Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 993: Tình cảm mười bốn năm, nuôi con chó còn biết bảo vệ chủ nhân!




Thấy cô gái bị dọa sợ quá, giọng của Tần Nguyễn cũng nhẹ nhàng hơn, cô hỏi: “Cô có biết hắn ta bị bệnh AIDS không?”
“Cái gì?!” Cô gái tái mặ1t vì sợ hãi, ngồi thẳng dậy bất chấp việc trên người mình không một mảnh vải che thân. Răng trên răng dưới của gã va vào nhau lập cập, gã lấy hết dũng khí hỏi: “Tiểu, Tiểu Du?”
“Đừng gọi tôi, ghê tởm!”
“Chúng ta yêu nhau bốn năm, lấy nhau mười năm, tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy, anh có biết rơi từ hơn 20 tầng xuống đau đớn như thế nào không? Tình cảm mười bốn năm, nuôi con chó nó còn biết bảo vệ chủ đấy, vì sao anh lại biến thành như thế này, truyền cho tôi căn bệnh quái ác như vậy, rốt cuộc mấy năm qua anh đã làm cái gì?!”
Tề Lăng bị gương mặt máu thịt be bét trước mắt dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, cảm nhận được máu đen nhỏ trên mặt mình gây cảm giác nhói nhói, gã ra sức giãy giụa.
Tần Nguyễn đi về phía chiếc ghế sô pha cách cô gần nhất, thoải mái ngồi ở mép ghế.
Cô khoanh tay trước ngực, trên môi nở một nụ cười nửa miệng, cô thong dong tự nhiên nói với Bối Cận Châu: “Anh Bối này, tôi cảm thấy các anh nên rời đi trước thì hơn, kế tiếp tôi còn phải giải quyết một số việc.”
Đến lúc này rồi mà cô ta vẫn còn nói đỡ cho Tề Lăng.
Tần Nguyễn không biết là do Tề Lăng ngụy trang quá hoàn mỹ, hay là cô gái này quá si tình, mà cũng có thể là vì cô ta không đành lòng chia tay với một người đàn ông trưởng thành hào phóng như Tề Lăng.
Cô gái bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, hai tay đặt ở trên gối bóp chặt lấy lòng bàn tay.
Tần Nguyễn thất vọng, đâm thẳng vào trái tim của đối phương: “Cô xem, cô căn bản không hiểu rõ hắn, càng không biết hắn là người như thế nào. Cô chỉ bị thu hút bởi vẻ bề ngoài và sự hào phóng của hắn. Nếu như chúng tôi không tới ngăn cản, thì qua đêm nay cô sẽ là nạn nhân tiếp theo, và cuộc đời này của cô sẽ bị hủy hoại.”
Tề Lăng giơ hai tay ôm mặt, cam chịu số phận nói: “Ngoại tình! Anh bị lây nhiễm bởi một người phụ nữ!”
Liêu Du cười âm u: “Rất tốt! Tề Lăng, chúng ta chưa xong đâu!”
Chị ta vứt Tề Lăng xuống đất rồi quay người nhìn Tần Nguyễn, khoảnh khắc quay người chị ta khôi phục lại dáng vẻ sạch sẽ khi còn sống.
Tần Nguyễn hơi nhướng mày: “Chị hỏi xong chưa?”
Cuối cùng, không biết có phải là do sợ hãi lấn át cảm xúc hay không mà cô gái vẫn cắn răng rời đi.
Khi Bối Cận Châu biết được trong phòng có bệnh nhân bị mắc AIDS thì ngay lập tức đóng cửa phòng lại để tránh tin tức lan ra bên ngoài và gây hoang mang cho những người khác.
Qua mấy giây, gã há to miệng gào lên thảm thiết.
“Ahhhhh!!!”
Cảm giác được trên mặt có hơi ướt, gã chậm rãi mở mắt ra.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến tim gã đột ngột ngừng đập, suýt chút nữa đã ra đi luôn.
Cô gái tựa hồ không hiểu ra vấn đề, vẻ mặt cô ta đờ đẫn, ngây ngốc hỏi: “Anh Lăng kết hôn rồi?”
Tần Nguyễn cảm thấy mình không theo kịp mạch não của cô gái này, bèn giơ tay xoa trán.
Mái tóc dài của chị ta được buộc lại phía sau, để lộ vầng trán đầy đặn và mịn màng, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng xinh đẹp, giống như một người phụ nữ ưu tú trong giới thời trang.
