Người đang ngồi run rẩy kia nghe được thanh âm của Khương Hy thì nhanh chóng lấy lại tinh thần của mình, hắn vội vàng đứng dậy khom người ôm quyền nói:
“Đa tạ đạo hữu đã ra tay giúp đỡ”.
Khương Hy nhấc nhẹ chân nhảy xuống bên dưới, hai mắt hoàng kim nhìn thẳng vào thanh niên nhân ở trước mặt. Người này cũng khá cao, tầm ngang hắn, dung mạo bình thường, khí tức tu vi cũng tương đối ổn.
Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Bát Kiều.
Trên thân mang một bộ đạo bào màu vàng khá nổi bật, đây là phục trang của một trong hai thánh địa Đạo Môn trên Huyền Đô Đại Lục - Cổ Linh Môn.
Cổ Linh Môn lấy màu sắc phục trang cho đệ tử nội môn khác với Cửu Tiêu Tông nên đi đâu cũng rất dễ bị người nhận ra.
Ban nãy thông qua linh thức dò xét, Khương Hy đã phát hiện ra thanh niên nhân này mang đạo bào của Cổ Linh Môn nên mới xuất thủ trợ giúp.
Dù sao, thân là người của Thập Đại Chính Phái, thanh niên nhân này chắc chắn sẽ biết nhiều hơn so với những tu sĩ thuộc thế lực nhất lưu hay tán tu.
Mặt khác, Khương Hy vừa cứu hắn một mạng thì không có lý gì hắn lại từ chối trả lời mấy câu hỏi cả. Huống hồ mấy câu hỏi dự định hỏi cũng không phải chuyện tư mật hay hệ trọng gì.
Khương Hy mỉm cười nói:
“Đạo hữu không cần khách khí, thấy nguy vươn tay cứu giúp là chuyện nên làm”.
Thanh niên nhân nghe thấy liền mỉm cười ngẩng đầu lên thì toàn thân hắn lập tức cứng đờ lại, miệng còn không kịp khép, hai mắt thẫn thờ nhìn lấy Khương Hy ở trước mặt.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nam tử nào lại đẹp trai đến mức này, hơn nữa khí tức phát ra cũng có chút yêu dị. hắn không biết phải diễn tả như thế nào nhưng hắn cảm thấy người trước mặt đây khá gần gũi, không đến mức khiến người khác sinh nghi hoặc.
Hơn nữa, đôi mắt hoàng kim kia lại rất cuốn hút, hắn nhìn vào một chút thôi đã như một vũng lầy khó thoát ra rồi.
“Đạo hữu?”, Khương Hy mỉm cười nói.
Thanh niên nhân liền giật mình, hai mắt chớp chớp, bộ dáng có chút thất thố đáp lại:
“Đạo hữu thứ lỗi cho, vừa rồi ta có hơi chút thất thần”.
Khương Hy nhìn ra con yêu thú ở sau lưng một chút rồi đáp:
“Không sao, đối đầu với Ám Kim Đại Hùng cũng không phải chuyện dễ dàng, đạo hữu thất thần cũng không phải chuyện lạ”.
Con yêu thú hắn vừa giết gọi là Ám Kim Đại Hùng, thân cao ba mét, tạng người mập mạp, tu vi không thấp, là đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú nhưng lực công kích có thể so với Giả Đan yêu thú.
Nam đệ tử Cổ Linh Môn kia không yếu nhưng để đơn độc đánh với Ám Kim Đại Hùng thì có chút hơi quá sức, nếu Khương Hy không ra tay sớm thì hắn chắc chắn sẽ chết trong tay con yêu thú này.
Ám Kim Đại Hùng khá nổi tiếng bên trong thú tộc bởi tộc đàn của chúng đã sinh ra được một vị Nguyên Anh Yêu Vương ở đời này. Mặt khác, Ám Kim Đại Hùng sở hữu một khả năng công kích trời sinh nhờ vào bộ móng vuốt ám kim đầy sắc bén.
Nếu để so sánh thì nội bộ móng của nó thôi là đã đủ sánh được với trung phẩm pháp khí rồi.
