Chương 25. Tất cả là vì đồng lương
Gần khuya, Quốc về đến nhà với tâm trạng đã được cải thiện lên rất nhiều bởi sự nhiệt tình và tài năng của Maquia.
"Hôm nay... Có lẽ là một ngày khá may mắn đối với mình"
Đúng lúc đang trầm cảm thì lại có một nàng thiên sứ từ đâu đó xuất hiện giúp đỡ, thực sự là không thể may mắn hơn được nữa.
Có thể sau này cậu vẫn sẽ còn ám ảnh... Nhưng ít nhất, hiện tại, những âm thanh tuyệt diệu không ngừng vọng vang trong đầu nhất định sẽ mang đến cho cậu cảm giác yên bình.
"Đúng rồi, mình vẫn còn Vũ Trụ Mô Phỏng ở đây. Nhân lúc tâm trạng đang khá tốt, có lẽ mình nên ngó qua một chút Bệnh Viện Tâm Thần trước để chuẩn bị sẵn tâm lí đối đầu"
Về đến nhà, Quốc thay quần áo rồi ngã mình lên chiếc giường ấm áp, bắt đầu truy cập vào bên trong Vũ Trụ Mô Phỏng.
Lần này cậu chỉ định đi xung quanh Bệnh Viện Tâm Thần thăm thú thử coi nó trông như thế nào mà thôi. Cậu hoàn toàn không có ý định đánh nhau với quái vật.
Dẫu vậy, sự chuẩn bị vẫn là điều cần thiết.
[Chào mừng bạn học Nguyễn Quốc đã quay trở lại Vũ Trụ Mô Phỏng]
Vẫn là những thao tác như thường lệ, Quốc nhanh chóng bỏ qua những thủ tục quen thuộc rồi tiến vào thế giới cổ tích Wonderland.
Ngay khi thức tỉnh lại điểm lưu trước đó, Quốc chuẩn bị sẵn trang bị cũng như thuốc than rồi bắt đầu tiến vào thị trấn nhỏ nơi Bệnh Viện Tâm Thần đang toạ lạc.
Nơi này so ra không khác thị trấn Dodgson là bao nhiêu, vẫn là những kẻ điên lang thang trên phố và những thảm cảnh không một ai muốn nhìn. Có chăng điều duy nhất tốt đẹp hơn hiện hữu ở đây chắc là sự vắng mặt của các cô g·ái đ·iếm lê lết trên nền đất trong tình trạng khoả thân...
Chỉ như thế thôi đã đủ để Quốc nhẹ lòng đi rất rất nhiều rồi!
"Xem nào, Bệnh Viện Tâm Thần... Nó nằm ở khu vực trung tâm của thị trấn phải không? Khá là nguy hiểm đấy, có lẽ mình nên thường xuyên save game. Bây giờ mình thực sự không muốn lao vào mấy cuộc chiến không cần thiết, nếu tránh được thì tránh"
Với kinh nghiệm từ việc hoàn thành nhiệm vụ ở thị trấn Dodgson, giờ đây Quốc đã giỏi ẩn nấp hơn rất nhiều so với cái hồi chân ướt chân ráo tiến vào thế giới này.
Hay nói đúng hơn thì... Cậu đang dần thích nghi với sự điên loạn và không ngừng cải thiện bản thân một cách vô thức để đối đầu với nó.
Bằng vào nền móng vững chắc đó, cậu dễ dàng vượt mặt lũ mob vô tri để tiến gần đến Bệnh Viện Tâm Thần.
Chỉ có điều...
Thi thoảng... Chỉ là thi thoảng thôi. Cậu cứ có cảm giác giống như đang bị ai đó theo dõi từ phía sau một cách âm thầm và lặng lẽ.
"Hi vọng là do mình n·hạy c·ảm đi. Ngay khi phát hiện nguy hiểm, mình sẽ nghỉ chơi và đi ngủ ngay lập tức"
Không lâu sau, đúng như dự tính, cậu đã đứng trước cửa Bệnh Viện Tâm Thần một cách lành lặn.
"Uầy, mình giỏi thế!"
Quốc không nhịn được mà tự khen bản thân vì di chuyển quá giỏi... Cho đến khi cậu nghe thấy tiếng hét thất thanh phát ra từ bên trong Bệnh Viện Tâm Thần.