Một người phụ nữ phóng khoáng, tự tin, độc lập, xinh đẹp và thông minh đột nhiên xuất hiện, khiến hầu hết những người trong phòng đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Nhiệt độ không khí trong phòng giảm xuống nhanh chóng, và không khí trở nên lạnh lẽo không thể giải thích được.
Tất cả mọi người đột nhiên rùng mình một cái, đến ngay cả Tần Muội và Bóng Tuyết cũng cảm thấy ớn lạnh không thể giải thích được.
Cảm nhận được sự mất kiên nhẫn của Tần Nguyễn, và sự lạnh lùng trong giọng nói của cô, cô gái mất hồn mất vía đi vào phòng tắm.
Khi đi ngang qua Tề Lăng, cô ta dừng lại một chút, muốn cúi đầu nhìn gã.
Cô gái phản bác kịch liệt: “Không phải, tôi thật sự thích anh ấy!”
Sự ôn hòa trong mắt Tần Nguyễn biến mất, giọng của cô hơi trầm xuống: “Cô hiểu rõ hắn sao? Biết hắn đã kết hôn rồi không? Biết hắn bị bệnh AIDS không?”
Cô ta không dám tin thò đầu ra nhìn Tề Lăng đang bị 2đè lại và quỳ trên mặt đất.
Sắc mặt Tề Lăng tái xanh, trong mắt toát ra sự sợ hãi và oán hận, còn có một chút oán độc đối với Tần Nguyễn nữ7a.
Tần Nguyễn khẽ thở dài, khoác áo choàng lên người cô ta và thấp giọng trấn an: “Hai người chưa làm cái gì thì tỉ lệ lây nhiễm rất nhỏ, hiện tại cũng không cần hù dọa chính mình.”
Cô gái cầm tay Tần Nguyễn, tuyệt vọng khóc ầm lên: “Hu hu hu... Nếu như tôi dính thật thì phải làm sao, hu hu hu hu...”
Tần Nguyễn xoay người nhìn Tề Lăng đang quỳ trên mặt đất.
Đột nhiên, ánh mắt của cô khẽ chuyển động, rơi vào Liêu Du đang bay xung quanh Tề Lăng, và gào lên từng tiếng chất vấn gã.
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng mà tự tin của Tần Nguyễn, Bối Cận Châu khẽ nhíu mày: “Hoắc phu nhân, nếu như cô xảy ra chuyện gì ở đây thì mấy người chúng tôi đều không chạy thoát được đâu, đến ngay cả nhà họ Tô cũng sẽ bị liên lụy.”
Thái độ của hắn kiên quyết, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp của Liêu Du trở nên vặn vẹo vì phẫn nộ, chị ta bước tới bóp cổ Tề Lăng, đoạt lấy người từ trong tay ám vệ của nhà họ Hoắc.
Hai mắt chị ta đỏ au, khuôn mặt dần trở nên máu thịt be bét chậm rãi đến gần mặt của Tề Lăng, dưới ánh mắt sợ hãi của đối phương, chị ta dùng giọng điệu âm u chất vấn.
Nhìn vẻ ngây thơ và thất thần trên gương mặt cô gái mà Tần Nguyễn khẽ hừ một tiếng: “Đó chỉ là ảo giác do hắn tạo ra mà thôi, cô gái ngốc, mau về nhà đi, để chậm thêm chút nữa thì cô sẽ không đi được đâu.”
Tần Nguyễn kéo cô gái từ trên giường đứng lên, sau đó quấn khăn tắm quanh nửa người dưới, và mặc áo khoác cho nửa người trên của cô ta.
Bóng Tuyết meo meo một tiếng, cái mông chổng ra bên ngoài, đầu chui vào trong ngực Tần Muội, và chui luôn vào trong áo của anh ta.
Khi giọt máu đập vào trong hồn thể của Liêu Du, linh hồn của chị ta dần dần ngưng tụ thành thực thể, khôi phục lại hình tượng già dặn ưu tú như khi còn sống.
“Bốp!”
Liêu Du tát vào mặt gã một cái, lạnh giọng cảnh cáo: “Câm miệng, tôi hỏi cái gì thì anh thành thật khai báo cái đó, nếu không tôi nuốt chửng anh!”
Dưới ánh mắt đau buồn của đối phương, cô chậm rãi gật đầu, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Hắn đã kết hôn được mười năm, cách đây không lâu, hắn đã tự tay giết chết người vợ đã chung sống với mình hơn mười năm đấy.”
Cô gái mở to hai mắt, lắc đầu theo bản năng: “Không thể nào, anh Lăng là một người rất dịu dàng.”
Chị ta dường như cười lạnh một tiếng, tiếp tục hỏi: “Bọn họ là ai, mấy năm nay các người đã hại bao nhiêu người?”
