Khương Hy không quá ngoài ý muốn với nhận xét này của Thanh La, ‘Hồng Hy’ xác thực là một cái tên không quá nổi trội, nghe vào có cảm giác như được đặt rất vội, không có chút suy tính nào..
“Đúng vậy, không tính là tên hay nhưng đạo vận nó mang phải cũng không tồi, xem như chấp nhận được”, hắn cười nói. Thanh La gật gù, cũng không có thêm ý kiến gì về cái tên này, đằng nào cũng đã dùng rồi, đổi lại cũng quá phiền, mà nghĩ thêm một cái tên khác lại càng phiền.
Sau đó, hai người bọn hắn bắt đầu truyền âm trao đổi một số thông tin tình báo tại Nam Vực. Nhờ có Tuyết Lam dạo thời gian trước, Nhân Võng xem như đặt vững căn cơ của mình tại Nam Vực, lượng thông tin cũng phong phú vô cùng, thậm chí còn có không ít thông tin cơ mật đến từ các môn phái nhất lưu đâu.
Mặt khác, nhờ vào cách giám sát chéo liên tục nên Khương Hy cũng có thể nắm chắc một chuyện, đó là Quan Nhân Các vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Nhân Võng nhưng phần nào đã bắt đầu cảm nhận được rồi. Nhân Võng của hắn kiểu gì cũng sẽ có xung đột với Quan Nhân Các nhưng hắn chưa muốn đối đầu vào thời điểm bây giờ. Đối với Quan Nhân Các, bọn hắn bây giờ chính là trứng nước, cần phải bóp chết ngay tại chỗ.
Lấy thực lực bây giờ, bọn hắn chẳng có tư cách đi đối đầu với đại thế lực kia, thậm chí còn không có tư cách để đặt tên ngay bên cạnh nữa là.
Trao đổi nửa ngày trời, Khương Hy phần nào đã nắm được những tình báo cần thiết rồi, hắn nán lại chỗ của Thanh La để chỉ điểm một, hai ngày rồi mới rời đi. Mặc dù cá nhân hắn muốn ở lại trò chuyện với nàng thêm đôi chút nhưng đáng tiếc, việc không đợi người, thời gian lại càng không đợi người.
“Tiểu thư muốn đến Kiếm Tông ngay bây giờ luôn sao?”, nàng hỏi.
“Ta phải tranh thủ giải quyết một số chuyện của mình đã, không thể để lâu được”, hắn cười đáp.
“Đã vậy thì tiểu thư mang theo vật này đi, nhất định sẽ có ích”.
Vừa dứt lời, Thanh La lập tức ném về phía hắn một miếng ngọc bội tương đối tinh xảo, bên trên có họa tiết vân nguyệt cách điệu khá đặc sắc. Loại họa tiết này cực kỳ chi li, chưa kể ẩn bên trong còn là một tòa trận pháp không tồi, có thể thủ hộ nàng khỏi các đòn tấn công của Kim Đan cảnh sơ kỳ. Nếu hắn muốn công kích trực diện, có lẽ phải chém đủ sáu chiêu trong Thiên Nguyệt Cửu Trảm thì mới thành công chém xuyên lớp kết giới cho miếng ngọc bội tạo ra.
“Đây là vật hộ thân từ trưởng bối của ngươi mà?”, hắn hỏi.
“Tiểu thư quả nhiên có mắt nhìn, đây là quà tặng của sư phụ ta, nàng là một Trận sư tiếp cận tầng cấp Nguyên Anh nên tạo nghệ trận pháp cũng kinh người lắm đấy. Người của Kiếm Tông kính trọng nàng nên nhất định sẽ nhận ra được lai lịch của miếng ngọc bội này”, Thanh La đáp.
Sư phụ của nàng là vị lão tổ Hóa Nguyên cảnh duy nhất trong tông môn, bản thân vốn là một vị Trận đạo tông sư đỉnh phong, loại tồn tại như vị này cũng thuộc hàng hiếm có nên Kiếm Tông quả nhiên sẽ dành một sự tôn trọng nhất định. Nàng có thể làm đồ đệ của một người như thế tự nhiên cũng đang nói, thiên phú trận đạo của nàng không hề đơn giản đâu.
