Lấy ngữ điệu của nàng, Khương Hy nghe ra rõ mồn một mùi vị đang muốn trêu đùa nhưng hắn cũng chẳng phản ứng lại nàng.
Đổi lại góc độ của Diệp Vân Hy, nàng còn tưởng là hắn giận dỗi nhưng quan kỹ lại thì giống như hắn đang cố tình lơ nàng đi. Thấy vậy, nàng liền hừ một tiếng, bọt nước liền xuất hiện qua từng kẽ răng rồi thoát ra bên ngoài.
Khoảng gần ba mươi phút sau, hai người bọn hắn cũng tiếp cận được với rễ của gốc cổ thụ kia. Khương Hy đưa mắt quan sát chúng một chút, thuận tiện cũng đưa tay ra sờ nắn xem gốc cổ thụ này vững chắc đến mức nào.
Bất quá khi hắn chạm tay vào bộ rễ rắn chắc khổng lồ này thì một cỗ hấp lực đột nhiên xuất hiện. Sinh mệnh lực của hắn ngay tức khắc bị cái rễ đó hút vào bên trong.
Cũng may hắn phát hiện kịp thời nên đã vội thu tay về, chứ nếu đặt tay vào đó lâu hơn thì hắn sẽ bị cổ thụ hút sạch sinh mệnh lực trong cơ thể mất, đến lúc đó hắn cũng chỉ còn là một cái xác khô.
Còn mọi thứ ở bên trong thể nội đều sẽ được dùng như ‘phân bón’ để bồi đắp cho gốc cổ thụ này sinh tồn thêm hơn hai trăm năm nữa.
Đột nhiên, trong đầu Khương Hy bất chợt lóe lên một ý nghĩ, ánh mắt hắn như có như không nhìn về phía gốc cổ thụ trước mặt đầy suy tư.
Có khi nào cấm chế đó là do gốc cổ thụ này tạo ra?
Những ai nằm dưới tu vi đó tự nhiên sẽ trở thành chất dinh dưỡng?
Còn những người trên đó sẽ nhận được truyền thừa để nuôi dưỡng dần dần rồi về sau làm chất dinh dưỡng cao cấp hơn?
Vô số câu hỏi cùng nhận định liên tục xuất hiện ở bên trong đầu hắn, càng suy nghĩ, hắn càng đào sâu vào một góc độ tăm tối đến mức không thể nói lên bằng lời.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã tự mình não bổ ra hàng loạt trường hợp phi thường cực đoan, như thể đây là một tử cục không lối thoát cho những người tiến nhập Thượng Dao Thiên Trì.
“Khương đạo hữu?”, Diệp Vân Hy đột nhiên truyền âm.
Khương Hy liền giật mình, con mắt vẫn đục của hắn rốt cuộc cũng lấy được tinh quang, mồ hôi bất giác chảy ra ở sau lưng nhưng vì đang ở dưới nước nên không thể thấy được bằng mắt thường.
Hắn điều chỉnh cảm xúc của mình một chút rồi quay lại truyền âm cho nàng:
“Diệp cô nương có chuyện gì cần hỏi sao?”.
Diệp Vân Hy nhìn hắn một chút, ánh mắt tựa như thể muốn nói gì đó nhưng một lát sau lại lắc đầu từ bỏ.
“Không có gì, chỉ là ta thấy đạo hữu ngây người hơi lâu”.
Nghe vậy, Khương Hy liền mỉm cười truyền âm:
“Thật có lỗi, để cô nương phải chờ”.
“Không sao, chúng ta đi chứ?”.
Khương Hy gật đầu, sau đó hắn cùng nàng nhanh chóng tiến vào bên trong rồi bơi thẳng lên trên mặt nước.
Ùng ục ùng ục.
Từng tiếng bọt nước dần dần vang lên, ngay sau đó, một cái đầu liền lộ ra bên ngoài rồi há to miệng ra hít lấy một ngụm không khí.