Khương Hy đã có bộ xương của Độc Bộ Tử Điểu để luyện chế pháp khí nên móng vuốt của Ám Kim Đại Hùng tính ra lại có chút gân gà, nhường luôn cho tên đệ tử Cổ Linh Môn này cũng chẳng sao.
Nam đệ tử Cổ Linh Môn nghe thế liền hít vào một hơi thật sâu rồi hướng Khương Hy nói:
“Ta gọi Hà Đạo Nhân, không biết tính danh của đạo hữu là . . .”.
“Khương Vô Nhai”, Khương Hy mỉm cười, hai mắt lấp lóe tựa như đang nghĩ chuyện gì đó.
Nghe vậy, Hà Đạo Nhân liền hít vào một hơi, thần sắc có hơi chút ngạc nhiên nhưng ngẫm lại thì cũng không đến mức nào, hắn cười nói:
“Thì ra Khương đạo hữu, chẳng trách lại mạnh như vậy, chỉ dùng hai chiêu là có thể giết Ám Kim Đại Hùng rồi”.
Khương Hy cười cười không đáp, hắn chỉ nhìn qua biểu hiện của Hà Đạo Nhân một chút thôi nhưng cũng rút ra được thông tin khá quan trọng, đó là danh tính của hắn đã phổ rộng đến gần hết bí cảnh này rồi.
Về phần danh phận ‘Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ’ có lộ ra không thì hắn cần phải dò xét thêm.
Khương Hy nói:
“Nghe qua họ Hà, không biết Hà đạo hữu cùng với lão tiền bối Hà Trường Thanh của quý môn có quan hệ như thế nào?”.
Hà Đạo Nhân đột nhiên khụ khụ vài tiếng, hai mắt liếc qua liếc lại tựa như đang kiểm tra xem có người nào đang nhìn không thì mới nhỏ giọng đáp:
“Chuyện này có chút hơi bí mật, Trường Thanh lão tổ là lão tổ nhà ta, hiện nay không có người khác biết nên mong đạo hữu giữ kín giúp”.
“Không sao, ta cũng không nhiều chuyện đến thế, chỉ có chút hiếu kỳ thôi”, Khương Hy từ tốn nói.
Hà Trường Thanh là một lão tổ Nguyên Anh cảnh có tiếng trong tu chân giới, lão không xuất thân từ thế hệ hoàng kim nhưng cũng là người cùng thế hệ với Thương Trọng Lâm, Nhậm Trác Nhiên.
Lão là một Nguyên Đan Sư thành danh, tạo nghệ Đan đạo có thể so một chín một mười với tứ trưởng lão Quyên Thiên Tuyết của Cửu Tiêu Tông.
Khương Hy chỉ vô tình nghĩ đến vì Hà Đạo Nhân cùng Hà Trường Thanh có chung họ thôi, không nghĩ đến hai người thực sự có quan hệ gần như vậy.
Sau đó, hắn cũng không muốn mất thêm thời gian, đành trực tiếp đi vào chính sự, hỏi han tình huống trong một tháng gần đây.
Để phòng tránh Hà Đạo Nhân nghi ngờ, Khương Hy lấy lý do một tháng qua hắn bế quan tu luyện không để ý đến bên ngoài. Dù sao nơi này cũng sở hữu thiên địa linh khí nồng đậm cùng cơ duyên khắp nơi, bắt được một cái rồi bế quan cũng không phải chuyện lạ.
Nhưng bế quan liền một tháng thì có chút hơi không phù hợp với tình hình lắm, bất quá Hà Đạo Nhân cũng không hỏi nhiều, ai cũng có bí mật riêng cả.
. . .
. . .
Một đoạn thời gian sau, Khương Hy lựa chọn đi cùng Hà Đạo Nhân đến chỗ tập kết của các tu sĩ nhân loại còn sống.
Gọi là ‘còn sống’ bởi trong một tháng qua, số lượng yêu thú tấn công tu sĩ nhân loại mỗi lúc một nhiều, độ hung bạo cũng mạnh mẽ hơn trước không ít.
Theo mô tả của Hà Đạo Nhân thì đám yêu thú lần này cứ như đang muốn cá chết rách lưới vậy, bọn chúng liều mình tấn công bất kể nhận bao nhiêu thương tích trên người.