Tề Lăng hỏi gì đáp nấy: “Anh không biết, anh thật sự không biết, anh cũng mới bị lây nhiễm hai năm trước thôi!”
Trong lòng Tần Nguyễn không hề xúc động, cô bình tĩnh nói: “Nếu như bị mắc bệnh thì phối hợp với bác sĩ để điều trị, ở giai đoạn đầu vẫn có khả năng khỏi bệnh. Còn nếu không bị mắc thì sau này nhất định phải giữ mình trong sạch, bảo vệ tốt hệ thống tạo ra sinh mạng cao quý của mình. Không phải vì cái gọi là trinh tiết như thời phong kiến, mà để tận mắt nhìn thấy rõ cặn bã, phòng ngừa bọn chúng tước mất quyền làm mẹ của cô. Đừng bị những lời hoa mỹ của đàn ông lừa, một người phụ nữ phải biết yêu bản thân, tự kỷ luật và tự trọng, đây là niềm tự hào và phẩm giá của cô khi cô bước ra xã hội sau này, và càng là sự tự tin của cô.”
Cô liếc nhìn những cánh hoa hồng đẹp đẽ trên giường, và những món quà đắt tiền ở trên đầu giường mà khẽ thở dài: “Cũng đừng để vật chất lừa gạt mà giao phó bản thân mình cho người khác, bởi vì cô sẽ không biết được bọn họ có phải là người hay không, hay là thứ cặn bã khoác lên mình tấm da người.”
Động tác của cô rất dứt khoát, giọng điệu cực kỳ trầm: “Vào phòng tắm thay quần áo, rồi lập tức rời đi!”
Nếu cô gái này còn không rời đi, thì cô cũng lười để ý đến cô ta nữa.
Tần Nguyễn không nói gì mà nghiêng đầu nhìn về phía Liêu Du đang có cảm xúc táo bạo.
Cô đặt tay lên cánh tay phải, dùng lực Minh Thần bức ra một giọt máu, đầu ngón tay khẽ búng một cái, giọt máu thấm vào trong linh hồn của Liêu Du.
Tề Lăng bị đánh cho sưng mặt, gã khóc nức nở chật vật nói: “Anh nói anh nói! Anh sẽ nói hết!”
Liêu Du nhìn chằm chằm Tề Lăng bằng hai hốc mắt đầy máu: “Hai năm trước anh làm cái gì mà để bị nhiễm bệnh, anh ngoại tình hay là ngoài ý muốn?”
Tần Nguyễn cầm quần áo bên cạnh đưa cho cô gái, rồi vỗ vai cô ta: “Đi mặc quần áo vào rồi về nhà đi, có thời gian thì đến 0bệnh viện làm kiểm tra một chút.”
Trong mắt cô gái tràn đầy nước mắt sợ hãi, sắc mặt cô ta tái nhợt như tờ giấy, hoàn toàn sợ ngây người không nói được lời nào.
Tề Lăng là người bình thường, nếu không được mở Thiên Nhãn, lại không có năng lực thông linh đặc biệt thì làm sao có thể nghe được tiếng của Liêu Du.
Bối Cận Châu không biết trong phòng có quỷ, hắn đi đến bên cạnh Tần Nguyễn và nói với giọng nghiêm túc: “Hoắc phu nhân, bên trong căn phòng này có khá nhiều máu, vì sự an toàn của cô thì tốt hơn hết là cô vẫn nên rời đi trước.”
Lúc cô gái kia rời khỏi khách sạn, Bối Cận Châu để một thuộc hạ đưa người đi.
Trước khi tay thuộc hạ kia đi, hắn liếc nhìn người này đầy ẩn ý.
Cô gái sợ đến mức răng va vào nhau lập cập.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Tề Lăng, run giọng hỏi: “Anh thật sự mắc bệnh đó sao?”
7
Tề Lăng chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, hung hăng trừng mắt nhìn hai anh em Tần Muội và Tần Nguyễn, hận không thể 2chém nát bọn họ.
Ai biết được sau khi cô gái kia rời đi có lan truyền tin tức ra ngoài hay không, hắn muốn đảm bảo rằng cô gái đó luôn bị giám sát.
Trong thời đại này, sức mạnh của dư luận rất lớn, bọn họ có thể khống chế dư luận, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẵn sàng nhìn những rắc rối không biết xảy ra.
Tề Lăng lắp bắp nói: “Anh, anh...”
“Bốp!” Liêu Du lại tát gã một cái, sắc bén nói: “Nói thật!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.