Khương Hy thở mạnh ra một hơi rồi nhanh chóng leo lên trên bờ, hai tay bất giác giữ lấy y phục chuẩn bị vắt nước thì mới nhớ ra, nước Dao Trì không cách nào bám lên trên người.
Mặc dù hắn đã lặn ở bên dưới Dao Trì một khoảng thời gian tương đối lâu nhưng y phục không hề bị ướt một chút nào, thậm chí đến cả những nơi thầm kín nhất ở trên người cũng không dính lấy một chút nước nào cả.
Hắn nhìn qua bản thân một chút rồi gật gù hài lòng, đáng tiếc không thể đem nước Dao Trì ra bên ngoài được, nếu không hắn cũng muốn lấy một ít để nghiên cứu.
Vài hơi thở sau đó, Diệp Vân Hy cũng trồi lên khỏi mặt nước, y phục của nàng vẫn như hắn, không dính một chút nước nào. Nếu đổi lại nước bình thường, bộ y phục đó có khi đã bó sát vào thân hình hoàn mỹ kia của nàng rồi.
“Đạo hữu nhìn gì vậy?”, Diệp Vân Hy nhàn nhạt nói.
Khương Hy khẽ nhếch môi một chút rồi nhún vai biểu thị không có gì. Tiếp đó hắn sải bước tiến về phía trước, Diệp Vân Hy nhìn bóng lưng hắn một hồi, trong đầu nghĩ gì không ai biết rồi đi theo.
Bên trong gốc cổ thụ này tính ra cũng không phải nhỏ, không gian tương đối rộng, tựa như một sơn động. Ánh sáng tại nơi này hầu hết đều phụ thuộc vào lục quang của sinh mệnh lực nên không thể nào sáng chói như ánh lửa được.
Bất quá đối với tu sĩ bọn hắn thì như thế này là đủ rồi, phần còn lại dùng linh thức tra xét là đủ.
Khương Hy đi chậm hơn những người khác nên dọc đường đi này hắn phát hiện ra được một vài dấu vết của những người khác. Tuy rằng có hơi phai mờ nhưng hắn có thể nhận ra được một vài người.
Rõ ràng nhất là Ngưu Đại Lực, thân hình của hắn lớn hơn so với người thường, trọng lượng cũng nặng hơn rất nhiều nên mỗi bước chân của hắn đều sẽ nặng và rõ ràng hơn.
Mặt khác, gốc cổ thụ này sống đã lâu, bản thân nó chắc chắn cũng là Thụ Yêu lâu năm, chẳng qua nó không muốn phản ứng lại thôi, bên trong này có thể ví như nội quan của nó. Mà đặc điểm của nội quan chính là mềm yếu.
Mỗi một bước chân của Ngưu Đại Lực bước xuống là mặt gỗ bên dưới liền lõm vào một đoạn nhỏ, theo đó, sinh mệnh lực của gốc cổ thụ cũng sẽ xuất hiện để chữa trị.
Nói thẳng ra thì mỗi bước đi của Ngưu Đại Lực đều sẽ lưu lại từng dấu chân lục quang một, những người theo sau dù có mù thì cũng biết được hắn đang đi đâu.
Khương Hy cũng tin tưởng Ngưu Đại Lực nhìn ra được điểm này nhưng lại không tiết chế lực lượng lại, bằng chứng là càng đi về phía trước, dấu chân của hắn lại càng in sâu hơn, lượng sinh mệnh lực đổ về để tu bổ cũng nhiều hơn.
Có thể nói, Ngưu Đại Lực tương đối tự tin với thực lực của mình, bất kỳ ai cố tình bám theo thì hắn cũng không ngại.
Khương Hy đồng ý với quan điểm này, Luyện thể nhất mạch phi thường cường hoành, hắn có thể đánh bại Ngưu Đại Lực nhưng giết thì cực kỳ khó, thậm chí là gần như không thể.
