Huyền Lục

Chương 604: Chốn phồn hoa




Khương Hy rời đi quán nước không được bao lâu, phụ nhân liền quay trở vào trong bếp rồi đem chuyện vừa rồi thuật lại cho hai cao thủ khác. Lão nhân đan lát vừa ngồi trên ghế vừa nghe chăm chú, đồng thời cũng không quên đan nốt cái rá ở trên tay. Lão nói:
“Nhìn vào bộ dạng đó, vị cô nương kia có lẽ chỉ mới nghe đến Khương thị không được bao lâu”.
“Khương lão, ta không đem chuyện của người đi nói cho nàng, cốt là vẫn hi vọng người có thể giải quyết được chuyện này”, phụ nhân đáp.
“Đừng gọi lão phu là Khương lão nữa, lão phu đã không còn là người của Khương thị, tu vi cũng không còn, bây giờ chỉ là phàm nhân leo lắt sống qua ngày thôi”, Khương lão nhàn nhạt nói, ngữ điệu bình thản không chút gợn sóng, tựa như một lão nhân đã nhìn thấu sự đời, nhìn thấu sinh tử.
Lúc này, nam nhân đứng bếp thở dài lên tiếng:
“Khương lão, đôi phu thê chúng ta có thể tồn tại đến giờ phút này đều là nhờ cả vào người, nếu năm xưa không có người ra tay giúp đỡ thì chúng ta đã sớm chết trong miệng của yêu thú rồi”.
“Được rồi, tùy các ngươi, lão phu già rồi, có nói các ngươi cũng không nghe”, Khương lão phất tay đáp, sau đó lại quay về bộ dáng trầm ngâm rồi cố nhớ lại bộ dạng của Khương Hy. Đáng tiếc, ký ức của lão về hắn lại quá mức mơ hồ, tựa như một mê vụ khổng lồ không có gì gọi là rõ ràng.
Ảo Thuật thật cao minh.
Lão thầm than ở trong lòng, kế đến lại hướng đến hai người đối diện nói tiếp:
“Đối phương có lẽ không có ác ý, trông giống như tò mò muốn tìm hiểu hơn. Bất quá lão phu có cảm giác khá quen, dường như đã từng thấy người này ở đâu đó rồi”.
“Là bằng hữu cũ mấy trăm năm trước của người sao?”.
“Không phải, vị cô nương này còn trẻ tuổi, niên kỷ có lẽ không đến trăm tuổi. Tuy rằng tu vi của lão phu đã phế nhưng nhãn lực cùng kinh nghiệm thì vẫn còn, khí tức sinh mệnh trên thân nàng rất mạnh, chỉ có những tu sĩ trẻ tuổi mới có thể sở hữu được lượng sinh mệnh lớn như thế này”, Khương lão đáp.
Lão đã từng là một tộc nhân của Khương thị, nếu không phải mấy trăm năm trước tao ngộ phục kích của kẻ thù thì tu vi đã không bị triệt để phế như bây giờ. Cũng may, năm đó lão chỉ bị phế linh căn, còn đan điền thì vẫn giữ nguyên nên có thể tu luyện võ học phòng thân. Phối hợp với những cảm ngộ năm xưa thì một đường tăng tiến võ học của lão nhanh một cách chóng mặt.
Bây giờ, lão đã là một vị võ lâm cao nhân nhưng lão biết, chiến lực của lão có thể đánh một tu sĩ Trúc Cơ cảnh sơ kỳ đến nhừ tử. Bất kể đối phương có dùng linh thức để đối phó thì lão cũng không sợ, trên thân lão có trọng bảo chuyên ứng phó với Luyện hồn nhất mạch, một chút điêu trùng tiểu kỹ kia không quá đáng nhìn.
Nếu không phải vừa rồi lão nghe phụ nhân xưng ‘thảo dân’, gọi ‘tiên nhân’ để cảnh báo thì có khi lão đã xông lên bắt Khương Hy lại để tra khảo rồi. Hai cụm từ do phụ nhân nói ra trên thực tế là một loại ám hiệu, thông báo cho lão biết có tu sĩ Kim Đan cảnh hiện thân.