Khương Hy cảm thấy chuyện này có chút không hợp lý, bởi bất kể là yêu thú hay con người thì mạng sống của bản thân vẫn luôn là trên hết, chỉ cần phát giác ra nguy hiểm không thể đối phó được thì sẽ lập tức quay lưng bỏ chạy ngay.
Đám yêu thú kia không bỏ chạy, ngược lại còn ra sức tấn công thì chứng tỏ chúng không còn đường lui hoặc có thứ gì đó bắt ép chúng phải từ bỏ mạng sống của chính mình.
Đương nhiên, trừ bỏ yêu thú ra thì vẫn có thêm cả Trùng Yêu xuất thủ nữa, so với yêu thú thì Trùng Yêu xác thực đáng sợ hơn nhiều. Đây cũng là nhóm gây ra tử thương thảm trọng nhất cho tu sĩ nhân loại.
Tính đến thời điểm hiện tại, số người chết trận đã xấp xỉ hai ngàn người rồi, số lượng còn lại trừ bỏ các thiên kiêu ra thì ít nhiều đều mang thương thế ở trên người.
Thời gian còn lại trong Thượng Dao Thiên Trì cũng còn tầm một tháng, tuy rằng không phải quá dài nhưng cũng đủ khiến con số một ngàn người còn lại phải hao hụt đi thêm phân nửa nữa.
Cho nên tất cả các đại thế lực đã cộng đồng liên hợp lại với nhau để tạo nên một trận doanh nhân loại.
Khương Hy thở nhẹ ra một hơi đầy cảm khái, cảnh tượng này có chút hơi giống với hồi hắn còn ở trong Bắc Nguyên Vạn Dặm. Khi đó để chống lại Lam Thiên Tuyết Tộc, tu sĩ nhân loại cũng liên hợp lại với nhau.
Hắn không biết có phải là do mình hay là do thời thế không mà hai lần vào bí cảnh thì cả hai đều rơi vào thế gần như bị đoàn diệt. Sự việc này tại thời đại hoàng kim cũng chưa bao giờ diễn ra nữa, ấy vậy mà thời này lại diễn ra đến tận hai lần.
Tại Bắc Nguyên Vạn Dặm thì thôi đi vì đó vốn là các đại thế lực tự làm tự chịu, nhân quả tuần hoàn khó tránh được, còn tại Thượng Dao Thiên Trì này là thế nào?
Khương Hy không hiểu nổi.
Một đường đi này, hắn rơi vào trầm tư khá nhiều, đến mức không quản Hà Đạo Nhân đang ngầm quan sát hắn ra sao.
Hà Đạo Nhân chưa từng gặp mặt Khương Hy, hôm nay mới là lần đầu tiên nhưng danh tiếng của ‘Khương Vô Nhai’ trong hàng ngũ thế hệ này đã như sấm bên tai rồi.
Nhiều người đã chắc chắn rằng cái tên này sẽ nằm trong hàng ngũ Thập Đại Thiên Kiêu, hơn nữa vị trí nhất định rất cao, chí ít cũng phải trước năm.
Bởi thông tin Mộc Hoa Cương bại trong tay Khương Hy đã sớm không còn là bí mật.
Theo như truyền thống từ trước đến nay thì thực lực của thiên kiêu Địa Cung luôn luôn nằm trong năm người mạnh nhất của Thập Đại Thiên Kiêu, người đánh bại được thiên kiêu Địa Cung tự nhiên sở hữu được thực lực nằm trong vị thứ này.
Bất quá Hà Đạo Nhân lại có cảm giác Khương Hy không mạnh đến thế, hắn không cảm nhận được gì từ Khương Hy cả, nếu không phải để ý thì có khi hắn đã nghĩ người đang đi bên cạnh hắn đây chỉ là một người bình thường.
Hà Đạo Nhân không nhận mình là thiên kiêu, nhưng cũng sẽ không yếu, Ngọc Hư Công mạnh hơn hắn nhiều nhưng muốn đơn độc thắng hắn cũng không phải dễ.
Thế nhưng hắn lại không cách nào nhìn ra được Khương Hy liệu có mạnh hơn Ngọc Hư Công hay không.
