Nghe thấy tiếng m1ở cửa phòng tắm, gã uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, tiện tay đặt ly xuống bàn và bước nhanh về phía con mồi sắp đến miệng. 2Con mồi đã tới miệng bị đặt dưới móng vuốt cũng sẽ không khiến Tề2 Lăng cảm thấy máu nóng sôi sục.
Thứ khiến gã hưởng thụ là cảm giác kích thích khi hòa huyết dịch của hai bên vào nhau, 0và chuyển hóa đối phương thành đồng loại của mình. Gã cau mày, sắc mặt âm trầm khó chịu trừng mắt nhìn đám người phía sau: “Các người là ai, tại sao lại xông vào phòng của tôi, đây là xâm phạm quyền riêng tư của tôi!”
Tần Muội đang ôm mèo đứng bên cạnh Tần Nguyễn, anh ta lên tiếng mỉa mai: “Một gã súc sinh như anh làm quái gì có quyền riêng tư!” Tề Lăng hơi híp mắt lại, trên khuôn mặt nhã nhặn không thấy một chút hoảng sợ nào.
Tần Muội tóm Bóng Tuyết đang ngủ ngon lành trong ngực mình rồi vứt xuống đất: “Bóng Tuyết lên! Cào mặt hắn cho tao, cậu đây sẽ mua cho mày cả túi cá khô!” Đúng lúc này, cửa phòng khách sạn truyền đến tiếng bíp, sau đó là tiếng những bước chân vội vã.
Bối Cận Châu, Hoắc Chi dẫn đầu xông vào trong phòng, những người phía sau họ nhanh chóng tràn vào theo. Anh ta xông tới, dùng ga giường lau bàn chân cho Bóng Tuyết, lau một lúc mới có phản ứng lại: “Ơ? Sao không có máu?”
Bóng Tuyết ngẩng cổ lên, ngạo nghễ nhìn con sen nhà mình: “Meo meo!” Cô gái trẻ xinh đẹp quấn một chiếc khăn tắm nhìn Tề Lăng với khuôn mặt đỏ bừng, những ngón chân giẫm trên tấm thảm vì bấ7t an mà co quắp lại.
Dáng vẻ non nớt và ngượng ngùng của cô gái khiến trong lòng Tề Lăng dấy lên ngọn lửa, trong đầu gã 7hiện lên hàng trăm suy nghĩ xấu xa ăn sạch cô gái này. Gã cố ý dùng giọng nói trầm ấm quyến rũ mà các cô gái trẻ không thể nào cưỡng lại được, hỏi bên tai cô gái: “Không thích hoa hồng anh chuẩn bị cho em sao? Hay là em không thích anh nữa rồi?”
Xúc cảm của những cánh hoa hồng cọ xát vào da thịt khiến cô gái có chút xiêu lòng. Vẻ mặt nó kiểu, bản mèo là ai chứ, chỉ là máu của nhân loại sao có thể làm bẩn móng vuốt cao quý của bản mèo được.
Cuối cùng Tề Lăng cũng thoát thân, gã vừa lau vết máu vừa tức giận hét lên: “Tôi muốn báo cảnh sát! Báo cảnh sát! Các người như thế này là công kích cơ thể tôi! Tôi muốn các người vào tù, còn con mèo chết tiệt kia nữa, tôi muốn giết chết nó!” Có lẽ là giác quan thứ sáu của phụ nữ phát huy tác dụng, vẻ thẹn thùng trên gương mặt cô ta thu lại, lộ ra thần sắc sợ hãi khó hình dung, hai tay nắm chặt.
“Đừng sợ, anh Lăng sẽ khiến em trở thành người phụ nữ thực thụ.” Giọng nói dịu dàng đè nén sự kích động lọt vào trong tai cô gái, khiến hai chân cô ta không thể đứng vững.
Trong lòng cô gái có chút bất an, cô ta khẽ nói: “Anh Lăng, em sợ.” Nhìn thấy Tần Muội, vẻ tức giận trên mặt Tề Lăng cũng giảm bớt mấy phần.
Gã đứng dậy khỏi cô gái đang run rẩy, ngồi ở mép giường và kéo tấm chăn bên cạnh đắp lên người mình, gã không thèm để ý đến sự sợ hãi và bất lực của cô gái. Bàn tay từ chối đặt trên vai gã từ từ rút lại, cô gái chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong mắt Tề Lăng lóe lên tia đắc ý, gã cúi đầu hôn cô gái. Tần Muội ôm Bóng Tuyết nhìn Tề Lăng phát cuồng, thấy trên mặt gã bê bết máu thì lùi lại hai bước, châm chọc nói: “Đầu anh nối thẳng đến trực tràng à?”
Tề Lăng ngơ ngác không kịp phản ứng. Cô ta nghiêng đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Tề Lăng, thấp giọng từ chối: “Anh Lăng, nếu không... hay là thôi.”
Cô gái bắt đầu lùi lại, lấy hết can đảm từ chối, mặc dù vậy, trong mắt cô ta vẫn có sự ái mộ dành cho Tề Lăng. “A!! Cút đi!”