“Vậy sắp tới người có định về gia tộc để báo cáo không?”, phụ nhân hỏi.
“Có lẽ không cần thiết”, Khương lão suy nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp.
Phụ nhân gật nhẹ đầu, biểu thị đã hiểu, đồng thời cũng lấy mấy viên linh thạch trung phẩm ra để chia lại cho hai người, số lượng cũng không ít, tầm gần hai chục viên, phân ra mỗi người sáu viên cũng đủ rồi. Khương lão nhìn vào sáu viên linh thạch trung phẩm mà thở dài, đặt tại ngày trước, sáu viên này đối với lão chẳng đáng để vào mắt nhưng bây giờ chúng lại chẳng khác gì trân bảo cả.
Quả nhiên là thời thế thay đổi, nay đâu bằng xưa, chỉ có thể leo lắt chèo chống qua ngày. Thôi thì lần này vì sáu viên linh thạch trung phẩm này, lão sẽ không thông báo lại với Khương thị, xem như trả ân tình.
. . .
. . .
Về phần Khương Hy, hắn vốn dĩ không biết lão nhân đó từng là tu sĩ cho đến khi nghe lén được thông qua Nhân Võng Phù. Một nhà bốn người kia không đời nào có thể sinh hoạt tại một hơi hẻo lánh như vậy mà không có chống lưng được, xem như linh mạch khô kiệt không tu sĩ đến thì vẫn có dã thú sống thành đàn cùng yêu thú cấp thấp quanh quẩn tại nơi đó.
Ba người võ lâm cao nhân kia có lẽ không quá để tâm nhưng tiểu cô nương kia lại là người thường, xem như ba người vừa đánh vừa bảo vệ thì cũng rất vướng tay vướng chân.
Khương Hy cảm thấy lần này mình bỏ qua tình tiết hơi nhiều, lão nhân được gọi là Khương lão kia giấu đủ sâu, tâm tư cũng kín đáo vô cùng, hắn khó lòng nhận diện ra được tồn tại chân thực của lão. Hắn tự hỏi trước khi bị phế, không biết lão đã đạt đến tầng cấp tu vi nào rồi. Cũng may là cả ba người đều không phát giác ra sự tồn tại của Nhân Võng Phù nên về sau hắn vẫn có thể thông qua đó để dò la tin tức của Vạn Thú Khương thị được.
Một chuyến này xem như cũng không đến mức tệ đi, chí ít cũng biết được Khương thị nhất tộc không đến mức không có liên hệ với ngoại giới. Quán nước đó có lẽ giống như một điểm dừng chân trước khi tiến nhập vào lãnh địa của Khương thị vậy.
Khương Hy vừa đi, khóe miệng hắn liền vô thức cong lên đầy vui vẻ, bây giờ có thể yên tâm đến Nam Vực rồi.
. . .
. . .
Nam Vực là một trong năm địa giới lớn nhất của Huyền Đô Đại Lục, đồng thời cũng là nơi được tụng xưng là ‘chốn phồn hoa’ của tu chân giới. Nơi này cực kỳ sôi động, sôi động đến mức có thể gọi là chiến loạn, không ngày nào tại đây không có thế lực tranh đấu lẫn nhau. Thế lực nhỏ đấu với thế lực nhỏ, thế lực lớn đấu với thế lực lớn.
Nếu nói tu chân giới được hình dung như thế nào thì Nam Vực chính là câu trả lời. Tại Nam Vực, tu sĩ có thể ngang nhiên đánh nhau tại bất cứ nơi nào, không quản là ngoài thành hay trong thành, muốn đánh thì cứ việc đánh, chỉ cần đừng để bị quan quân Đại Nhật bắt lấy là được. Đương nhiên, tu sĩ vẫn sẽ có giới hạn của mình, không đánh nhau trong khu vực sinh sống của phàm nhân.
Nam Vực được thống trị bởi lục đại thế lực đến từ cả ba khối thế lực: Cổ Linh Môn, Thiên Huyền Kiếm Tông, Man Sơn, Thiên Đao Môn, Hiên Viên gia cùng Đại Nhật Hoàng Triều.
