Huyền Lục

Chương 504: Khảo quan




“Khoan đã!”, Khương Hy vội vàng nắm chặt tay Diệp Vân Hy lại ngăn cho nàng không động thủ lung tung.
Diệp Vân Hy có chút giật mình nói:
“Khương đạo hữu, có chuyện gì sao?”.
Khương Hy thả tay nàng ra rồi khụ khụ vài tiếng có chút P8Dnu ngượng ngùng, hắn đáp:
“Nơi đây là bên trong gốc cổ thụ đó, vạn vật ở đây có chút quái dị, ta nghĩ tốt nhất chúng ta không nên động chạm vào bất cứ thứ gì thì hơn”.
Diệp Vân Hy thu tay về, nàng trầm mặc một chút rồi gật đầu nói:
“Đạo hữu nói có lý, nhiều đời Quan Nhân Các cũng đã từng tiến vào đây nhưng chưa bao giờ đem Hoa Lồng Đèn ra cả, là ta đã nóng vội rồi”.
Khương Hy gật đầu, kỳ thực hắn cũng chẳng biết Quan Nhân Các có lấy được Hoa Lồng Đèn không, hắn chỉ dựa vào một chút ký ức ở đời trước thôi.
Hắn biết rõ Thương Nguyên lẫn Vệ Khắc Nguyên đều không mang bất cứ thứ gì kỳ lạ hay quý hiếm từ Thượng Dao Thiên Trì ra bên ngoài, nhất là Hoa Lồng Đèn.
Bởi lấy thực lực của bọn hắn khi đó, mấy vị trưởng lão nhất định sẽ phát hiện ra ngay tại chỗ, từ đó sẽ mượn lý đoạt đồ không chớp mắt.
Mặt khác, Khương Hy có cảm giác một khi Diệp Vân Hy ngắt Hoa Lồng Đèn kia xuống thì gốc cổ thụ này sẽ có dị động ngay. Hoa Lồng Đèn tuy rất quý hiếm đấy nhưng cũng không đến mức phải mạo hiểm vì nó.
Vì vậy, tốt nhất là đừng động đến bất cứ thứ gì cả, trừ phi nó đáng để liều mạng.
Sau đó, bọn hắn liền lùi lại mấy bước rồi từ tốn quan sát xung quanh, xem thử có bất cứ dị động nào không, thi thoảng, Khương Hy cũng tự đưa tay lên tát vào mặt mình một cái để kiểm tra thử bản thân có bị rơi vào mộng cảnh một lần nữa không.
Hiện nay hắn vẫn chưa biết rõ cơ chế nào có thể khiến bọn hắn rơi vào mộng cảnh, chỉ biết ngay từ lúc trồi người ra khỏi mặt Dao Trì là quang cảnh đã trực tiếp chuyển vào bên trong mộng cảnh rồi.
Về phần Diệp Vân Hy, đây có thể nói là cơ hội ngàn năm có một của nàng, nàng có thể công khai quan sát những người khác mà không bị phát giác một chút nào.
Nàng từ tốn đi từ đại thế lực này sang đại thế lực khác, quan sát từ thiên kiêu này đến thiên kiêu khác, thậm chí, thi thoảng nàng còn đem Khương Hy ra để so sánh thử nữa.
Nhất là khi nàng dừng chân tại chỗ của Hiên Minh, ánh mắt nàng như có như không nhìn hắn đầy thâm thúy rồi lại đưa mắt sang nhìn Khương Hy.
Nàng mỉm cười nói:
“Hiên đạo hữu sở hữu dung mạo soái khí đúng như lời đồn, không biết Khương đạo hữu cảm thấy thế nào?”.
Thế nào là thế nào?
Khương Hy không thể nào hiểu nổi những gì đang diễn ra ở trong đầu nàng, hắn nhìn sang Hiên Minh một chút rồi nói:
“Luận dung mạo, ta vẫn có tự tin của mình. Mặt khác, chúng ta đi được rồi chứ?”.
Hắn chỉ cần kiểm tra tình huống của người quen là được rồi, cũng không có tâm đi nhìn từng người một như Diệp Vân Hy.
