Huyền Lục

Chương 602: Cố nhân




Sau đó, Khương Hy cùng lão có nói thêm một số chuyện cùng thương thảo giao dịch cho rõ ràng, đến khi sắc trời dần dần ngã cam, song phương mới đi đến ký kết hiệp định. Loại ký kết này trên thực tế là một Huyết Khế, chỉ cần làm đúng với những gì đã thề thì Huyết Khế này chung quy lại cũng chỉ là một vật trang trí thôi.
Khương Hy không ngại, Mặc Hiên lại càng không ngại, bọn hắn đã xác định được mục tiêu của mình, phần còn lại tự thân sẽ đi giải quyết.
Bản thân Mặc Hiên muốn mời Khương Hy ở lại Mặc phủ nhưng Khương Hy từ chối, hắn không thể nán lại đây quá lâu được, nên nhớ, trong thành vẫn đang tồn tại một phân viện của Thư Viện, tai mắt tại Mặc phủ rất nhiều, ai biết được vị viện trưởng bên kia có tò mò chạy sang đây hay không. Dù sao Mặc Hiên cũng thuộc nhất mạch Nho Môn, vị viện trưởng kia chỉ cần viện một cái cớ thật tốt là được.
Trước khi đi, Khương Hy quay lại nhìn Mặc Hiên một chút rồi nói:
“Mặc đại nhân, để tránh để lộ thông tin, cho đến khi ta lấy lại thân nam nhân của mình, mong ngài hãy gọi ta là Hồng cô nương”.
“Lão phu đã hiểu, Hồng cô nương cứ yên tâm”, Mặc Hiên mỉm cười đáp.
Khương Hy gật đầu, hắn nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
“Ngài dự định bế quan luôn sao?”.
“Thời điểm này trời yên biển lặng, thích hợp nhất chính là tu luyện, hơn nữa rất nhiều kẻ vẫn cho rằng lão phu đang cố tìm cách để tu luyện lại trong vô vọng nên tuyên bố bế quan với ngoại giới cũng chẳng gây chú ý gì, nhiều lắm chỉ là chuyện cười trong mắt một vài người thôi. Bất quá, như vậy cũng tốt”, Mặc Hiên đáp, gương mặt mang theo nét tiếu dung đầy ý vị.
Xem chừng lão đang muốn lợi dụng chiều hướng của ngoại giới để tạo lợi thế cho mình. Quan triều đình quả nhiên toàn một đám cáo già chơi chung với nhau.
“Đã vậy, hi vọng khi Mặc thành chủ xuất quan, ta sẽ nghe được tin vui”, hắn mỉm cười nói.
Vừa dứt lời, thân ảnh hắn liền tiêu thất vào bên trong ánh chiều tà, đến một chút khí tức cũng không hề lưu lại. Mặc Hiên cảm nhận được khí tức của hắn nhưng chẳng qua bao lâu thì không thể cảm nhận được nữa rồi.
“Thật đáng sợ, chỉ mới tu luyện mấy chục năm thôi mà thực lực đã tăng trưởng đến bực này rồi”, lão đưa tay vuốt râu rồi lẩm bẩm, sau đó liền đưa mắt ra sau nhìn một chút rồi nhẹ giọng nói:
“Con không ra gặp mặt hắn một lần sao?”.
Lời vừa ra, từ phía sau bức tường, một bóng người đột nhiên xuất hiện, dung mạo tầm thường, chiều cao phi thường, người này cũng phải cao trên hai mét, khí tức phát ra trên thân mạnh mẽ và sắc bén như một lưỡi kiếm hướng thương khung. Không cần nói cũng biết, người này là cháu trai của Mặc Hiên, cha đẻ của Mặc Hinh Nhi - Mặc Chính Doanh.
“Chính Doanh xin thỉnh an gia gia”, Mặc Chính Doanh ôm quyền khom người nói.
Mặc Hiên phất tay, ngụ ý bảo không cần kiểu cách cùng đa lễ như vậy, đều là người nhà cả, ý của lão là muốn hắn trả lời vấn đề vừa rồi của lão chứ không phải là tìm cách né tránh.