Tề Lăng bị móng mèo của Bóng Tuyết cào xước mặt, gã vớ luôn lấy cái túi hàng hiệu trên giường và đánh về phía Bóng Tuyết. Tần Muội lạnh lùng nói: “Không thông với trực tràng sao miệng phun ra đầy phân vậy!”
Còn đòi giết mèo của anh ta? Gom hết cả nhà Tề Lăng lại cũng không giá trị bằng Bóng Tuyết của anh ta. Tề Lăng đã bình tĩnh lại và nho nhã lịch sự hỏi: “Thì ra là Tần nhị thiếu, không biết Nhị thiếu có chuyện gì cần tìm tôi? Hiện tại đang là thời gian riêng tư của tôi, cậu đột nhiên dẫn người xông vào như thế này hình như không quá phù hợp thì phải?”
“Ọe!” Tần Muội quay người tạo ra tiếng nôn khan, trên mặt anh ta đầy vẻ chán ghét, khinh thường nói: “Sao trước kia tôi không biết anh là loại người buồn nôn như vậy nhỉ, anh đừng giả vờ nữa, những chuyện xấu xa mà anh làm đều đã bị bại lộ rồi.” Đáng tiếc, quỷ lực của chị ta quá yếu nên bàn chân trực tiếp xuyên qua cơ thể của gã.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Tề Lăng dừng lại ngay khi gã chuẩn bị hôn lên môi cô gái. Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn vết thương rớm máu trên người Tề Lăng, cô cau mày hô: “Bóng Tuyết, được rồi!”
Bóng Tuyết còn đang muốn cào tiếp, nhưng nghe Tần Nguyễn nói thế thì nó cũng dừng lại. Nhưng những người này dù có nhanh cỡ nào thì cũng không thể nhanh bằng với tốc độ dịch chuyển tức thời của Liêu Du.
Nhìn thấy cảnh Tề Lăng đang nằm đè lên một cô gái, chị ta lao đến chiếc giường trải đầy cánh hoa hồng, giơ chân đá vào kẻ phụ tình Tề Lăng. Tần Muội chỉ vào Tề Lăng ngồi ở mép giường, khích lệ nói: “Thật thật! Nhanh lên!”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bóng Tuyết liếm liếm móng vuốt, giây tiếp theo nó nhảy ra ngoài, vồ lấy Tề Lăng đang ngồi bên giường. Vẻ hung ác dữ tợn thoáng chốc hiện trên gương mặt Tề Lăng rồi biến mất, gã cầm chiếc túi hàng hiệu được đóng gói tinh xảo lên, dụ dỗ hỏi: “Em không thích những món quà này sao?”
Gã lại túm lấy một nắm cánh hoa hồng ở trên giường, cánh hoa đỏ như máu rơi xuống người cô gái. Nó ngồi xổm ở bên cạnh giường, đôi mắt xanh biếc ngoan ngoãn, trông rất đáng yêu.
Ngay khi Bóng Tuyết chuẩn bị liếm móng vuốt, thì Tần Muội cuống quýt hô lên: “Bà nội của tôi ơi! Đừng liếm!” “Rầm!”
Cơ thể Tề Lăng đập xuống mặt đất, vì quá đau đớn mà gã chửi ầm lên. Bóng Tuyết bị ném xuống đất toàn thân xù lông, trong mắt nó đầy vẻ khó hiểu cùng tức giận, nhưng vừa nghe thấy từ cá khô là đôi mắt xanh lục mở to.
Nó hơi nghiêng đầu: “Meo?” Tư tưởng trong nội tâm Tề Lăng vô cùng đen tối, nhưng khí chất bên ngoài của gã vẫn nho nhã lịch sự như mọi khi.
Gã đi đến trước mặt cô gái, vòng tay qua eo và kéo cô ta vào lòng: “Em xấu hổ à?” Cô gái khẩn trương liếm môi, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy ham muốn của Tề Lăng, cô gái lấy hết dũng khí hỏi: “Anh Lăng, anh sẽ lấy em chứ?”
Tề Lăng sửng sốt, có một thoáng trên mặt gã lộ ra vẻ mặt hoang đường, sau đó rất nhanh gã liền bình tĩnh cười nói: “Đương nhiên rồi, cô bé ngốc à, anh sẽ lấy em, để em làm vợ của anh, trở thành bà quản gia của anh.” Tần Nguyễn tiến lên trước, không kiên nhẫn nói: “Anh nói nhảm nhiều như vậy với hắn ta để làm gì!”
Cô đưa tay túm tóc Tề Lăng, không biết lấy đâu ra sức lực mà dễ dàng ném gã đàn ông cao 1,8 mét xuống dưới đất. “Chúng mày là đồ khốn kiếp, đồ đ*! Tao muốn kiện chúng mày, chúng mày đã xâm phạm nghiêm trọng quyền riêng tư của tao, và khiến thân thể tao bị tổn thương...”
Tần Nguyễn cảm thấy ồn ào, cô cau chặt mày: “Hoắc Chi, làm hắn im lặng.”