“Đạo hữu tự tin hơn ta nghĩ nhiều đấy”, Diệp Vân Hy mỉm cười đáp, sau đó cũng từ tốn rời chỗ rồi đến bên cạnh hắn, ngụ ý là có thể đi được rồi.
Khương Hy lắc đầu, không để ý đến nàng rồi tiến lên phía trước, những người phía sau thế nào thì hắn cũng mặc kệ, bao quát cả Hiên Minh lẫn Lân. Tình huống cũng đã kiểm tra rồi, chuyện còn lại phải nhìn vào bọn hắn thôi.
Mộng cảnh này do gốc cổ thụ bày ra, tự nhiên có đạo lý của riêng nó, thậm chí, đây cũng có thể xem là đạo quan ải thứ nhất của truyền thừa Dao Trì.
Mộng cảnh nhìn như đơn giản, nhìn như đang ở trong một giấc mơ nhưng thực chất lại không dễ như thế. Mộng cảnh là thủ đoạn thu hút linh hồn của người khác vào bên trong một không gian tinh thần độc lập.
Đây là một trong những thủ đoạn mạnh nhất của luyện hồn nhất mạch.
Người rơi vào mộng cảnh thường nhận kết cục không đồng nhất nhau, nhẹ thì trực tiếp mang thương thế nhận được ở trong mộng về thực tại, tựa như Khương Hy cùng Diệp Vân Hy.
Còn nặng thì trực tiếp tử vong, linh hồn bị xoắn nát, vĩnh viễn không thể siêu sinh, cơ thể trở nên ‘vô chủ’. Nếu để cho Khôi lỗi sư bắt gặp được thì cơ thể đó nhất định sẽ bị luyện hóa thành khôi lỗi, một thân chiến lực vẫn giữ được như thời còn sống.
Nhắc đến Khôi lỗi sư, Khương Hy bất giác nhớ đến Tử Mục, hắn không biết đám người Dạ Ma đã tiến vào đây hay chưa nhưng nhìn vào việc tất cả thiên kiêu còn sống thì có lẽ Dạ Ma vẫn chưa đến đây, hoặc nếu có đang ẩn bên trong thì có lẽ vẫn chưa tỉnh dậy.
Đối với người bị rơi vào mộng cảnh thì cách tốt nhất để đánh thức là tự chính mình thoát ra hoặc là nhờ người kết hợp từ bên trong như cách Khương Hy đã dùng với Diệp Vân Hy.
Hắn không bàn trước với nàng vì như vậy sẽ mất thời gian, ai biết được bên ngoài đang diễn ra chuyện gì, vì vậy tốt nhất là cứ trực tiếp xuất thủ rồi đưa thân tiếp chiêu của nàng là được.
Sự tình thế nào đến lúc tỉnh rồi nói.
Bên cạnh đó, những người rơi vào mộng cảnh đều là thiên kiêu cùng tinh anh, một cửa này sẽ không làm khó bọn hắn quá lâu đâu.
. . .
Khương Hy cùng Diệp Vân Hy tiến sâu vào bên trong, càng đi, con đường của bọn hắn mỗi lúc một mở rộng ra, mặt đường cũng càng ngày càng trơn nhẵn lại như một mặt sàn trong các khối kiến trúc bình thường.
Theo đó, ánh mắt của bọn hắn cũng chuyển về trạng thái cảnh giác xung quanh.
Đột nhiên, một tiếng vút đột nhiên vang lên, hàng loạt ám khí không biết từ đâu liền phóng ra hướng thẳng về phía bọn hắn.
Thấy thế, Khương Hy lập tức rút Hắc Trúc Bút ra họa một đạo Thủ Tự Phù để ngăn lại. Còn Diệp Vân Hy, nàng đã sớm lấy ra cây sáo ngọc đặt ngang miệng rồi thổi lên một khúc nhạc ngắn.
Sóng âm vang lên liền hóa thành kiếm khí oanh kích phá hủy đi hết số ám khí kia. Nhưng thời điểm kiếm khí của nàng vừa hiện thì một đợt kiếm khí bí ẩn khác cũng bắt đầu xuất hiện để ngăn chặn nàng.
Đợt ám khí đầu bị phá thì đợt thứ hai lại đến, số lượng còn nhiều hơn lúc trước, phương hướng cũng bắt đầu đa dạng hơn, Khương Hy lại tiếp tục họa thêm hàng loạt đạo Thủ Tự Phù khác bao vây ở bốn phía.
