Trời trong xanh, gió thoang thoảng, khí trời trong lành, Nam Vực không hổ danh là chốn phồn hoa của tu chân giới, khí hậu nơi đây luôn luôn ở trong tình huống ôn hòa, không có các giai đoạn bão lũ như Đông Vực, thậm chí lạnh cóng như Bắc Nguyên cũng không tồn tại ở nơi đây. Tại Nam Vực, một bộ y phục của tu sĩ có thể mặc quanh năm, cơ bản không cần phải thay ra làm gì cho phiền.
Với lợi thế khí hậu ôn hòa như thế, thảm thực vật của Nam Vực cũng xanh tốt vô cùng, nhìn qua cứ ngỡ như là đang ở Thượng Dao Thiên Trì cũng nên. Khương Hy di chuyển vào sâu bên trong một khu rừng, giữa đường có gặp một vài yêu thú nhưng đẳng cấp xa xa mới có thể tiếp cận được hắn, hắn chỉ cần thả khí tức Kim Đan cảnh ra thôi là bọn chúng liền trốn lui trốn lủi không ló đầu ra ngoài.
Khoảng tầm mấy phút sau, thân hình hắn lóe lên ở bên một hồ nước trong, hồ nước này không lớn nhưng lại khá sâu, ẩn bên dưới là một ổ Ngư Yêu nhỏ, đáng tiếc, bây giờ ở dưới đó đã không còn tồn tại lấy một con Ngư Yêu nào nữa rồi. Thay vào đó, chúng lại yêu vị trên mấy cái xiên nướng giữa một ngọn lửa ngay bên bờ.
“Ngươi phá hoại thủy sinh quá đấy”, hắn từ tốn lướt ngang qua mặt hồ rồi tiến đến chỗ ngọn lửa đó, bên cạnh nó là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.
Luận về dung mạo và khí chất, nàng hoàn toàn dưới Quỳ Liên một bậc nhưng trong thiên hạ cũng chẳng còn mấy người có thể so khí chất yêu dị được với nàng. Nàng là thủ hạ đắc lực nhất của Khương Hy, gọi là Thanh La.
Thanh La cực kỳ cao so với một nữ tử, chiều cao của nàng ngang ngửa với Khương Hy hiện tại, hơn nữa cặp chân của nàng cực kỳ dài, lại còn thon thả không chút tì vết. Nàng ưa thích màu đỏ nên y phục của nàng cũng thuần một sắc đỏ khá yêu dị, ngực áo cùng chân váy đều xẻ rất mạnh bạo, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy nàng đều sẽ bị lung lay trong một khoảnh khắc không hề ngắn một chút nào.
“Ai nha, không nghĩ đến có ngày nhân gia phải thấy công tử trong thân xác nữ nhân đấy”, Thanh La cười khanh khách mấy tiếng đáp.
Khương Hy không để ý đến mấy lời châm chọc của nàng, tính cách nàng từ xưa đến nay vốn đã vậy rồi. Nàng khá tùy ý, hơn nữa lại khá linh hoạt trong đối nhân xử thế nên nàng cực kỳ hợp tính hắn. Không phải tự nhiên mà nàng lại có thể thành bạn tâm giao của hắn được đâu, mọi chuyện đều có nguyên do cả.
Hắn ngồi xuống cạnh nàng, hai tay từ tốn đưa lên tháo tấm mạng che xuống rồi mỉm cười nói:
“Đã lâu không gặp”.
“Đã lâu không gặp”, Thanh La nở một nụ cười yêu dị đáp lại, đồng thời cũng tò mò quan sát dung mạo của Khương Hy cho thật kỹ, không qua mấy hơi thở, nàng thở dài nói tiếp:
“Thật tức chết mà, công tử vốn là nam nhân sao lúc thành nữ nhân lại còn đẹp hơn cả nhân gia thế này chứ”.
“Kể cả tại thân nam nhân, trên đời này cũng chẳng mấy ai so dung mạo được với ta nha”, Khương Hy đưa tay lên chạm nhẹ vào đầu mũi nàng rồi mỉm cười đáp, tiện thể, hắn cũng thả u hương trên người mình ra hướng về phía đối phương.