Trong đó, Cổ Linh Môn được toàn thiên hạ công nhận là danh môn hàng đầu trong Thập Đại Chính Phái, gần như là sự lựa chọn đầu tiên xuất hiện ở trong đầu khi nhắc đến việc chọn tiên môn để tu hành. Dĩ nhiên, Kiếm Tông, Thiên Đao Môn cùng Man Sơn cũng không kém, ba nhà này có phương pháp tu hành khác nhau nên các tiểu tu sĩ có được nhiều sự lựa chọn hơn, tiền đề là đủ sức để thông qua khảo quan.
Lúc Khương Hy đến nơi thì cũng đã là chuyện của hơn một tháng sau, hắn có thông hành lệnh chính quy với thân phận ‘Hồng Hy’ nên cũng chẳng khó khăn quá nhiều trong việc nhập cảnh Nam Vực. Chỉ là với tu vi Kim Đan cảnh, hắn phải chịu nhiều ước thúc hơn một chút thôi, bất quá bây giờ vẫn đang là Bình Thế nên loại ước thúc này gần như chẳng có mấy tác dụng, nên có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Khương Hy đi vào Nam Vực xong thì việc đầu tiên cần làm chính là đi tìm Thanh La. Dựa theo những gì nàng truyền tin lại cho hắn thì tông môn của nàng lệ thuộc vào Kiếm Tông, tự nhiên nằm trong khu vực quản hạt của thế lực này. Kiếm Tông là một lý do để hắn đến Nam Vực nên cũng xem như tiện đường, bất quá đi vào lãnh địa của Kiếm Tông thật sự không hề dễ chịu một chút nào.
Từ xưa đến nay, hắn ‘dị ứng’ với đám kiếm tu, nhất là những tên kiếm tu chấp nhất chỉ biết dùng vũ lực thay vì trí lực. Trong khi đó, Kiếm Tông lại thường xuyên để cái đám não toàn kiếm này làm nhiệm vụ thường trực an ninh trong lãnh địa, cũng tức là chỉ cần hắn làm ra một hành động nào đó có thể gây hiểu lầm thành gây chiến thì sẽ bị nguyên một đám kiếm tu lao vào như đỉa đói.
Trên thực tế, hiện nay hắn cũng đang rơi vào tình trạng bị hiểu lầm trầm trọng rồi đây.
Đối mặt với hắn bây giờ là năm tu sĩ kiếm tu, tu vi rơi vào Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Ngũ Kiều đến hậu kỳ Hợp Thất Kiều, đáng chú ý là toàn bộ mũi kiếm của bọn họ còn đều đang chĩa thẳng vào hắn không do dự một chút nào.
Khương Hy cảm thấy vận khí của hắn không được tốt cho lắm, vừa đặt chân vào Nam Vực thôi mà đã rơi vào tình huống oái oăm như thế này rồi. Hắn từ tốn mở miệng nói:
“Ta chỉ hỏi đường thôi, các ngươi đừng làm như thể lâm vào đại địch như thế chứ?”.
“Tiện nhân, vừa rồi ngươi còn dám dùng mị công lên người ta, thế mà dám nói là đi hỏi đường sao?”, một thanh niên nhân phẫn nộ quát.
Nghe vậy, sắc mặt của Khương Hy liền đen lại, hận không thể một chưởng đánh hắn vào bên trong lòng đất. Hương z7Gkb khí trên người hắn chủ yếu đều là do Sắc Dục Thể cùng Sắc Dục Thiên tạo thành, tu sĩ chỉ cần kiên định với đạo tâm một chút thôi thì sẽ không chịu quá nhiều ảnh hưởng. Tên thanh niên nhân kia thực lực quá kém, đạo tâm cũng không kiên nên mới chịu ảnh hưởng. Đến lúc đồng bạn kéo đến thì sợ bị mất mặt nên liền vung kiếm phán xét hắn là địch nhân.
