Huyền Lục

Chương 608: Kiếm Minh chân nhân (1)




Ở bên ngoài, Khương Hy tùy tiện ngồi trên một cành cây lớn, hai chân thả xuống đung đưa qua lại khá thoải mái, thi thoảng hắn cũng đưa tay lên tính toán thời gian một chút. Từ lúc Lộ Nhân Trung trở vào đến tận bây giờ cũng đã ngốn tận hai canh giờ, sắc trời cũng dần ngả tối đến nơi rồi nhưng hắn không nóng vội một chút nào cả.
Mọi chuyện liên quan đến ‘thái thượng trưởng lão’ từ trước đến nay vốn vẫn luôn tiêu tốn không biết bao nhiêu thời gian, chưa kể, tính kiên nhẫn của hắn cũng được xem là nhất tuyệt trong thiên hạ nên một chút này nói thực cũng chẳng khiến hắn bồn chồn mấy, nhiều lắm thì hắn cũng chỉ cảm thấy hơi chán thôi.
Nghĩ nghĩ một hồi, hắn lấy miếng ngọc bội của Thanh La ra xem một chút, ban nãy không nhìn kỹ lắm nhưng bây giờ thì có thể nhìn rõ ràng hơn đôi chút. Miếng ngọc bội này không chỉ đơn giản là tinh xảo thôi đâu, bởi bên trong điểm tinh xảo của nó còn tồn tạo thêm một tầng tinh xảo khác. Ẩn sâu bên dưới tầng tinh xảo đó mới chân chính là trận pháp phòng thủ, chỉ cần là người không có môn đạo thì không đời nào nhìn ra được bí mật bên trong miếng ngọc bội này.
Khương Hy bắt đầu cảm thấy tò mò, tạo nghệ Trận đạo của vị cường giả Hóa Nguyên cảnh kia đã vậy rồi thì không biết tạo nghệ Trận đạo của Thanh La đã đạt đến mức nào đây, có khi về sau Nhân Võng sẽ nhờ cậy vào nàng không ít đâu. Nếu xét về khía cạnh làm chủ thì việc để cho Thanh La nắm giữ một loại thủ đoạn tương đối ‘độc quyền’ như thế này sẽ khá nguy hiểm cho Nhân Võng nhưng Khương Hy sẽ không để tâm quá nhiều. Hắn không dễ tin người nhưng không có nghĩa là hắn dè chừng với tất cả mọi người.
Thanh La là bạn tâm giao của hắn, tâm tư của nàng ra sao hắn cũng hiểu được phần nào, nói nàng có tư tâm cũng đúng nhưng chỉ cần tư tâm của nàng không ảnh hưởng đến lợi ích chung thì hắn cũng chẳng quản quá nhiều. Hơn nữa, Tuyết Lam cũng đã xác nhận một lần nữa với hắn rồi, nàng hoàn toàn đáng tin, chỉ cần không quá cơ mật thì chuyện gì cũng có thể nói cho nàng, xem như biểu thị độ tín nhiệm. Nàng là người thông minh, hơn nữa còn là một tay già đời, tự nhiên sẽ hiểu cho hành động của bọn hắn.
Miếng ngọc bội trong tay Khương Hy bây giờ rất quan trọng đối với Thanh La nên hắn không dễ gì đưa nó ra làm tín vật để bước vào Kiếm Tông được, hắn có cách của riêng mình nên trước mắt hắn muốn thử đã. Nếu cách của hắn không dùng được thì hắn mới nghĩ đến việc dùng miếng ngọc bội này để vào cửa, đương nhiên, là trong một thân phận khác. Mục đích cuối cùng của hắn cũng chỉ là đi gặp Kiếm Minh thôi, dùng thân phận nào cũng không quan trọng.
Giữa lúc này, một tiếng vút gió của kiếm quang đột nhiên vang lên từ phía chân trời, Khương Hy nhanh chóng thu miếng ngọc bội đó vào bên trong giới chỉ rồi từ tốn nhảy khỏi cành cây đang ngồi. Kiếm quang hiển hóa ra thân hình của Lộ Nhân Trung rồi bình tĩnh tiến đến chỗ Khương Hy.
“Hồng cô nương, Mạch chủ đại nhân cho mời cô nương”, Lộ Nhân Trung ôm quyền nói.
“Đa tạ Lộ đạo hữu đã báo tin”, Khương Hy mỉm cười đáp, thuận thế, hắn cũng hành lễ cảm tạ rất đường hoàng, ấn tượng đầu trong mắt người khác không thể xấu được, biết đâu ngày sau còn gặp lại nên nhất định không nên để người khác có cái nhìn không thiện cảm.
Lộ Nhân Trung mỉm cười tiếp nhận, sau đó, bọn hắn liền cùng nhau tiến vào bên trong Kiếm Tông. Đường đi không dễ, hầu như là đi núi đá gập ghềnh nhưng với tu sĩ biết phi hành thì chuyện này không quá đáng chú ý. Khương Hy không dùng Súc Địa Thành Thốn để di chuyển bởi hắn biết, Lộ Nhân Trung sẽ không thể nào đuổi kịp được.
Tốc độ của một tu sĩ nhanh hay chậm vốn nên phụ thuộc vào tu vi nhưng ở trường hợp của Khương Hy, tốc độ của hắn đã sớm vượt qua lẽ thường, Súc Địa Thành Thốn có tốc độ không thua gì thuấn di, hơn nữa lúc di chuyển còn không để lại tàn ảnh nên các tu sĩ đồng cấp không cách nào xác định được phương hướng hắn đi. Nếu Lộ Nhân Trung là Nguyên Anh cảnh thì mọi chuyện đã khác nhưng đáng tiếc, hắn chỉ mới là Kim Đan cảnh hậu kỳ thôi.
Hai người bọn hắn ngự khí phi hành tiến lên trên đỉnh của ngọn núi lớn kia, không gian xung quanh theo đó cũng dần biến ảo không ngừng. Khương Hy liếc mắt âm thầm dùng linh nhãn soi xét người của Lộ Nhân Trung một chút, bên trong ngực áo của hắn là một tấm lệnh bài, tấm lệnh bài này bây giờ đang phát ra cộng hưởng với không gian xung quanh. Hiển nhiên, nó chính là chìa khóa để tiến vào tiết diện không gian của Kiếm Tông.
Không bao lâu sau, không gian xung quanh không chuyển động nữa mà đã trở lại bình lặng như thường, bọn hắn vượt qua tầng mây rồi ngự khí giữa trời cao. Trước mặt bọn hắn bây giờ là một quần thể non sông khổng lồ giữa biển mây huyền bí, Lộ Nhân Trung đưa hắn đến trước một phiến đá khổng lồ, trên đó khắc đầy đủ bốn chữ ‘Thiên Huyền Kiếm Tông’ khá sắc bén, kiếm ý tỏa ra từ nó cũng mạnh kinh người.
Khương Hy quan sát nó một chút rồi mỉm cười nói:
“Tương truyền bia đá này có khắc lên Kiếm đạo vô thượng của Thiên Huyền Kiếm Tổ, trải qua hàng vạn năm, kiếm ý của nó vẫn còn bức nhân đến như vậy. Ta nghe nói nếu có người mang lòng bất chính tiến vào quý tông thì sẽ không cách nào chịu đựng nổi được số kiếm ý này, không biết đó có phải sự thực không?”.
Lộ Nhân Trung cười ha hả mấy tiếng rồi đáp lại:
“Hồng cô nương quả nhiên hiểu biết hơn người, bốn chữ này đích xác là do tổ sư dùng kiếm chém ra, bên trên đúng là có lưu lại Kiếm đạo vô thượng của người nhưng đáng tiếc, từ lúc lập phái đến nay, chẳng có ai ngộ ra được Kiếm đạo ẩn trong nó”.
Lúc nói đến nữa câu sau, Khương Hy có thể cảm nhận được sự ảo não của Lộ Nhân Trung, cảnh này nói thật cũng có chút hơi thân quen bởi mấy trăm năm trước, hắn cũng từng thấy một lần ở Kiếm Minh rồi.
Kiếm đạo vô thượng của Thiên Huyền Kiếm Tổ rất đáng sợ, được ví như thể một kiếm vung ra là có thể chém đôi cả Đại Lục khổng lồ này. Tuy rằng nghe có chút hơi hão huyền nhưng vì không ai chứng thực được nên cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, bất quá cũng phải công nhận rằng Kiếm đạo vô thượng của Thiên Huyền Kiếm Tổ không chỉ đơn giản là một truyền thừa đơn thuần thôi đâu, đẳng cấp của nó có khi sánh ngang với công pháp trấn tông của Kiếm Tông - Thần Kiếm Thiên Hạ ấy chứ.
Khương Hy quan sát tấm bia đá đó một chút rồi nhẹ giọng nói:
“Thiên Huyền Kiếm Tổ lưu lại thủ bút này tự nhiên đã có tính toán từ trước, thời điểm chưa đến thì người kế thừa nó cũng chưa thể xuất hiện được. Lộ đạo hữu, chúng ta đi thôi”.
Lộ Nhân Trung có chút hơi ngẩn người ra nhìn hắn nhưng không qua mấy giây thì lại quay trở về bộ dáng bình tĩnh rồi cùng nhau tiến sâu vào bên trong Kiếm Tông. Tại nơi đây, vị trưởng lão Nguyên Anh cảnh đó đã đứng đợi từ trước, trên người lão bây giờ đã sớm thay ra một bộ y phục mới, gương mặt hiền từ hiếu khách.
Trải qua giới thiệu, Khương Hy biết vị này gọi là Lộ Thiên Hành, trùng hợp hơn, đây lại càng là trưởng bối trong nhà của Lộ Nhân Trung. Tại Kiếm Tông, Lộ gia cũng xem như một phương thế lực không nhỏ, rất nhiều trưởng lão cũng phải dè chừng với Lộ gia. Bất quá Khương Hy lại không cảm thấy ‘dè chừng’ ở chỗ nào bởi thái độ của Lộ Thiên Hành đối với hắn phi thường kỳ lạ, giống như vị gia gia nhà bên hơn là một vị lão tổ Nguyên Anh cảnh.
Khương Hy không cảm nhận được tu vi của lão ra sao nhưng chắc chắn mạnh hơn hắn đời trước, có lẽ là tầm Thần Du cảnh hoặc nhiều nhất là Minh Tâm cảnh. Lão không trò chuyện với hắn nhiều lắm, chỉ chào hỏi đôi ba câu rồi đưa hắn vào bên trong cấm địa của Kiếm Tông.
Kể cả tại đời trước, hắn cũng chưa từng tiến vào sâu như thế này nên trong lòng cũng có chút áp lực không nhỏ. Tuy rằng không hiện thân nhưng hắn biết, bây giờ có lẽ có không ít đại năng trong Kiếm Tông đang nhìn chằm chằm vào hắn. Nếu không phải Bạch Lâm Vụ đã dùng chút sức lực cuối cùng giúp hắn ẩn giấu đi khí tức của Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ thì có khi hắn sẽ bị ném vào Kiếm Mộ rồi.
Hắn tự nhủ, ngày sau nhất định phải duy trì hương hỏa cho Bạch Lâm Vụ mới được, nhờ có lão, hắn tránh được không ít phiền phức đâu.
Càng tiến vào bên trong cấm địa của Kiếm Tông, tốc độ của Lộ Thiên Hành càng ngày càng chậm lại, hai người bọn hắn cũng chuyển từ việc phi hành sang đi bộ. Dẫu vậy, tốc độ vẫn được tính là tương đối nhanh.
Khương Hy âm thầm dùng linh nhãn quan sát không gian xung quanh mình thì phát hiện ra hằng hà sa số kiếm ý lượn lờ không một kẽ hở, sau đó hắn nhìn sang Lộ Thiên Hành một chút, xác nhận lão không để tâm đến hắn mà thay vào đó là nhìn chằm chằm vào mấy đạo kiếm ý kia.
Có thể để cho cường giả bậc này kiêng kỵ sâu thì kiếm ý phòng hộ cấm địa Kiếm Tông cũng không phải dạng vừa đâu, có khi đẳng cấp không thua kém đạo pháp Bạch Dương ấy chứ. Nếu Khương Hy dùng linh thức để tra xét thì hắn chắc chắn sẽ không nhìn ra được đại lượng kiếm ý ẩn tàng, từ đó khó lòng tránh được nhưng khi dùng linh nhãn thì lại khác, chí ít, hắn có lợi thế tốt hơn so với Nguyên Anh lão tổ.
Từ đầu đến giờ, Lộ Thiên Hành vẫn luôn đi trước che chắn giúp hắn nhưng hắn cũng không có ý định báo hiệu cho lão biết trước mấy đạo kiếm ý tiềm ẩn kia làm gì. Một phần là vì hắn muốn ẩn giấu thực lực của mình, một phần là giữ mặt mũi cho lão. Đường đường là đại năng Nguyên Anh cảnh phải để cho tiểu bối Kim Đan cảnh nhắc nhở thì quá mức xấu hổ rồi, để truyền ra ngoài thì thể diện của Sát Kiếm nhất mạch cũng sẽ bị ảnh hưởng.
So với việc đi một mình thì khi mang theo Khương Hy, Lộ Thiên Hành đi chậm hơn khá nhiều, phải dành đến tận một tiếng đồng hồ sau thì mới có thể đến được hồ nước kia. Nếu chiếu theo thời gian của ngoại giới thì giờ này mặt trời chắc chắn đã xuống núi rồi nhưng trong tiết diện không gian này, trời vẫn cứ sáng như cũ, tựa như thể nó không tồn tại khái niệm ‘ban đêm’ vậy.
“Kiếm lão, lão phu mang người đến rồi”, Lộ Thiên Hành nói, hai mắt hướng về phía lão nhân đang câu cá ở bên bờ hồ kia.
Khương Hy cũng tranh thủ nhìn qua một chút, mấy trăm năm trước, hắn từng nghe nói trong cấm địa của Kiếm Tông thường sẽ có mấy lão nô bộc chuyên phục thị mấy vị chân nhân, tên thường gọi là Kiếm nô, về già thì xưng là Kiếm lão. Tuy rằng không nhìn thấy được tu vi nhưng nhìn vào thái độ của Lộ Thiên Hành, Kiếm lão nhất định không yếu, tệ nhất cũng là Nguyên Anh cảnh.
Hắn nhanh chóng hành lễ với lão:
“Vãn bối Hồng Hy, xin thỉnh an Kiếm lão tiền bối”.
Nghe vậy, Kiếm lão dùng tay đẩy nón lá lên một chút rồi nhìn Khương Hy qua một lượt. Một lát sau, lão gật đầu hài lòng rồi mỉm cười nói:
“Tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như vậy rồi, Hồng lão tiền bối quá nhiên có hậu bối tốt”.
“Đa z7Gkb tạ lão tiền bối đã khen, vãn bối vẫn còn phải cố gắng nhiều lắm”, hắn cười tươi đáp lại, tấm mạng che mặt vẫn còn nằm tại chỗ nên có lẽ lão không hẳn đã thấy được. Đột nhiên, hai mắt hắn có chút lấp lóe một chút rồi sau đó liền tiêu biến đi rất nhanh.
Kiếm lão gật nhẹ đầu với hắn rồi quay sang nhìn Lộ Thiên Hành truyền âm, ngụ ý có vẻ như đang bảo việc của lão đã xong rồi, mau mau rời khỏi cấm địa thôi. Lão cũng không có ý ở lại đây quá lâu, kiếm ý lưu động trong không khí dường như không thích lão mấy nên bất cứ lúc nào cũng sẽ có một đạo ác ý âm thầm tấn công lão.
Sau đó, lão liền quay sang nói với Khương Hy:
“Hồng cô nương, lão phu sẽ ở ngoài đợi”.
Khương Hy gật đầu cảm tạ, còn trong lòng thì âm trầm đi một chút, xem chừng Sát Kiếm nhất mạch muốn cẩn trọng điều tra hắn rồi. Tại Kiếm Tông, mạch này cùng Chấp Pháp Điện của Cửu Tiêu Tông hoàn toàn giống nhau, đều giữ chức vị duy trì trật tự trong tông môn.
Chờ đợi Lộ Thiên Hành rời đi, Khương Hy liền tháo tấm mạng che mặt của mình xuống rồi quay sang cười với Kiếm lão một đợt. Nụ cười này khác với nụ cười bình thường rất nhiều, nó mang một đạo ý vị rất riêng biệt.
“Vãn bối xin thỉnh an chân nhân”.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.