“Đã vậy ta sẽ không khách sáo”, Khương Hy cười nói.
“Tiểu thư cứ tự nhiên, dùng xong thì vật quy nguyên chủ là được”, Thanh La cười đáp, ẩn ẩn đằng sau ánh mắt nàng một tia tinh quang lúc hiện lúc không. Ngụ ý của nàng là hắn tuyệt đối không được làm mất thứ này, nếu không nàng sẽ liều mạng với hắn.
Hắn nhờ có Thiên Nguyệt Thượng Linh nên phát hiện ra điểm khác thường này khá nhanh. Hắn phải nhìn lại miếng ngọc bội này một chút, có khi đây lại là lá bài tủ khi đấu pháp của Thanh La cũng nên, như vậy thì không thể để nó sơ suất được.
Khương Hy hướng nàng gật nhẹ đầu, tựa như đang nói sẽ giữ gìn nó thật kỹ, sau đó liền dùng Súc Địa Thành Thốn để rời đi.
. . .
Khoảng tầm một, hai canh giờ sau, thân hình của hắn lóe lên ở ngay ngoài mười dặm của một ngọn núi lớn. Ngọn núi này phi thường cao, dốc lại là dốc đứng nên hình thù của nó nhìn qua lại giống một thanh cự kiếm chĩa thẳng thương khung hơn. Mặc dù đã nhìn nhiều lần rồi nhưng hắn không khỏi cảm khái, cổng chào của Kiếm Tông lúc nào cũng khoa trương một cách dọa người.
Đúng vậy, ngọn núi lớn này không phải là Kiếm Tông chân chính, nó chỉ là cổng vào thôi nhưng đừng nghĩ nó là cổng vào mà tùy ý muốn đi qua đi lại như thế nào cũng được. Đây là địa bàn hạch tâm của Kiếm Tông, kiếm ý ở đây cực kỳ mạnh, thậm chí, nó còn nhiều hơn cả không khí nữa, chẳng khác tất đều đang nằm ở một trạng thái ‘ngủ sâu’ thôi. Một khí đại lượng kiếm ý kia bộc phát thì cho dù hắn có ba đầu sáu tay thì cũng phải hóa thành một vũng máu.
Khương Hy đứng đó được tầm vài giây, trước mặt liền xuất hiện hai luồng kiếm quang hướng thẳng về phía hắn, khí tức bộc phát ra đều là Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Lục Kiều. Bọn họ dừng lại cách hắn ở một khoảng khá xa, sắc mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt cẩn trọng. Khác với năm người trước đó hắn đánh mất trí nhớ thì hai người này ổn trọng hơn rất nhiều.
Mặt khác, hắn đến cũng không hoàn toàn thu liễm khí tức, chi ít tu vi Kim Đan cảnh vẫn bày đầy đủ ra ngoài, hai người kia e ngại chính là vì điểm này. Một trong hai người từ tốn bước về phía trước hai bước rồi hành lễ nói:
“Xin thỉnh an tiền bối, không biết tiền bối đến Kiếm Tông có chuyện gì không?”.
Khương Hy nhìn qua người đó một chút, dựa vào đặc điểm y phục, đây là phục trang của Trọng Kiếm nhất mạch, sau đó lại sang người còn lại, may quá, là Sát Kiếm nhất mạch. Hắn bỏ qua người vừa nói, hai mắt nhìn thẳng vào người ở phía sau rồi nhàn nhàn nói:
“Kiếm Minh chân nhân khỏe không?”.
Lời vừa ra, tên đệ tử phía sau có chút hơi cứng người lại, thần sắc không được tự nhiên, hắn vội vàng ôm quyền đáp:
“Bẩm tiền bối, chân nhân vẫn còn đang bế quan, nếu người có chuyện cần gặp chân nhân thì chuyện này vãn bối không làm chủ được”.
Tên đệ tử này khá thông minh, có thể nhận ra hắn đang cần gặp Kiếm Minh chân nhân chứ không phải chỉ đơn thuần là hỏi thăm. Thông thường, muốn gặp chân nhân thì tu vi thấp nhất phải là Nguyên Anh cảnh, cho nên về lý, nếu hắn hỏi thăm Kiếm Minh chân nhân thì người khác nhiều lắm cũng chỉ nghĩ là hỏi thăm thông thường thôi, không có ý gì nhiều. Nhưng tên đệ tử này thì khác, rất nhanh nhạy, hắn khá hài lòng.
“Ngươi không tồi đâu, vậy phiền ngươi vào nhắn với người có thẩm quyền, hôm nay, ta cần gặp chân nhân”, hắn cong mắt nói. Sau đó, thân hình liền nhẹ nhàng tiêu thất ngay tại chỗ rồi xuất hiện ở trên một ngọn cây, vị trí tương đối xa với vị trí ban đầu. Hai tên đệ tử thấy vậy liền không tiện từ chối, đành phải khom người rồi đi vào bên trong báo cáo sự việc lại cho trưởng lão thực quyền.
Không bao lâu sau, một luồng kiếm quang khác lại hướng về đây, so với hai người trước, người đến lần này mạnh hơn hẳn, là tu sĩ Kim Đan cảnh hậu kỳ.
Khương Hy không biết nhiều tu sĩ Kim Đan cảnh của Kiếm Tông, hoặc nói thẳng ra là không biết lấy người nào hết, khoảng cách tuổi tác quá xa. Đời trước khi hắn bước vào Nguyên Anh cảnh rồi thì gần như chẳng quan tâm mấy đến tu sĩ Kim Đan cảnh nữa, hiếm lắm mới có một, hai người khiến hắn để tâm. Và người đến đây hoàn toàn xa lạ, hắn chẳng nhận ra được đó là ai.
Người đến là một trung niên nhân, tuổi tác không quá lớn, tầm hơn ba trăm tuổi, khí tràng rất mạnh, kiếm ý hộ thể cũng đáng sợ không kém. Tuy rằng đã thu liễm khí tức nhưng hắn vẫn cảm nhận được sát khí trên người người đó nhiều vô kể.
“Không hổ danh là Sát Kiếm nhất mạch, sát khí của đạo hữu mạnh ngoài sức tưởng tượng của ta”, Khương Hy mỉm cười nói, tiện thể cũng gật nhẹ đầu xem như chào hỏi.
Trung niên nhân thấy vậy liền gật nhẹ đầu nói:
“Ta gọi Lộ Nhân Trung, là trưởng lão thuộc Sát Kiếm nhất mạch, không biết . . . cô nương có tính danh thế nào?”.
Hắn muốn gọi đạo hữu cho lịch sự nhưng suy ngẫm một chút thì thay đổi lại cách nói. Mặc dù gương mặt đã được che đậy kỹ càng, chỉ để lộ ra hai con mắt nhưng hắn là người nào chứ. Lịch duyệt của hắn nhiều vô kể, hắn cũng từng gặp qua không biết bao nhiêu là nữ nhân nhưng trong số đó không có người nào có thể kiều diễm như người đối diện đây được. Người này không những đẹp mà còn rất cuốn hút, một khi đã nhìn thì rất khó để dời mắt đi. Vì lý do này nên hắn mới nhanh chóng thay đổi xưng hô.
Khương Hy quan sát Lộ Nhân Trung một chút, sau đó mỉm cười đáp lại:
“Gặp qua Lộ đạo hữu, ta gọi Hồng Hy, đạo hữu có thể gọi ta là Hồng cô nương”.
Lộ Nhân Trung gật đầu nói:
“Hồng cô nương, hạnh ngộ. Ta nghe nói cô nương muốn gặp Mạch chủ đại nhân, không biết ta có thể nghe lý do được không?”.
Thẳng tính, đây là ấn tượng đầu tiên của Khương Hy đối với Lộ Nhân Trung, hay nói đúng hơn là với Sát Kiếm nhất mạch. Trong nhiều trường hợp, loại tính cách này phi thường phiền nhiễu nhưng cũng trong vài trường hợp, loại tính cách này thực ljOmn sự rất tiện lợi, tiết kiệm được không ít thời gian.
Hắn mỉm cười đáp:
“Ta theo lệnh của trưởng bối đến gặp chân nhân, còn cụ thể là việc gì thì xin thứ lỗi, ta không thể thông báo được”.
Lộ Nhân Trung cau mày lại, hắn suy tư một hồi rồi nói tiếp:
“Không biết trưởng bối của Hồng cô nương là vị tiền bối nào, xuất thân từ đâu?”.
“Lộ đạo hữu không cảm thấy mình vượt quyền rồi sao?”, hắn cười mấy tiếng đáp.
“Thứ lỗi cho, nếu mọi chuyện không rõ ràng, ta không thể nào bàn giao mọi chuyện lại với Mạch chủ đại nhân”, Lộ Nhân Trung nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Khương Hy liền nhìn đối phương một chút, hai mắt vẫn bình tĩnh như một mặt hồ. Một lúc sau, hắn bình tĩnh đáp lại:
“Nhắn với Kiếm Minh chân nhân, ta theo lệnh của thái thượng trưởng lão Cửu Tiêu Tông - Hồng Hư mà đến”.
Sắc mặt của Lộ Nhân Trung lập tức thay đổi, hai mắt hắn lấp lóe một chút rồi ôm quyền nói:
“Ta sẽ bẩm báo lại cho Mạch chủ đại nhân, mong cô nương đợi trong giây lát”.
Vừa dứt lời, hắn liền quay lưng ngự kiếm bay đi, tốc độ nhanh cực kỳ, so với lúc đến thì nhanh hơn không chỉ đơn giản là gấp đôi.
Khương Hy đại khái cũng hiểu được Lộ Nhân Trung muốn làm gì, nếu muốn báo lại cho Kiếm Minh thì chỉ việc truyền thư là đủ, không cần thiết phải tự thân đi báo. Đối phương đã đi thì chứng tỏ cần gặp thêm vài trưởng lão khác để bàn bạc.
Theo Khương hy suy đoán, lấy thân phận cùng lịch duyệt của Lộ Nhân Trung thì hắn không đời nào biết đến danh tự của Hồng Hư, dù sao khoảng cách thế hệ của hai người quá xa, hắn không biết cũng là chuyện thường tình. Điểm khiến hắn phải chạy đi gấp gáp như vậy chính là bốn chữ ‘thái thưởng trưởng lão’. Tại tu chân giới, bốn chữ này chính là đại biểu cho mấy lão quái vật bất tử lánh đời, mấy vị này không động thì thôi, một khi đã động thì khiến không biết bao nhiêu người không ngồi yên được đâu.
“Lấy sư tổ ra làm tấm chắn quả nhiên tiện lợi, đỡ được biết bao nhiêu lời”, hắn lẩm bẩm trong miệng rồi vô thức nở một nụ cười kiều diễm, đáng tiếc, cảnh này không ai có thể thấy được và tấm mạng che đó cũng đã che đậy đi hết thảy rồi.
. . .
Cùng thời điểm đó tại Bắc Nguyên.
Hồng Hư ngồi ngay ngắn tại đỉnh của Công Thư Lâu để đọc sách, mũi của lão có chút hơi ngứa rồi đột nhiên hắt hơi một cái đầy vang dội. Theo đó, một tiếng sấm rền lập tức vang lên đánh ngang giữa trời quang khiến không biết bao nhiêu đại năng trên Bạch Dương Đỉnh phải nhìn ra bên ngoài.
Hồng Hư khịt mũi một cái, hai mắt nhìn vào bên trong khoảng không vô tận một hồi rồi mắng nhỏ một tiếng:
“Tên tiểu tử chết tiệt, dám nói xấu lão phu, đợi ngươi về xem lão phu trừng trị ngươi thế nào”.
Lão đương nhiên biết người đang nói xấu lão là ai, dù sao lão cũng là người ban cho Khương Hy cái tên ‘Hồng Hy’, trên đó có nhiễm đạo vận của lão, chỉ cần hắn gặp nguy hay dám nói xấu lão thì thể nào lão cũng sẽ cảm ứng ra được. Nếu không, lấy tu vi hiện giờ của lão, cảm mạo là một thứ gì đó cực kỳ xa xỉ, vĩnh viễn không cách nào lấy lại được.
Mắng Khương Hy một trận xong, Hồng Hư lại tiếp tục quay lại nhìn quyển sách ở trên tay, bên ngoài có đề ba chữ rất rõ ràng.
Khương Vô Nhai.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm