Chương 24. Maquia - Siêu thần tượng
Mặc dù có nhận biết nhau nhưng Quốc và Maquia cũng không nói chuyện gì nhiều trước đây, thành ra mối quan hệ của họ có thể xem như người lạ ở thời điểm hiện tại.
Tuy vậy, khác với Quốc chỉ muốn vào rạp phim để tìm kiếm hơi người, Maquia thì lại tỏ ra mình là một fan hảo ngọt. Cô ấy không chỉ ăn rất nhiều đồ ngọt, mà lại còn cực kì thích thú trước những cảnh tượng ngọt ngào.
Còn Quốc thì... Cậu không tài nào thấm nổi bộ phim mình đang xem. Thậm chí lắm lúc, cậu còn suýt ngủ gật giữa chừng trong quá trình xem phim.
Cậu xưa giờ đã vậy. Không phải là không thích yêu đương, mà là thường không bận tâm lắm về mấy mối quan hệ nam nữ kiểu này.
Không biết sau này cậu có thay đổi không, nhưng bây giờ thì chính là như vậy.
Hai tiếng sau, bộ phim kết thúc. Tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên trong rạp khiến Quốc phải choàng tỉnh dậy, một mặt mờ mịt vỗ tay theo.
Có vẻ như bộ phim này rất hay với mọi người... Chỉ trừ mỗi cậu ta.
"Cậu đến đây để ngủ à?"
Thấy Quốc vỗ tay cho có, Maquia ở bên cạnh không nhịn được hỏi: "Đã không thích xem phim tình cảm lãng mạn thì còn vào đây ngồi làm gì cho phí thời gian?"
"...Tôi chỉ muốn xem thử thôi, ha ha"
Quốc bật cười, trên mặt không giấu nổi vẻ u ám: "Vì vài lí do nên bây giờ tôi rất muốn tìm cái gì đó để giải khuây... Nhưng có vẻ như lĩnh vực này không hề dành cho tôi rồi"
Maquia chớp đôi mắt mang màu sắc kì lạ của mình rồi bật cười: "Biết gì không? Không cần cậu nói, tôi cũng biết được cậu đang gặp phải một số vấn đề về mặt tinh thần"
"...Tôi biểu lộ rõ ràng ra bên ngoài đến thế à?"
"Không hẳn. Có thể là do cảm nhận của tôi khá đặc biệt. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã có thể nghe thấy "âm thanh" của những người xung quanh mình. Những "âm thanh" đó tượng tương cho cảm xúc của họ tại thời điểm mà tôi tiếp xúc, ví dụ như... Cậu bây giờ đang liên tục phát ra những âm thanh hỗn loạn, giống như đang khó xử, hoặc là bất an"
"...Ờ"
Maquia nghiêng đầu: "Sao? Không định xin lời khuyên từ tôi à?"
Quốc khẽ nhún vai: "Cậu sẽ bỏ chạy nếu tôi thực sự muốn thú tội đấy. Tôi khá chắc là ngay cả các bác sĩ tâm lí cũng không muốn nghe câu chuyện của tôi đâu"
Maquia trợn trắng mắt, nhìn Quốc như thể đang nhìn một sinh vật lạ.
"Thôi được rồi. Nếu cậu không muốn tôi lắng nghe thì tôi cũng sẽ không miễn cưỡng nữa" Maquia đứng dậy, nâng cặp kính tròn xoe kì lạ của mình lên: "Mà thật ra thì tôi cũng chẳng muốn bỏ mặc một kẻ đang rối bời như cậu lại một mình, hmm..."
Quốc hơi nheo mắt lại. Cậu có thể nhận ra cặp kính kì lạ đó. Nó không phải kính khắc phục khuyết tật mắt hay kính mát gì cả... Mà là kính ngăn trở nhận thức.
Nói vậy tức là một khi đeo cặp kính vào, Maquia sẽ bị mọi người xung quanh phớt lờ trong vô thức, cơ bản là giống như tàng hình vậy.
Tất nhiên, là một người không thân thiết gì với Maquia, Quốc sẽ không hỏi lí do vì sao cô ấy đeo cặp kính đó.
"A!"
Đôi mắt Maquia hơi sáng lên, trên miệng nở một nụ cười rực rỡ: "Có một nơi mà tôi đang định ghé thăm, cậu có muốn đi cùng không? Tôi tin là cậu sẽ thích nơi đó thôi! Có thể việc này không giải quyết được vấn đề mà cậu đang mắc phải, nhưng chắc chắn là nơi đó sẽ giúp cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều!"
"Nơi nào vậy?"
"Cứ đi theo thì biết!"
Maquia cười khích khích, thật hoạt bát chạy ra khỏi rạp.
Quốc: "..."
"Không hiểu sao mình cứ có cảm giác đã nhìn thấy cô ấy ở đâu rồi... Hơn nữa, giọng nói của cô ấy thực sự rất có tính đặc trưng"
...
...
Quốc lẽo đẽo đi theo bước chân nhanh như gió của Maquia. Chỉ không lâu sau đó, cậu đã đến trước một chiếc cầu thang dẫn xuống bên dưới tầng hầm của một toà nhà.
Maquia lanh lợi nhảy xuống rồi mở cửa, một bộ chào mời Quốc tiến vào bên trong: "Yên tâm, đây không phải quán bar ồn ào sôi động hay gì đâu. Nơi này chỉ là một phòng hoà nhạc bình dân ai cũng có thể ghé thăm mà thôi"
Đúng thế, ngay khi Maquia mở cửa thì tiếng nhạc từ bên trong tầng hầm đã truyền thẳng vào tai cậu. Thay vì là phong cách ồn ào và nhiệt huyết thường thấy của giới trẻ thì âm nhạc nơi đây lại cho cậu cảm giác cổ điển và hoài niệm hơn, tóm lại là vô cùng êm tai dễ chịu.
"Thích đúng không? Thích thì vào làm một cốc cà phê đi?"
Maquia cười tủm tỉm chạy vào bên trong.
"Ô? Xem ai tới kìa?"
Chủ quán kiêm luôn bartender đang lau cốc thì nhìn thấy Maquia nhảy vào, tức thì liền nở một nụ cười: "Không nghĩ tới một người nổi tiếng như em lại lưu luyến chỗ này đến vậy đấy, Maquia"
"Dù sao thì nơi này cũng là cái nôi của em, em không được đến à?"
Maquia ngồi xuống chọn đồ uống rồi ném menu về phía Quốc đang đi theo phía sau: "Giá cả bình dân lắm, tôi nói rồi mà đúng không?"
Quốc tiến tới, ngồi xuống trước chủ quán rồi gọi đại một ly cocktail mà cậu còn không biết là nó có tồn tại.
"Gương mặt này lạ phết, bạn của Maquia sao?"
Chủ quán để ly cocktail xuống trước mặt Quốc rồi cười nói: "Thành thật mà nói, anh còn không nghĩ tới con nhóc lập dị này sẽ có bạn đấy"
Quốc: "...Chắc là anh nghĩ đúng đấy. Em chỉ vừa gặp cô ấy lần đầu tiên vào nửa tiếng đồng hồ trước mà thôi, chưa đủ thân thiết để gọi nhau là bạn đâu"
Maquia nhe răng: "Nói cái gì vậy hả!?"
"Cùng lắm thì là bạn học cùng lớp thôi" Quốc nói bổ sung: "Cô ấy nhận thấy tâm trạng của em không tốt lắm nên mới rủ em đến đây giải sầu. Thấy cô ấy nhiệt tình rủ em đi cùng quá nên em cũng không tiện từ chối"
"Anh hiểu rồi. Nhóc đang thất tình đúng không?" Anh chủ quán cười tủm tỉm.
"Không" Quốc khẽ lắc đầu: "Thất tình vẫn còn nhẹ nhàng chán so với những gì mà em đang gánh chịu. Anh không nên hỏi sâu thêm đâu, em nói thật đấy"
Anh chủ quán: "..."
Có vẻ như chuyện đó vô cùng khủng kh·iếp... Đến mức cậu nhóc này không muốn bất kì ai biết đến nó.
Được rồi, khách hàng là thượng đế. Nếu đối phương đã không muốn chia sẻ thì anh ta cũng không miễn cưỡng.
"Phải rồi, có một điều mà anh thắc mắc từ nãy đến giờ đây..." Anh chủ quán đột nhiên hỏi: "Sao em có thể bình tĩnh nói chuyện với con nhóc này đến vậy? Đổi lại là người bình thường thì..."
Quốc đang uống dở ly cocktail, nghe thấy đối phương hỏi vậy liền không khỏi trưng ra gương mặt nghi hoặc: "Em không hiểu ý anh lắm. Cô ấy có điểm gì đặc biệt đến vậy à?"
Đừng bảo là anh chủ quán, lần này ngay cả Maquia cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
"?"
Anh chủ quán xoa cằm nhìn ngắm Quốc như một sinh vật dị biệt: "Lạ thật, không ngờ trên đời này còn có người không biết tới danh tính của Maquia. Có lẽ em mới là người đặc biệt ở đây"
Quốc: "..."