Thấy vậy, hắn liền có chút hơi xấu hổ, từ nhỏ đến lớn, hắn đúng là chưa bao giờ có thể qua mặt được gia gia, đối diện với gia gia, hắn không cách nào che giấu được tâm tình của mình. Hắn nhìn ánh chiều tà ở ngoài trời một hồi rồi bất giác thở dài.
“Hắn tu luyện thật nhanh, mới đó thôi mà đã Kim Đan cảnh sơ kỳ rồi”.
Mặc Hiên ngồi xuống chỗ của mình ban nãy, đồng thời cũng ra hiệu cho Mặc Chính Doanh ngồi xuống đối diện mình, lão nói:
“Giữa hắn cùng Hưu nhi, con nghĩ ai mạnh hơn?’.
Hưu nhi trong miệng lão không ai khác chính là Mặc Hưu, tu sĩ Kim Đan cảnh của Mặc Phủ.
“Phụ thân ta vào Kim Đan cũng được một đoạn thời gian, tu vi cũng ngày một tăng tiến rất mạnh nhưng khi đối mặt với người, ta còn không cảm thấy áp lực bằng việc nhìn lén hắn ở sau bức tường kia. Hắn mạnh vượt lẽ thường quá nhiều”, Mặc Chính Doanh đáp.
Mặc Hiên gật đầu, lão mỉm cười hài lòng nói ra:
“Con nhận định không sai, Kh . . . Hồng cô nương xác thực rất mạnh, Tưởng gia cùng Tô gia bây giờ liên thủ lại cũng chưa chắc đã có thể đối đầu chính diện với nàng. Mặt khác, con cũng không cần đi so sánh bản thân với nàng, thiên phú song phương chênh lệch nhau quá xa, không nên tự gây những áp lực không cần thiết cho bản thân mình”.
“Đa tạ gia gia đã chỉ giáo”, Mặc Chính Doanh ôm quyền cung kính đáp, động tác phi thường tiêu chuẩn, muốn bao nhiêu thành kính có bấy nhiêu thành kính.
Kỳ thực, hắn đúng là đang âm thầm so sánh bản thân mình với Khương Hy. Cách đây hơn ba mươi năm, Khương Hy lúc đó cũng chỉ là một con sâu kiến không đáng nhìn vào mắt nhưng bây giờ, đối phương đã ở một tầng cấp được tụng xưng là lão tô của Nguyệt Hải Thành rồi.
Bất quá, Mặc Hiên nói cũng không sai, hắn không vì cớ gì mà phải tự mình tạo ra áp lực không đáng có. Thiên phú của hắn không bằng Khương Hy nhưng tu vi bây giờ cũng đã đột phá Kết Đan cảnh rồi, tuy rằng khí tức có hơi phù phiếm, muốn độ kiếp cũng phải cần mấy chục năm nữa nhưng tại tầng cấp tu vi này ở Nguyệt Hải Thành, hắn gần như vô địch dưới Kim Đan cảnh.
Lấy độ tuổi của hắn, tu vi này cũng đủ để được xưng là thiên tài, căn bản không cần phải đi so đo ghen tị với những người khác làm gì cho mệt.
. . .
. . .
Về phần Khương Hy, Mặc Chính Doanh nấp đằng sau bức tường kia vốn dĩ không thể nào tránh được ánh mắt của hắn, chẳng qua hắn không thèm để ý đến thôi. Nể mặt Điền đại phu, hắn sẽ không tính toán chuyện tên kia ngày trước có mấy hành động quá phận tại Điền y quán. Chỉ cần từ nay về sau Mặc Chính Doanh đừng làm chuyện gây cản trở hắn thì song phương vẫn có thể ngồi xuống làm một ấm trà được.
Khương Hy rời khỏi Mặc phủ liền trực tiếp hướng thẳng đến Bắc Thành. Đã hơn hai mươi năm rồi hắn không quay lại nơi này nên bây giờ trở về thì có cảm giác thương hải tang điền rất rõ rệt.
Hai mươi năm với tu sĩ thì chỉ như một lần bế quan dài hơi nhưng với phàm nhân, đây là cả một sự chênh lệch về thế hệ rất lớn. Những đứa trẻ cùng tuổi hắn ngày trước bây giờ đều đã là bậc trưởng bối trong nhà cả rồi. Đến tiểu Linh, một tiểu cô nương cơ trí nhanh nhẹn thì nay cũng đã trở thành một phụ nhân xinh đẹp lắm tiền nhiều của.
Theo tình báo của Nhân Võng thì kể từ sau khi hắn đi, tiểu Linh gần như đã ‘đánh’ các nghệ nhân của Bắc Thành cùng Nam Thành tơi bời khói lửa. Ở mảng kịch nghệ, nàng bây giờ đã chân chính đăng lâm Thần Kịch trong Nguyệt Hải Tam Nhân, đệ tử dưới trướng nàng cũng có gần chục người.
Hơn mười năm trước, nàng còn kết hôn với một phú gia ở trong thành, nghe nói người đó rất tốt với nàng, một đời trong mắt chỉ có một mình nàng, ngoài ra thì không có nạp thêm bất kỳ một vị thê thiếp nào. Tính ra thì cuộc sống bây giờ của nàng rất hạnh phúc, lão Hoàng ở dưới suối vàng chắc cũng yên lòng lắm đây.
Đã nói đến tiểu Linh thì tự nhiên không thể nào không nhắc đến Tứ nương. Nguyệt Hải Tam Nhân bây giờ chỉ còn hai người, ngôi vị Thần Y vô chủ, tuy rằng Khương Hy không còn ở đây nhưng suốt hơn hai mươi năm qua, chẳng ai dám khiêu chiến ngôi vị Thần Y này cả. Cái bóng của hai vị Thần Y trước đó quá kinh khủng, những người sau gần như không có lấy một chút dũng cảm nào để đi khiêu chiến. Nhưng Khương Hy biết, lại thêm vài năm nữa, ngôi vị này bắt buộc phải có người. Cái gì diễn ra ở quá khứ, vậy thì chỉ nên vĩnh viễn là quá khứ thôi.
Khương Hy loé mình ra trước khu ngã tư quen thuộc, hai mắt ngắm nhìn Điền Y Quán một hồi rồi quay lưng đi vào bên trong quán của Tứ nương. Theo bước chân của hắn, xung quanh người liền như có như không xuất hiện một tầng sương trắng bao bọc lại. Cho đến lúc sương trắng tản ra hết thì để lộ thân ảnh của một nữ tử bình thường.
Hắn từ tốn bước vào rồi ngồi xuống bàn ở trong góc, hai mắt quan sát không gian một hồi rồi mỉm cười. Quán của Tứ nương vẫn như xưa, không có thêm chỗ nào gọi là thay đổi hay khác biệt mấy.
“Cô nương muốn ăn gì đây?”, thanh âm của một cô nương đột nhiên vang lên ở bên cạnh.
Khương Hy nhìn qua một chút, cảm thấy không quen mắt, chắc đây là người làm mới trong quán của Tứ nương.
“Cho ta một tô mỳ Bắc Thành đi”, hắn đáp.
Trải qua hơn hai mươi năm, Tứ nương cũng đã già, tuy rằng không lọm khọm như Điền đại phu nhưng tóc nàng cũng đã bắt đầu xuất hiện không ít sợi bạc rồi. Trên mặt cũng dần tồn đọng một chút nếp nhăn, nhưng nhìn chung, sức khoẻ của nàng vẫn rất tốt. Nàng không hổ danh là thiên sinh thần lực, lấy độ tuổi quá lục tuần này, nàng vẫn nhanh nhẹn hơn không biết bao nhiêu là thanh thiếu niên trong thành , mỗi tiếng quát nóng giận vẫn hữu lực vô cùng.
Hắn đợi không được bao lâu thì tô YMYm6 mỹ Bắc Thành cũng đã được mang ra đặt ngay trước mặt. So với trong ký ức, tô mỳ trước mặt hắn đây vẫn như cũ, không có chỗ nào thay đổi cả, vị của nó vẫn độc nhất vô nhị như xưa, xem như hắn ăn hết toàn bộ mỳ trong thiên hạ thì cũng không chỗ nào có thể so được với món mỳ của Tứ nương.