"Aaaaaaaa!!!!!!"
"..."
Tiếng hét đó bày tỏ sự thống khổ đến tột cùng. Cậu có thể cảm nhận được thanh quản của người hét lên đã hoạt động với công suất tối đa... Để rồi sau đó, những gì còn lại bên tai cậu là sự tĩnh mịch, đôi khi chỉ xuất hiện một vài âm thanh kì lạ k·hông r·õ n·guồn g·ốc mà thôi.
"Tiếng hét thất thanh, âm thanh quái dị, lại còn là không gian hẹp nữa chứ... C·hết tiệt"
Quốc bắt đầu tưởng tượng ra được độ khó chơi của cái nơi quái quỷ này rồi. Có lẽ cậu nên dừng chân tại đây trước khi chút sự cải thiện hiếm hoi về mặt tâm lí hoàn toàn bị phá hỏng.
"Nghỉ thôi. Hôm nay đến đây là đủ rồi"
Dứt lời, Quốc liền lựa chọn đăng xuất, nhẹ nhàng Vũ Trụ Mô Phỏng lên trên nắp tủ gỗ rồi đắp chăn đi ngủ.
"Mình còn nợ Maquia một lời cảm ơn chân thành nữa. Khi nào gặp lại, mình nhất định phải cảm ơn cô ấy cho thật tử tế vì đã giúp mình có một giấc ngủ ngon"
Thật kì lạ khi chỉ cần nhớ lại tiếng hát đó là cậu đã thấy yên lòng. Có lẽ việc Maquia sở hữu một giọng hát chứa đầy ma lực thần kì là một điều không thể phủ nhận luôn rồi.
Thế là kể từ giờ, cậu đã có hai nguồn chăm sóc tâm lí đắc lực.
Đó là đùi của Himiko... Và giọng hát của Maquia.
...
...
Hôm sau.
Quốc tỉnh dậy từ trên giường, có vẻ như đêm qua cậu đã không gặp ác mộng sau những gì đã trải qua.
Điều đó càng khẳng định rằng giọng hát của Maquia thực sự là một liều thuốc hữu hiệu!
Một lúc sau, trong lúc dọn đồ chuẩn bị đi học thì Quốc nhận ra mình đã hết thuốc, đồng nghĩa với việc hôm nay chính là ngày cậu cần phải đến bệnh viện tái khám sức khoẻ.
"Rồi giờ làm sao trả thứ này cho ổng đây?"
Cậu có thể xin nghỉ. Nhưng việc không đến trường đồng nghĩa với cậu sẽ không thể trao trả tận tay món đồ quý giá bậc nhất này.
"...Thôi thì tái khám trễ một chút cũng không sao đâu ha?"
Thế là gác lại vấn đề thuốc men sang một bên, Quốc tiếp tục lên đồ để đến trường. Tạm thời chưa quyết định có học hay không, quan trọng là phải trả món đồ này trước khi ông thầy khó ưa kia phật ý.
"Sáng không uống thuốc cứ làm mình cảm thấy là lạ"
Có thể là vì cậu không quen với việc đột nhiên bỏ thuốc chăng? Hi vọng rằng sẽ không có gì ngoài ý muốn xảy ra.
Quốc đã đi tới trường chỉ không lâu sau đó.
Ngày hôm nay dường như đông người hơn mọi khi, mà hầu hết đều không phải học sinh trong trường. Cái môi trường thiếu dưỡng khí, ồn ào và ngột ngạt kinh khủng này khiến cậu phát ốm, không muốn chen chân vào một chút nào cả.
Tuy vậy, bằng một chút thông tin nghe phong phanh, Quốc đã dần ngộ ra được lí do, đó là sự xuất hiện của Maquia.
Thật không hổ là siêu idol, đi đến đâu là đông nghẹt người hâm mộ đến đó... Có lẽ hôm nay sẽ là một ngày vất vả đối với mấy chú bảo vệ.
Hoặc là không.
Quốc chần chừ ở đó được một lúc thì thầy Liêm xuất hiện. Ông ta chậc lưỡi một cái rồi đưa tay lên thi pháp, tạo ra một luồng hơi lạnh bao phủ toàn bộ khu vực cổng trường khiến người ta phát run.
Quốc: "Lạnh vãi!"
Cậu cũng nằm trong tầm bị ảnh hưởng, phải chạy mất một lúc mới có thể thoát thân.
Quan trọng hơn, do việc làm này của thầy Liêm nên cảnh tượng giẫm đạp đã xảy ra làm một vài người b·ị t·hương... Thế nhưng ít nhất, trước cổng trường bây giờ đã khá là trống trải, chỉ còn lại vài tên cuồng idol cứng cựa vẫn cắn răng chịu lạnh để được gặp mặt thần tượng của mình.
Trần Quân không để tâm tới họ nữa mà tiếp tục tiến vào trong. Quốc cũng tranh thủ cơ hội lẻn vào theo, coi như may mắn tránh được một kiếp bị ép nát bởi đám đông.
"Thầy!"
"Gì?"
Quốc ném khối lập phương cửu sắc về phía Trần Quân rồi nói: "Hôm nay em muốn xin nghỉ một hôm để tái khám"
"Ờ, được thôi. Nhưng mà em không định ở lại xem thử bạn mới trông như thế nào hay sao?"
"À thì... Em biết người đó là ai rồi"
"...Cũng phải"
"Nhưng có một điều mà em thấy hơi khó hiểu. Theo lí mà nói, cô ấy chưa thể đi học ngay như vậy có đúng không? Làm idol bận bịu đến thế cơ mà..."
"...Do tôi cả đấy" Trần Quân nói: "Vì đồng lương của tôi... Hay nói đúng hơn là vì chiếu theo mong muốn của Maquia, tôi đã gây áp lực lên công ty chủ quản của con bé, buộc họ phải cho phép con bé đi học"
"...Áp lực? Em hơi quan ngại về hai chữ áp lực này của thầy"
"Có gì đâu, chỉ là một lũ người lớn tham lam muốn bóc lột sức lao động của một cô bé đầy tài năng thôi ấy mà. Nói nhẹ không nghe thì chỉ cần sử dụng vài thủ thuật tẩy não là xong việc" Trần Quân khẽ nhún vai, tường thuật lại sự việc một cách nhẹ tựa lông hồng.
Quốc: "..."
Cậu không hề bất ngờ. Đây chính xác là phong cách làm việc của ổng.
Cơ mà cô ấy bị bóc lột thật đấy à!?
"Ban đầu tôi còn định ép họ hủy hợp đồng với con bé cho rảnh thây... Cơ mà con bé không chịu. Nó dường như có một vài chấp niệm với cái nghề thần tượng này nên tôi cũng đành phải chiều theo ý nó thôi"
"...Với cả nhóc đang ở trong tình trạng tương đối nguy hiểm đấy, giờ đến bệnh viện chắc là vẫn kịp" Trần Quân đột nhiên chỉ tay về phía ngực trái của Quốc: "Cứ cái đà tiến triển này, nhóc còn nhiều nhất một năm nếu không tìm ra một trái tim thích hợp"
Đồng tử của Quốc co rụt lại. Cậu thất thần ra đó một lúc rồi nắm chặt hai tay lại: "Thật sự không còn cơ hội sao? Em chịu khổ lâu đến vậy để làm cái gì chứ?"
"..."
"Nếu đã không thể trông chờ vào người khác thì chỉ có thể tự mình làm thôi, nhóc con" Trần Quân nói: "Tầm vài tháng nữa trường sẽ tổ chức một chuyến thám hiểm một hầm ngục cổ đại, có lẽ đó sẽ là cơ hội duy nhất của nhóc"
"Hầm ngục...? Thứ đó còn tồn tại sao?"
"Rất nhiều là đằng khác. Đa số hầm ngục bây giờ chỉ mới được khám phá các tầng cạn mà thôi. Con người là vậy, cứ thích tuyên bố mình đã chinh phục được thứ gì đó trong khi chúng không hề nhận biết thứ đó sâu cạn bao nhiêu"
"..."
"Em sẽ cố"
"Em không cố tôi cũng ép em phải cố. Đó là vì đồng lương ít ỏi của tôi"
Quốc: "..."