Rồi cuối cùng thì chuyện đó là chuyện gì?
"Nhìn cái này chắc là em sẽ hiểu ngay thôi"
Anh chủ quán chìa điện thoại ra, bên trong là đoạn video một nhóm idol siêu đáng yêu đang ca hát và nhảy múa trên sân khấu với sự cổ vũ cuồng nhiệt vô cùng của đám đông trên khán đài.
Quan trọng hơn, người đang đảm nhiệm trọng trách hát chính của nhóm idol đó... Thật ra chính là Maquia.
"À, hiểu rồi"
Giờ thì cậu đã hiểu vì sao Maquia phải đeo kính ngăn trở nhận thức, cũng như lí do vì sao cậu cảm thấy cô ấy trông hơi quen quen.
Chắc là mấy lúc ra ngoài cậu có vô tình nhìn thấy gương mặt của cô ấy ở đâu đó mà không để ý. Dù sao thì với thân phận là idol, hình ảnh quảng bá của cô ấy sẽ xuất hiện ở rất nhiều nơi mà.
Chẳng qua là do cậu không quan tâm nên mới không nhớ rõ gương mặt Maquia.
"Biết rồi mà em vẫn bình tĩnh quá nhỉ?"
"Thì em thường không xem idol cho lắm" Quốc khẽ nhún vai: "Maquia nổi tiếng lắm hở anh?"
"Idol top đầu đó em. Cắm tai nghe vào mà nghe thử đi, nghe xong là em hiểu ngay vì sao con nhóc lập dị này lại nổi tiếng đến vậy liền"
Quốc khẽ gật đầu cắm tai nghe vào nghe thử.
Còn Maquia ở bên cạnh thì đỏ bừng mặt, xấu hổ vì một lí do nào đó.
"Oh..."
Dù ban đầu không ôm quá nhiều mong đợi nhưng chỉ sau vài giây nghe thử, Quốc đã bắt đầu bị thứ âm nhạc lôi cuốn kia hớp hồn.
Cậu sẽ không bình luận về lời bài hát vì thú thật, chủ đề tình yêu chưa bao giờ là thứ hợp với khẩu vị của cậu.
Tuy vậy, khi có sự nâng tầm của giai điệu và giọng hát trời phú của Maquia, chúng lại hoà quyện vào nhau và trở thành một món ăn tinh thần tuyệt hảo không thể chê vào đâu được.
Quốc ngồi ở đó nghe thật say sưa, thậm chí thi thoảng còn ngâm nga theo điệu nhạc làm gương mặt của Maquia càng thêm ửng đỏ.
Sau cùng, khi bản nhạc đầu tiên kết thúc, quốc trả điện thoại và tai nghe cho anh chủ quán rồi nở một nụ cười: "Cảm ơn anh. Giờ thì em hiểu vì sao cô ấy nổi tiếng đến vậy rồi. Giọng hát đó thực sự là một món quà của tạo hoá"
Maquia: "..."
"Chứ còn gì nữa? Chỉ riêng việc lắng nghe con bé này nói chuyện đã là một loại phước lành rồi. Trên đời này chắc chẳng có ai sở hữu thanh âm êm dịu ngọt ngào giống như con bé này đâu!" Anh chủ quán gật đầu đồng ý lia lịa.
Maquia: "Mọi người... Thôi đi được không?"
Anh chú quán vỗ tai Quốc, khẽ nói: "Đừng bất ngờ, nó biểu diễn nhiều vậy rồi nhưng nó vẫn cảm thấy xấu hổ khi làm idol và sợ hãi trước đám đông. Kể cả vậy, Maquia vẫn rất đáng yêu đúng chứ?"
Quốc khẽ gật đầu.
"Hai người-"
Cạch~
"Oh, có khách tới rồi. Maquia, tối nay đành trông cậy vào em đấy"
Maquia hờn dỗi phồng má nhưng rốt cục vẫn không từ chối: "Được rồi, em sẽ tính sổ với mấy người sau vậy! Hứ!"
Maquia để cặp kính xuống bàn rồi bước lên sân khấu. Cô ấy nhẹ nhàng ngồi vào ghế, đưa ngón tay xinh xắn khiêu vũ trên những phím đàn như một nghệ sĩ dương cầm thực thụ.
"Cậu em, hãy lắng nghe cho thật kĩ. Bất kể tâm trạng của em hiện tại có tồi tệ đến đâu cũng không được phép bỏ qua thời khắc hiếm có này"