Sự tình đáng lý ra rất nhỏ nhưng vì một tên miệng còn hôi sữa mà hắn lại rơi vào tình huống phiền phức như thế này. Hắn đưa mắt nhìn qua năm người bọn hắn một chút, xác nhận tất cả đều đến từ Sát Kiếm nhất mạch thì hai mắt liền lóe lên một tia tinh quang. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên rồi nói:
“Ta không muốn chấp nhặt đám tiểu bối các ngươi, xem như nhìn tại mặt mũi của Kiếm Minh chân nhân, ta sẽ bỏ qua chuyện này”.
“Nói không biết ngượng, tiện nhân ngươi có tư cách gì lại nhắc đến tên của Mạch chủ chúng ta”, tên thanh niên nhân kia hừ một tiếng nói.
Khương Hy lắc đầu thở dài, đã cho một cơ hội rồi mà không chịu tiếp nhận, đúng là ngu xuẩn, lúc gặp lại Kiếm Minh chắc phải cáo trạng một phen mới được. Hắn từ tốn nâng tay lên, năm người kia thấy vậy ngay lập tức lao về phía trước nhưng di chuyển không được bao nhiêu phân thì toàn bộ cơ thể đã ngưng trệ lại giữa không trung, khí huyết trong cơ thể đột nhiên chảy ngược thẳng vào tim.
Bọn hắn ngay tức khắc phun ra một ngụm máu tươi rồi rơi xuống dưới đất, cùng lúc đó, khí tức Kim Đan cảnh hùng hồn của Khương Hy liền ép thẳng lên trên người bọn hắn, đồng thời, linh hồn của bọn hắn cũng run rẩy sợ hãi nhìn lấy nữ nhân ở trước mặt mình.
“Kim . . . Kim Đan cảnh!”, một người run giọng nói, khóe miệng run bần bật không ngừng. Xem như kiếm tu cường ngạnh thì đối đầu với tu vi nghiền ép, bọn hắn chẳng khác gì thịt cá nằm trên thớt cả.
Khương Hy lạnh nhạt nhìn qua bọn hắn, năm tia linh thức nhanh chóng bắn ra đánh thẳng vào bên trong não hải. Trước mắt bọn hắn trong chớp mắt liền hóa thành một vùng đen kịt rồi gục ngã hoàn toàn.
Hắn thu lại khí thế của mình rồi dùng Súc Địa Thành Thốn tiếp tục tìm đường. Về phần năm tên đệ tử này, Khương Hy cũng chẳng giết làm gì, xem như nể mặt Kiếm Minh chân nhân dạy dỗ bọn hắn một phen, về sau muốn làm gì cũng phải nhìn kỹ thực lực của đối phương ra sao. Tại Nam Vực, luật lệ là một khái niệm gì đó rất xa xỉ, gần như chỉ có thể quản lý được phàm nhân cùng tu sĩ Luyện Khí cảnh thôi. Còn với những tu sĩ từ Trúc Cơ cảnh thì thực lực chính là luật lệ.
Nam Vực là chốn phồn hoa, cũng là chốn thực lực vi tôn, nắm đấm càng to, quyền nói chuyện càng nhiều.
Mặt khác, để tránh phiền nhiễu về sau, hắn cũng dùng Đồng Tâm Thuật xóa bỏ đi ký ức của năm tên ‘tiểu’ kiếm tu kia. Cường độ linh hồn của bọn hắn không tồi, lúc tỉnh dậy nhiều lắm là cảm thấy choáng váng thôi, tĩnh dưỡng một thời gian tự khắc sẽ khôi phục lại như thường.
Nếu không phải tìm Thanh La, hắn đúng là chẳng muốn đi vào lãnh địa của Kiếm Tông một chút nào. Ngặt nỗi, môn phái của nàng nằm tại chốn khó tìm quá, lại gặp hắn đã mấy trăm năm không đến Nam Vực nữa nên cảnh vật bây giờ cũng dần đổi khác đi ít nhiều so với trong ký ức. Hắn phải mất đến tận hai ngày sau mới có thể tìm đến được chỗ hẹn.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.