Hắn gọi một lần những hai tô, ăn xong tự nhiên trả tiền rồi âm thầm đi thẳng vào bên trong Điền y quán. Tứ nương còn khoẻ mạnh, hắn không cần phải hỏi thăm gì nhiều, huống hồ tu luyện đến được tầng cấp tu vi này, hắn cũng nên cắt đứt nhân quả với các mối quan hệ phàm nhân thôi.
Điền y quán vẫn như cũ, mọi vật dụng đều không có gì thay đổi cả, bên trong còn có một lớp kết giới do hắn tạo ngày trước nên toàn bộ khuôn viên không tồn tại một chút bụi nào, vẫn sạch sẽ như thường. Hắn từ tốn mở cửa đi vào bên trong phòng của Điền đại phu rồi thắp cho lão ba nén nhang, sau đó, hắn đi ra ngoài sân rồi ngồi vào bộ bàn ghế đá cũ ngày trước. Hắn không làm gì cả, chỉ ngồi đó thơ thẩn một tối rồi sang sáng hôm sau liền rời khỏi Nguyệt Hải Thành.
Ban đầu hắn còn định đi gặp Bỉ Luân để giải quyết nốt nhân tình còn lại nhưng suy nghĩ một hồi, hắn quyết định tạm thời khoan đi đã, chờ thời điểm bước vào trung kỳ cảnh rồi đi cũng không muộn. Hiện tại tu vi của hắn không thấp nhưng cũng không cao, khoảng cách so với Bỉ Luân vẫn còn khá xa, cho nên việc quan trọng trước mắt vẫn là tu hành.
Tuy nói Bỉ Luân cũng thuộc mạch của lão sư nhưng cơ bản, hắn vẫn là một sát thủ, làm việc gì cũng phải nhìn trước ngó sau, không nên chỉ chăm chăm vào mỗi việc trả ân tình. Làm không khéo có khi còn bị lợi dụng nữa. Với địa vị hiện tại của hắn, hắn đương nhiên biết được một số chuyện của mạch trung lập, trong đó, chuyện nổi trội nhất là tiềm lực của Bỉ Luân.
So với tên Khương Hy gặp được ở Tinh Hải Thành thì Bỉ Luân có tiềm lực bước vào hàng ngũ Nguyên Anh cảnh cao hơn rất nhiều. Lão sư cũng từng đánh giá nếu không có gì bất trắc thì trong vòng hơn trăm năm đôi chút, Bỉ Luân hoàn toàn có thể thử xung kích vào Nguyên Anh cảnh. Hắn nhớ rất rõ, khi ấy, nàng đã nói với một ngữ khí phi thường chắc chắn, không còn gì nghi ngờ nữa, Bỉ Luân sẽ là một vị trưởng lão Ngọc Diện khác của Dạ Ma trong tương lai.
Rời khỏi Nguyệt Hải Thành, Khương Hy liền dùng Súc Địa Thành Thốn đi thẳng về phương nam, mục tiêu lần này của hắn là đến Nam Vực. Tại Bắc Nguyên, hắn gần như đã xong hết mọi việc rồi, việc còn lại cứ để cho Tuyết Lam giải quyết phần tàn dư là được. Về phần đệ tử của hắn - tiểu Luân, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, hắn sẽ quay lại Bắc Nguyên để dạy dỗ sau.
Trước mắt, hắn đã để cho Tuyết Lam truyền lại mấy bộ chiến kỹ để tu luyện rồi, ngần ấy cũng đủ cho tiểu Luân tu luyện trong mấy chục năm nên không có gì phải đáng lo cả. Chỉ cần tên đệ tử của hắn đảm bảo căn cơ tu hành vững chắc là được rồi.
Đường đến Nam Vực không hề dễ đi, nhất là khi hắn lựa chọn men theo con đường phía tây của Đông Vực tức là sát địa giới với lại Vạn Thú Sơn Mạch. Nếu đen đủi thì một đường đi này của hắn sẽ gặp không biết bao nhiêu là yêu thú.
Bình thường, Khương Hy sẽ không chọn con đường đầy phiền nhiễu này đâu nhưng vì để tìm hiểu gia tộc của hắn, đường này hắn buộc phải đi.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.