Lần trước Dạ Ma tập kích hắn cũng vậy, hắn xuất thủ với tất cả nhưng duy chỉ có Thạch Nhân là hắn không trực tiếp đánh thôi. Không phải vì Thạch Nhân mạnh hơn mà đánh với Luyện thể nhất mạch là một chuyện cực kỳ mất thời gian, hắn không nguyện ý tiêu phí thời gian của mình vào đó làm gì.
Hắn cùng Diệp Vân Hy đi được một đoạn đường thì cước bộ cũng đồng loạt dừng lại, đối diện là ngã ba đường, chỉ có hai hướng đi.
Khương Hy nhìn qua bên trái rồi lại nhìn sang bên phải một chút rồi nói:
“Diệp cô nương muốn đi bên nào?”.
Diệp Vân Hy nhìn hai con đường đó một chút, hai mắt lấp loé tinh quang rồi đáp lại:
“Đường bên trái”.
“Vậy chúng ta rẽ bên phải”, Khương Hy nói.
Diệp Vân Hy: “. . .”
Vậy ngươi hỏi 6uIxK ta làm gì?
Muốn trêu đùa sao?
Trên thực tế, Khương Hy cũng không biết nên chọn đường nào, trực giác của hắn không báo bên nào nguy hiểm hơn cũng như bên nào nên đi hơn, có lẽ cơ duyên ở hai đường đều như nhau.
Còn về phần tại sao lại là đường bên phải thì rất đơn giản, hắn thuận tay phải, đi bên phải cũng là một dạng thói quen.
Bất quá, Diệp Vân Hy cũng sẽ không đem chuyện thuận tay với chọn đường để liên hệ với nhau, dưới góc độ nào nhìn vào thì cũng thấy ấu trĩ cả. Theo nàng, người thông minh như Khương Hy sẽ không lựa chọn vì lý do ngu xuẩn này.
Chỉ có điều, nàng quên mất một chuyện, người thông minh . . . vốn không có ai bình thường cả.
Một đường đi này của cả hai người tính ra thì quá yên bình, không gặp yêu thú, cũng không gặp bất cứ cạm bẫy nào cả, chỉ có đối mặt với bọn hắn là một sự tĩnh mịch thôi.
Lấy không gian như sơn động thế này, đáng lý ra hai người bọn hắn phải nghe được tiếng vọng từ xa mới phải, đằng này lại chẳng nghe được bất cứ thứ gì, cứ như tất cả đều đã bị tách ra tại một không gian độc lập vậy.
Tách ra . . . Không gian độc lập . . .
“Không ổn rồi”, Khương Hy đột nhiên thốt lên làm Diệp Vân Hy giật mình, ngay sau đó, hắn lập tức quay lại xuất chưởng đánh về phía nàng.
Nàng có chút hơi bị khớp bởi hành động của hắn nhưng dù sao nàng cũng là cao thủ một phương, tốc độ phản ứng của nàng cũng không kém.
Khương Hy vừa xuất chưởng, nàng cũng xuất lại một chưởng nhưng không phải để ngăn lại hắn, mà là để đánh vào hắn.
Song chưởng cấp tốc đánh vào ngực nhau, cả Khương Hy lẫn Diệp Vân Hy đều văng ra đằng sau, quang cảnh xung quanh liền có chút mờ nhạt dần đi.
Sau đó, hai người bọn hắn đồng loạt mở to mắt ra nhìn về phía trước, hơi thở có chút nặng nhọc buông ra từng đợt một.
Đối mặt với bọn hắn bây giờ chính là tất cả những người đã tiến nhập vào trước đó, bao quát cả tán tu lẫn các đệ tử đại thế lực.
Toàn bộ bọn hắn bây giờ đều đang ở trong trạng thái bất động, hai mắt vẫn mở nhưng lại không thấy tiêu cự ở đâu hết, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một màu đen đục không một chút tinh quang.
Khương Hy điều chỉnh lại hơi thở một chút, đồng thời cũng đưa tay lên xoa xoa ngực trái một chút. Vừa rồi Diệp Vân Hy xuất thủ có chút mạnh tay, xem như hắn tỉnh rồi thì cũng không tránh được ê ẩm.