Thanh La nhận ra hành động nhỏ này của hắn, nàng không ngạc nhiên, cũng không có biểu hiện gì ngoài ý muốn, theo đó, trên người nàng cũng xuất hiện một tầng hương khí ngăn cản lại u hương của hắn. Dù cho hắn có tạo ra thêm u hương thì nhất thời cũng khó công pháp được tầng hương khí của nàng, thấy vậy, hắn liền gật đầu đầy hài lòng.
“Đại thành Sắc Dục Thiên, không tồi đâu”, hắn nói.
“Công pháp của công tử rất tốt, nhân gia tu luyện ngày đi vạn dặm, chỉ đáng tiếc là không thể luyện ra Sắc Dục Thể như công tử được”, nàng than thở đáp.
“Không thể luyện ra sao?”, Khương Hy có chút hơi nghi hoặc. Công pháp hắn tạo ra vốn đã được chính bản thân hắn thử nghiệm cùng cải tiến luôn rồi nhưng vẫn không ngờ là nó vẫn còn khiếm khuyết đấy. Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Thả lỏng tinh thần một chút, để ta kiểm tra thân thể của ngươi”.
Thanh La gật đầu, linh thức phòng hộ của nàng ngay lập tức được buông lỏng ra một ‘khe hở’, Khương Hy nhân lúc ‘khe hở’ này được mở ra thì linh thức cùng linh nhãn của hắn cộng đồng được khởi động lên để quan sát tình huống của nàng.
Thanh La có tư chất tu hành rất mạnh, ngộ tính cũng rất cao, nàng cùng Ngô Hùng cơ bản khá giống nhau, đều thành tựu võ lâm cao nhân từ độ tuổi còn rất trẻ. Tu vi bây giờ tuy không cao nhưng kinh nghiệm tu luyện có thể cho không biết bao nhiêu thiên kiêu phải tự che mặt xấu hổ đấy.
Nàng không thể nào tu luyện sai lầm được, kể cả thông qua kiểm tra của hắn thì hắn cũng xác nhận nàng tu luyện không gặp bất kỳ sai lầm nào. Ấy vậy mà bản thân nàng vẫn không thể tu luyện ra được Sắc Dục Thể, điều đó chứng tỏ công pháp của hắn đã xuất hiện kẽ hở, hoặc là ngay từ đầu, môn công pháp này vốn không phải dành cho nhân loại tu luyện.
So với giả thuyết trước thì Khương Hy lại tin vào giả thuyết sau hơn, bởi một đường tu luyện Sắc Dục Thiên của hắn không hề gặp một chút bất trắc nào. Cơ thể hắn tiếp nhận lộ tuyến vận công của Sắc Dục Thiên rất tự nhiên. Nhưng đây cũng là điểm đáng ngờ nhất khiến hắn không hiểu được.
Hắn không phải là con người, đây là sự thật. Sắc Dục Thiên lại phù hợp với chính bản thân hắn một cách rất kỳ lạ, trong khi đó, lúc hắn sáng tạo ra Tam Dục thì khi ấy, hắn chắc chắn là con người. Cửu Tiêu Tông không đời nào để ngoại tộc tiến nhập tông môn tu luyện được, hoặc nếu có thì tộc đó phải có ngoại hình gần giống với con người.
“Ký ức của ta có vấn đề rồi sao?”, hắn thầm hỏi.
Đây là giả thiết duy nhất hắn có thể nghĩ ra được, và cũng là giả thiết đáng tin cậy nhất hiện giờ. Trước đây cũng từng có một vài trường hợp ký ức của hắn có vấn đề rồi nhưng rồi mỗi lần như vậy thì sẽ có thứ gì đó xuất hiện để chuyển dời sự chú ý của hắn đi. Bây giờ cũng tương tự, chỉ khác là không có gì để chuyển dời thôi, đúng hơn thì không cách nào chuyển dời được bởi vấn đề này có liên quan trực tiếp đến hắn.
Tại đời trước, Phù Linh chân nhân, tức là hắn, đã có thể sáng tạo ra được Tam Dục, sáng tạo ra được nguyên lý rèn thể của Sắc Dục Thiên thì chứng tỏ, bản thân lão cũng phải tu luyện được. Đồng nghĩa, Phù Linh chân nhân có khả năng xuất thân từ Vạn Thú Khương thị hoặc chí ít là hai trong số tam ẩn còn lại.
Trong khi đó, ký ức lưu lại của hắn lại nói rằng, Phù Linh chân nhân là nhân loại, xuất thân vốn là một trẻ mồ côi. Hơn nữa trong quá trình lớn lên cũng không có chỗ nào là đề cập đến việc lão phát hiện ra thân thế của mình, thậm chí cái tên Vạn Thú Khương thị cũng không bao giờ xuất hiện trong ký ức của lão.
Tuy rằng khi dung hợp linh hồn hoàn toàn tất, một vài ký ức bất lợi sẽ bị đào thải đi nhưng Khương Hy không nghĩ ‘Vạn Thú Khương thị’ là một ký ức bất lợi đối với hắn. Ngược lại, nó còn giúp hắn hiểu rõ Tam Dục và tu luyện nhanh hơn bình thường nữa cơ.
Sự việc lần này xem ra nghiêm trọng hơn hắn nghĩ nhiều.
. . .
“Công tử?”, Thanh La đột nhiên lên tiếng, nàng biết Khương Hy đang kiểm tra thể nội nàng, bình thường nàng sẽ không nói gì nhưng khi thấy hắn cau mày lại đầy ngưng trọng thì nàng không thể không lên tiếng. Nàng e ngại bản thân mình tu luyện gặp phải sai lầm hoặc là đi nhầm đường nên mới không luyện ra được Sắc Dục Thể.
Khương Hy nhìn nàng một chút, hắn có thể cảm nhận được nhịp thở cùng từng chuyển động tế bào ở trên người nàng nên đại khái cũng biết được nàng đang lo lắng chuyện gì. Thiên Nguyệt Thượng Linh trong tình huống này quả thực không tồi đâu. Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc nhưng trước mắt hắn phải tạm gác lại để quan sát thêm, bao giờ có thêm dữ kiện để cân nhắc thì hắn sẽ giải quyết sau.
Hắn thu mắt cùng linh thức về rồi từ tốn nói:
“Không có gì, ngươi tu luyện không sai, chỉ là cơ thể của ngươi là cơ thể con người nên không thể nào luyện ra được Sắc Dục Thể thôi”.
“Con người . . . Vậy công tử không phải là con người sao?”, Thanh La hỏi lại, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, trong mắt không để lộ ra một chút gợn sóng nào. Linh hồn cũng bình thản không có lấy sự rung động. Nàng LZsDY thật sự rất bình tĩnh, kể cả khi đối mặt với thông tin tương đối ‘động trời’ như vậy nhưng nàng vẫn không hề bị ảnh hưởng một chút nào.
Trong lòng Khương Hy vì vậy mà vui mừng không ngớt, quả nhiên hắn chọn bạn tâm giao không sai. Hắn mỉm cười đáp:
“Đúng vậy, ta không phải con người, còn về phần là con gì thì đừng hỏi, hiện tại ta cũng không biết đâu”.
Nghe vậy, Thanh La liền nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt rồi gật nhẹ đầu, nàng nói:
“Nhân gia từng ngủ với công tử không ít lần, chưa chỗ nào là chưa nhìn thấy, công tử bảo mình không phải là con người quả thực có chút hơi khó tin nhưng nhân gia sẽ không dị nghị. Chỉ cần công tử còn có thể hiển lộ ra hình dạng như bây giờ là được rồi”.
Trong đầu Khương Hy đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, hắn cười nói:
“Ngươi đang ngại nếu thấy hình dạng không phải nhân thể của ta thì ký ức những đêm chăn gối ngày trước sẽ bị ô uế sao?”.
“Công tử quả nhiên hiểu nhân gia”, Thanh La cười khanh khách đáp, quả thực, nàng lo lắng đúng là một điểm này, bất quá nhìn vào biểu hiện của Khương Hy thì có lẽ hắn sẽ không có loại cơ thể nào khác quá xa so với nhân thể đâu. Cùng lắm là đặc tính cơ thể sẽ khác với người thường đôi chút thôi.
Tựa như Thủy Nhân Tộc, toàn tộc có hình dáng tựa con người, chỉ khác là giữa các ngón tay ngón chân có thêm tấm màng mỏng cùng ở hai bên má có thêm mang để thở thôi. Hoặc là Độc Nhãn Cổ Tộc, toàn bộ tộc có cấu tạo cơ thể như con người, trừ việc tộc này chỉ có duy nhất một con mắt ở giữa mặt.
Nói chung, năng lực tiếp nhận của nàng cũng không đến mức gọi là thấp, chỉ cần là nhân thể thì tộc nào cũng chẳng đáng quan ngại. Đúng hơn thì từ lúc tu luyện mị công, nàng đã phải tính đến những tình huống như thế này rồi, khác là ở việc có chấp nhận nổi hay không thôi. Đổi lại người khác, có khi nàng đã liều chết một phen rồi nhưng Khương Hy thì khác. Nàng biết hắn từ lúc hắn còn khá ‘non’ nên quan hệ cá nhân giữa nàng với hắn thực sự rất tốt, tốt nhiều hơn một số quan hệ đạo lữ bây giờ.
Cùng lúc này, nàng lại nghĩ đến một chuyện nên vội hỏi:
“Khoan đã, công tử đã không phải con người, vậy đại công tử . . . cũng như vậy sao?”.
Khương Hy nghe xong liền khẽ cười một tiếng đáp lại:
“Tuyết Lam cũng không phải con người, nhưng ngươi yên tâm, cơ thể của hắn vẫn khá giống con người, trừ việc màu da có chút ngả xanh cùng đôi tai dài hơn bình thường, còn lại vẫn như những gì ngươi thấy”.
Vừa nói, hắn vừa dùng Ảo Thuật hiển hóa ra hình dạng chân thật của Tuyết Lam nhưng hắn hành sự rất cẩn trọng. Loại Ảo Thuật này chỉ tác động lên mỗi tâm trí của Thanh La, đồng nghĩa chỉ có nàng mới thấy được chân thân của Tuyết Lam bằng ‘mắt thường’.
Thanh La thật sự rất hiếu kỳ, từ khi nhập tu chân lộ đến nay, nàng chưa từng nghĩ bản thân sẽ gặp một bộ tộc khác ngoại trừ nhân tộc, thú tộc, hải tộc cùng thụ tộc. Không ngờ chỉ trong một buổi, nàng đã được thấy hai bộ tộc nằm ngoài bốn bộ tộc trên. Khương Hy thì nàng không biết được bởi đến hắn còn không quá nắm chắc nhưng Tuyết Lam thì có lẽ sẽ biết đi, dù sao cũng biết được chân thân đối phương mà.
“Vậy đại công tử thuộc tộc nào?”, nàng hỏi.
Trái với dự tính của nàng, Khương Hy lại lắc đầu.
“Thân phận của Tuyết Lam quá đặc thù, vì sự an nguy của tất cả, ta không thể nói được, ngươi cũng không đủ thực lực để tiếp nhận thông tin này. Chưa kể, từ giờ không cần gọi ta là công tử đâu, bây giờ ta đang mang thân phận nữ nhân, ngươi cũng nên thay đổi cách gọi đi là vừa”.
“Gọi tiểu thư thì như thế nào? Dù sao ngươi cũng là thượng cấp của nhân gia”.
Thanh La hiểu kỳ nhưng nàng không cố chấp, chỉ lẳng lặng ghi nhớ ở trong lòng, về sau có đủ thực lực rồi thì sẽ hỏi lại một lần nữa.
“Tùy tiện đi, tiểu thư cũng không sao. Mặt khác, bây giờ ta gọi là Hồng Hy, nếu có người nào hỏi mà người không thể giấu được thì cứ báo danh tự này ra, ta sẽ không ngại”, Khương Hy nói.
“Hồng Hy sao . . . Tên thật tệ”, Thanh La đáp.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