Chính mắt hắn đã thấy Khương Hy dùng hai chưởng đánh chết Ám Kim Đại Hùng, đây là sự thật, đổi lại Ngọc Hư Công . . .
Ài, khó nghĩ.
Hà Đạo Nhân thở dài.
Xoắn quýt một hồi, hắn lựa chọn từ bỏ không nghĩ nhiều nữa, kết quả như thế nào thì Quan Nhân Các tự nhiên sẽ công bố, đến lúc đó như thế nào thì lại tính sau.
Đi được một hồi, Khương Hy cùng Hà Đạo Nhân cũng đã đến được trận doanh của nhân loại. Gọi là trận doanh nhưng thực chất cũng chỉ là một khoảng đất trống đủ lớn để dựng lều thôi.
Xung quanh còn được bố trí không ít phù trận bảo vệ, nhân tức phát ra từ nó tương đối rõ ràng nên có lẽ đây là thủ bút của đám người Thư Viện.
Khương Hy cùng Hà Đạo Nhân đến được chỗ cổng chính thì bị hai tu sĩ chặn đường lại hỏi tên tuổi cùng thế lực, nhìn vào phục trang thì đây có lẽ là hai đệ tử thuộc thế lực nhất lưu nào đó, tu vi cũng chỉ thuộc Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Lục Kiều là cùng.
Đối với chuyện này, Hà Đạo Nhân xe nhẹ đường quen, hắn chỉ cần đưa lệnh bài của Cổ Linh Môn ra là tự động có người nhường đường ngay.
Khương Hy đi theo hắn tự nhiên không cần phải xuất trình gì cả, Hà Đạo Nhân đã là ‘thông hành lệnh’ tốt nhất rồi.
Hà Đạo Nhân là đệ tử của Cổ Linh Môn, đương nhiên khi trở về tự nhiên sẽ đi tìm La Huyền Tử để báo chuyện. Khương Hy thì không muốn gặp nhiều người đến thế nên đã trực tiếp cáo lui rồi dùng Nhân Gian Hành Tẩu tránh đi.
Hà Đạo Nhân còn muốn giữ hắn lại nhưng vì tốc độ của hắn quá nhanh, Hà Đạo Nhân chỉ vừa nhắm mắt lại một chút thôi là đã không thấy được thân ảnh của hắn rồi.
Khương Hy bây giờ không muốn để lộ mặt mình ra mấy bởi đôi mắt hoàng kim của hắn quá nổi bật, hắn lại không có cách nào thay đổi màu sắc của con ngươi được, nếu vào Kim Đan cảnh thì may ra.
Còn bây giờ thì phải ‘ngậm ngùi’ dùng đôi mắt hoàng kim này.
Hắn có thể lựa chọn nhắm mắt như Quan Mộng Hân nhưng như vậy cũng không khác gì trước đó, kiểu gì cũng gây chú ý, nhất là với nhóm người Bắc Nguyên.
Quan Mộng Hân nhắm mắt ngay từ đầu, vì vậy không ai hơi đâu đi soi xét tại sao nàng nhắm mắt. Còn hắn thì chỉ mới nhắm đây thôi, khó tránh khỏi người khác hỏi han.
Một đám người hỏi han tự nhiên sẽ kéo theo một đám người khác đến, lấy danh tiếng của hắn hiện tại thì thể nào cũng kéo hết cả trận doanh cũng không chừng.
Ài, khó nghĩ khó nghĩ.
Hắn thở dài đầy phiền phức.
Sau đó, hắn lựa chọn dựa lưng vào gốc cây để nghỉ ngơi một chút, đồng thời cũng thả linh thức của mình ra để dò xét những người khác ở trong trận doanh này.
Đột nhiên, hai mắt hắn có chút hơi mở, khóe miệng khẽ cong lên một chút rồi nói ra:
“Một tháng không gặp, ngươi cũng IIIUMH có tiến bộ đấy”.
Đằng sau gốc cây hắn đang dựa, một thân ảnh hắc bào khác cũng bất ngờ hiện ra, trên mặt có đeo một tấm Kim Diện khá nổi bật.
“Ta không muốn nghe câu đó từ ngươi đâu”.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế