Vân véo nhẹ má của chúng, cười tủm tỉm nói: “Chúng rất thông minh, dù sao cũng là con cháu nhà họ Hoắc, giống y như cháu hồi còn bé vậy.” Âm thanh của một người một mèo quá khẩn trương và sợ hãi, Tần Nguyễn cau mày hỏi: “Ba và anh cả đâu ạ?”
“Ba ra ngoài rồi, anh cả thì bảo là đi tìm Hồ Nhất Ngạn bàn chuyện kết hôn.”
Tần Nguyễn đi tới cửa phòng ngủ, đẩy cửa bước vào, trấn an nói: “Bây giờ em qua ngay, có vấn đề gì thì để Bóng Tuyết ra tay.” Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Ảnh đế Tiêu làm sao vậy?]
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [@Tần Nguyễn/ Cô chuẩn bị ngoại tình?]
Trường Sinh Môn Vu Phạm: [Chơi kích thích như vậy cơ à?] Hoắc Vân Tiêu nhìn dáng vẻ ăn mặc chỉnh tề của cô, anh không trả lời mà hỏi lại: “Em đi ra ngoài à?”
Tần Nguyễn gật đầu: “Bên chỗ anh hai em xảy ra chuyện, em đi qua xem thế nào.”
Hoắc Vân Tiêu đứng thẳng dậy đi về phía trước, giúp cô vén phần tóc lòa xòa ra sau tai: “Khi nào thì em về?” Gương mặt anh đầy vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, toàn thân tỏa ra cảm giác áp bách người sống chớ tới gần, đôi môi mỏng khẽ hé mở, trầm giọng ra lệnh: “Đi tra động tĩnh gần nhất của hắn ta, đào sâu chi tiết.”
“Rõ!”
Hoắc Khương đáp rồi rời đi. Lời nói của Lam Án đọng lại ở trong đầu Hoắc Vân Tiêu thật lâu, ba năm sau sẽ biết chân tướng sự thật là cái gì, vì sao anh ở cùng Tần Nguyễn là sai lầm.
Bọn họ đã được định sẵn sẽ phải sống mái với nhau? Và cục diện hỗn loạn tạo ra từ nhiều năm trước là như thế nào?
Và điều làm anh để ý nhất là cảnh tượng mơ hồ thoáng qua trong đầu khi Lam Án nhắc đến chuỗi tràng hạt cộng sinh với anh. Bóng Tuyết dù sao cũng là yêu tinh mèo, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm nó sẽ kích phát tiềm năng bảo vệ chủ nhân.
Tần Muội nghe vậy thì tức giận mách lẻo: “Nó còn nhát hơn anh ấy! Em gái à, em mau tới đây đi, anh sắp chết cóng đến nơi rồi, trong phòng còn có mùi máu tươi nồng nặc nữa.”
Tần Nguyễn đi tới phòng thay quần áo, bước chân dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư. Tần Nguyễn: [@Tất cả mọi người/Cảm ơn mọi người, tôi vô cùng cảm kích!]
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Chị Nguyễn khách sáo quá rồi.]
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Cô gái thời cổ đại giả vờ thương tâm. GIF] Lúc đi ra, cô nhìn thấy Hoắc Vân Tiêu không biết đã vào phòng từ lúc nào.
Đối phương khoanh tay trước ngực, dáng người cao gầy dựa vào tường, trìu mến nhìn cô.
Tần Nguyễn dùng dây chun buộc mái tóc buông xõa thành đuôi ngựa, cô kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại lên đây?” Cô gõ nhanh trên màn hình bằng cả hai tay.
Tần Nguyễn: [@Tất cả mọi người/Mọi người có ở đó không? Tôi có việc cần xin giúp đỡ!]
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Chị Nguyễn, em đây!] Hoắc Vân Tiêu buông eo Tần Nguyễn ra, rồi dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ sau lưng cô.
Tần Nguyễn gật đầu với Hoắc Vân Vân ngồi ở ghế sô pha đối diện, sau đó nhận điện thoại và chạy lên lầu.
Hoắc Vân Tiêu đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng cô lên lầu, nụ cười ôn hòa trên mặt dần biến mất, bên trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra tia u ám. “Em cũng không biết, mấy hôm trước thư ký của anh cả em nhảy lầu tự tử, em đoán bên trong có nội tình gì đó, sau khi giải quyết xong em sẽ trở về.”
Lúc Tần Nguyễn nói chuyện cũng không nhìn thẳng vào mắt Hoắc Vân Tiêu, mà vẫn luôn ở vào trạng thái lơ lửng không cố định.
Biến hóa rất nhỏ này của cô làm sao có thể qua mắt được Hoắc Vân Tiêu, anh rút tay về: “Muốn anh đi cùng với em không?” Hoắc Vân Tiêu vừa đáp lời thì chuông điện thoại của Tần Nguyễn bỗng vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, thấy là Tần Muội gọi tới thì nói với Tam gia: “Là anh hai em gọi tới, vừa rồi ra mồ hôi nhiều quá, em lên lầu thay quần áo đã.”
“Đi đi.” Đột nhiên, trong mắt cô hiện lên một tia khác thường, cô trầm giọng nói vào trong điện thoại: “Anh hai, anh đừng sợ, em nghi ngờ đây có thể là người mà chúng ta quen thuộc.”
Nghe Tần Nguyễn nói là người quen, Tần Muội vẫn rất sợ hãi, anh ta kêu ầm lên: “Anh vẫn sợ lắm!”
Tần Nguyễn dịu dàng trấn an: “Đừng sợ, em qua đấy nhanh thôi.” Ngọc Tinh Lộ Đạo Nhân: [Đạo hữu Tần?]
Mao Sơn Kiều Gia: [?]
Tần Nguyễn thấy tất cả mọi người đều bị gọi ngoi lên, cô đi thẳng luôn vào vấn đề: [Mọi người đều biết Tiêu Vân Sâm phải không, tôi muốn điều tra tất cả những tin tức về anh ta.] Tần Muội thở hổn hển, khẩn trương nói: “Trong nhà có thứ không sạch sẽ, Bóng Tuyết cứ kêu mãi không ngừng.”
Tần Nguyễn hơi nhướng mày, nghi ngờ hỏi: “Thứ không sạch sẽ?”
Lúc cô về nhà, tại sao cô lại không phát hiện trong nhà có vấn đề gì nhỉ. Hoắc Vân Tiêu đứng tại chỗ cũng không quay đầu lại, thật lâu sau anh mới đi tới chỗ cửa sổ sát đất, từ trên lầu nhìn thấy bóng dáng Tần Nguyễn lên xe rời đi.
Cánh cửa phòng ở sau lưng bị đẩy ra, Hoắc Khương có vẻ mặt nghiêm túc đi vào.
“Chủ nhân, không thấy Tiêu Vân Sâm đâu.” “Meo meo meo.”
Tiếng gầm chói tai muốn thủng cả màng nhĩ.
Tần Nguyễn đưa điện thoại di động cách xa tai một chút, cô hơi nhíu mày, hỏi: “Anh hai, đã xảy ra chuyện gì?” Đau đớn khi trái tim bị móc ra khỏi lồng ngực khiến anh kinh ngạc, không cam lòng, phẫn nộ, tuyệt vọng, thậm chí từ trong xương tủy bộc phát ra khát vọng hủy diệt, khiến anh muốn diệt vong cùng trời đất.
Tần Nguyễn, Nguyễn Nguyễn, A Nguyễn.
Khi anh gọi cái tên A Nguyễn, nhịp đập của trái tim trong lồng ngực anh trở nên bất thường, kèm theo đó là cảm giác đau đớn âm ỉ. Trên lầu.
Tần Nguyễn vừa bấm nghe cuộc gọi của Tần Muội, từ trong loa truyền đến tiếng quỷ khóc sói gào cùng tiếng mèo kêu.
“Nguyễn Nguyễn, cứu anh với!!!” “Có quỷ! Trong phòng của anh có quỷ!”
“Meo meo.”
Tiếng khóc của Tần Muội và tiếng kêu của Bóng Tuyết gần như vang lên cùng một lúc. Hoắc Vân Tiêu xoay người, ánh mắt thâm thúy nguy hiểm rơi vào trên người Hoắc Khương: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Hoắc Khương cúi đầu nói: “Ngay tại một tiếng trước, hắn biến mất ở ngay trước mặt chúng tôi.”
Khóe miệng Hoắc Vân Tiêu nhếch lên, phác họa ra một nụ cười lạnh lùng, để người ta nhìn thấy mà có cảm giác toàn thân ớn lạnh. Tam gia tự dưng bị đâm nhẹ cho một cái, chỉ cười khẽ không nói gì.
Tần Nguyễn vẫn luôn ngẩn người, Hoắc Vân Vân chú ý thấy bầu không khí giữa hai người không đúng, bèn hỏi: “Mọi chuyện giải quyết xong rồi à?”
“Dạ.” Cửa sổ trò chuyện riêng của Tuệ Thành đã trả lời tin nhắn, Tần Nguyễn thoát khỏi nhóm chat và nhấp vào trò chuyện riêng.
Đúng sai quay đầu lại chỉ là hư vô: [Tràng hạt Khôn Thiên Minh là pháp bảo bản mệnh của Đại Đế Phong Đô, nghe đồn tràng hạt này bị hủy thì thần cũng vong, cho dù là Đại Đế của Địa Ngục cũng bị đày đọa vào Địa Ngục A Tỳ vĩnh viễn.]