Hắn quay sang nhìn nàng nói:
“Cô nương không sao chứ?”.
Diệp Vân Hy hít sâu thở nhẹ đều đặn, một tay cũng đưa lên xoa xoa ngực trái một chút, xác nhận không có gì thay đổi thì hai mắt lập tức chuyển dời về những người đang ở trong tình trạng bất động kia để đánh giá một chút.
Nàng đáp:
“Ta không sao, cũng may đạo hữu phát hiện ra điểm đáng ngờ trước, có thể cho ta biết bằng cách nào được không?”.
Khương Hy gật đầu nói:
“Lý do rất đơn giản, đó là ta không hề phát hiện ra bất cứ thanh âm nào ở trong đó, tựa như cả không gian chỉ có mỗi hai người chúng ta. Tuy rằng chúng ta đến sau nhưng cũng không lâu đến mức bị những người kia bỏ xa được, cho nên câu trả lời chỉ có một . . .”.
“Chúng ta bị lôi vào mộng cảnh”, Diệp Vân Hy tiếp lời.
Hắn gật đầu xác nhận với nàng, ngay từ thời điểm vừa bước ra khỏi Dao Trì, bọn hắn đã bị gốc cổ thụ này đưa vào bên trong mộng cảnh, hành động này của nó cực kỳ mượt mà, đến người sở hữu cường độ linh thức cao như hắn còn bị trúng lúc nào không hay.
Mộng cảnh này cực kỳ chân thật, đến mức Khương Hy còn có thể nhìn ra được chi tiết trên từng dấu vết của những người đi trước nữa.
Bất giác, hắn đưa mắt sang nhìn Ngưu Đại Lực một chút, vì cái tên này mà hắn xém chút nữa đã lạc đường rồi, chả trách tại sao lúc tại ngã ba đường, hắn không có chút cảm giác bất thường nào cả.
Đáng sợ hơn là hắn còn tự mình đi não bổ ra một tình huống giả tưởng cân bằng cơ duyên giữa hai bên nữa.
Cũng may hắn không nói lời kia ra bằng miệng, nếu không bây giờ đã xấu hổ không biết nên trốn vào đâu rồi.
Khương Hy quan sát bên trong gốc cổ thụ này một chút, không gian chân thực của nó so với mộng cảnh lại lớn hơn khá nhiều, xung quanh không có Dạ Minh Châu, cũng không có lục quang của sinh mệnh lực.
Thay vào đó, dọc hai bên thành tường lại mọc ra các cành cây cùng những bông hoa có thể phát sáng được.
“Đây là . . . Hoa Lồng Đèn?”, Diệp Vân Hy có chút hiếu kỳ nhìn đến bông Hoa lớn như cái lồng đèn ở trong nhân gian.
Ánh sáng tồn tại được trong khu vực này đều nhờ vào nó có. Hoa Lồng Đèn sở hữu tác dụng cùng ngoại hình giống như tên.
Thân cây mảnh khảnh, bông hoa to tròn, bên ngoài có một lớp màng mỏng che khuất đi phần nhuỵ hoa phát sáng ở bên trong, nhìn như một cái lồng đèn thật được treo trong các con phố vào ban đêm.
Theo cổ tịch ghi chép, từ lâu, Hoa Lồng Đèn đã sớm tuyệt tích, trên Đại Lục gần như đã không có chút thông tin nào về nó nữa. Mọi thứ Khương Hy cùng Diệp Vân Hy biết được đều là nhờ đến hình ảnh ở bên trong cổ tịch.
Đối với loại linh tài đã sớm tuyệt tích như thế này, Khương Hy nhìn cũng phải nóng mắt không thôi, Diệp Vân Hy lại càng bạo gan hơn, nàng nhanh chóng vươn tay ra tựa như muốn hái xuống, để ra ngoài rồi quan sát sau.
Thấy vậy, sắc mặt của Khương Hy liền đại biến.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.