Tiếng sáo của Diệp Vân Hy cũng thay đổi lên xuống liên tục, kiếm khí phóng ra mỗi lúc một nhiều để đối phó với số kiếm khí bí ẩn kia.
Bất quá, kiếm khí của nàng nhiều thì số lượng kiếm khí bí ẩn cũng đột ngột nhiều thêm. Theo đó, lượng ám khí phóng về cũng nhiều thêm một cách khó hiểu.
Đám ám khí này làm bằng sắt bình thường, đương nhiên không cách nào đâm xuyên qua được Thủ Tự Phù của Khương Hy nhưng vì bình thường nên mới đáng sợ.
Ám khí va chạm vào Thủ Tự Phù rồi rơi xuống đất kêu lên vài tiếng leng keng, sau đó liền hóa thành quang vụ bay đi mất. Ám khí nào cũng như vậy, cứ phóng đến bị Thủ Tự Phù ngăn lại rồi rơi xuống đất, rơi xong lại biến mất, biến mất xong lại hiện ra.
Thẳng thắng mà nói, số lượng ám khí này là vô hạn. Khương Hy có thể đỡ chúng lại được nhưng phá hủy triệt để thì không dễ, tình huống này càng kéo dài thì pháp lực của hắn cũng hao hết, đến lúc đó số ám khí này sẽ liên tục phóng ra găm thẳng vào người bọn hắn.
Tuy rằng thân thể của bọn hắn đã không còn là phàm thể nhưng bị hàng đống ám khí này phóng vào người thì cũng không dễ chịu đâu.
Mặt khác, đám kiếm khí bí ẩn kia đột nhiên xuất hiện cũng có chút kỳ quái, chí ít Khương Hy không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào của kiếm tu hay kiếm trận ở quanh đây.
Suy nghĩ một hồi, hắn nói:
“Diệp cô nương, thử tăng số lượng kiếm khí lên một chút”.
Diệp Vân Hy tựa hồ đoán ra được ý nghĩ của hắn, đồng dạng, nàng cũng có ý nghĩ tương tự, thế là khúc nhạc của nàng một lần nữa lại thay đổi, lần này, không chỉ kiếm khí mà sóng âm cũng cùng lúc xuất hiện thêm.
Đồng dạng, lượng kiếm khí bí ẩn đó cũng tăng lên thêm vài thành. Thấy thế, cả Khương Hy lẫn Diệp Vân Hy liền nhếch mép lên.
Cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân.
“Chúng ta đến đạo quan ải thứ hai rồi”, Khương Hy nói.
“Đạo hữu tăng số lượng phù văn nhưng không tạo ra sự thay đổi nào của ám khí cùng kiếm khí, còn ta tăng số lượng kiếm khí lại dẫn đến thay đổi tương quan. Như vậy đạo quan ải này này có lẽ khảo nghiệm kiếm đạo rồi”, Diệp Vân Hy đáp.
Khương Hy gật đầu đồng tình, quả thực hắn cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng chưa chắc đây đã là đáp án đúng, bọn hắn cần phải thử lại thêm một lần nữa.
Diệp Vân Hy đương nhiên biết mình cần làm gì, nàng chỉ đơn giản giảm số lượng kiếm khí của mình xuống rồi chờ đợi.
Không được mấy hơi thở sau, số lượng kiếm khí bí ẩn đó cũng được giảm theo không ít, thần sắc của cả hai liền mừng rỡ không thôi.
Tiếp theo, Diệp Vân Hy không cần phải giảm kiếm khí xuống nữa, nàng lựa chọn triệt để thu hết kiếm khí lại, thay vào đó, chỉ dùng mỗi sóng âm để công kích.
Quả nhiên, nàng không sử dụng kiếm khí thì đạo quan ải này cũng sẽ không xuất sử kiếm khí ra để đối phó.
Khảo nghiệm kiếm đạo có nghĩa là khảo nghiệm khả năng sử dụng kiếm thuần túy nhất của kiếm tu, nói thẳng ra chính là khảo nghiệm kiếm thuật, sử dụng kiếm thuật để phá giải hết tất cả số ám khí kia.
Còn một khi đã sử dụng kiếm khí hay kiếm quang thì đạo quang ải này cũng sẽ dùng cách tương tự để đổi ứng.
Đương nhiên, để qua một ải này thì không nhất thiết phải dùng đến kiếm thuật bởi không phải ai cũng là kiếm tu. Khương Hy là Phù sư, tự nhiên dùng phù văn để phá ám khí, còn Diệp Vân Hy, trừ bỏ là kiếm tu ra thì nàng còn là một Nhạc sư.
Kiếm khí không dùng được thì nàng sử dụng âm công, so với việc dùng kiếm khí thì âm công của nàng lại càng khủng bố hơn không chỉ một đầu.
Mỗi một khúc nhạc nàng thổi ra là sóng âm quét đến phá hủy hằng hà sa số đám ám khí kia, đến Khương Hy cũng không cần phải động thủ làm gì nữa, chỉ việc đứng nhìn nàng xử lý là được rồi.
Khoảng năm phút sau, số lượng ám khí kia biến mất, nàng cũng ngừng thổi sáo, sắc mặt nàng biểu lộ tiếu dung nhìn về phía hắn rồi mỉm cười gật đầu.
Khương Hy cũng gật đầu đáp lễ, sau đó bọn hắn lại tiếp tục đi tiếp nhưng trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ chuyện ban nãy.
Nói thật thì cả hai bọn hắn cảm thấy có chút hơi quái gở với đạo quan ải thứ hai kia bởi không phải ai tiến nhập vào Thượng Dao Thiên Trì cũng là kiếm tu.
Bất quá bọn hắn còn chưa kịp suy nghĩ tiếp thì đạo quan ải kế tiếp lại xuất hiện rồi. Quan ải kế tiếp không ngờ lại là khảo nghiệm đao đạo nhưng không phải chém ám khí như cũ, thay vào đó là đi chém khôi lỗi.
Vượt qua khảo nghiệm đao đạo thì lại đến khảo nghiệm Phù đạo, một người một bút phải viết ra một áng văn chương với tốc độ nhanh hơn tốc độ đạo quan ải này tự mình viết ra.
Quan ải này có lẽ là một thách thức thú vị đối với người của Thư Viện nhưng với Khương Hy lại quá dễ bởi ngay từ đầu, tốc độ họa phù của hắn đã nhanh một cách người ngoài khó lý giải rồi.
Diệp Vân Hy từng thấy hắn họa phù nhưng một khi nhìn thấy hắn ngồi chăm chú viết thế này thì mới hiểu tốc độ viết của hắn kinh hãi thế tục đến bực nào.
Dựa vào tốc độ viết này thì một mình hắn thực sự đủ sức tạo ra một tòa phù trận ngay trong lúc đấu pháp với người khác cũng nên.
Cứ như vậy, bọn hắn dần dần thông qua rất nhiều khảo nghiệm, cho đến khi vượt qua khảo nghiệm thứ năm thì một luồng bạch quang đột nhiên xuất hiện bao bọc lấy bọn hắn rồi biến mất ngay tại chỗ.
Không bao lâu sau, bạch quang biến mất hết thì trước mặt Khương Hy đã là một tòa kiến trúc cổ bằng gỗ phi thường khổng lồ. Luận kích thước thì có khi còn lớn hơn cả Băng Thần Cung ngày trước.
Diệp Vân Hy có chút ngạc nhiên quan sát ở xung quanh một chút rồi cười nói:
“Vừa rồi là truyền tống sao? Ta còn nghĩ chúng ta phải hoàn thành hết khảo nghiệm của cả ba ngàn đại đạo ấy chứ”.
Khương Hy nghe vậy liền bật cười đáp:
“Lấy sức hai người chúng ta, phá tận ba ngàn đại đạo là chuyện không thể nào. Có lẽ gốc cổ thụ này đã sớm cảm ứng được hết con đường cả hai ta đang đi nên đưa ra các khảo nghiệm tương quan. Thành công vượt ải tự nhiên được truyền tống đến đây”.
Vừa dứt lời, hắn liền đưa mắt nhìn tòa kiến trúc bằng gỗ ở trước mặt, hai mắt tập trung vào tấm bảng ở phía trên cổng chính, trên đó có ghi bốn chữ.
Thông Thiên Thần Thụ.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.