Huyền Lục

Chương 609: Kiếm Minh chân nhân (2)




Kiếm lão nhìn Khương Hy một lượt rồi trầm ngâm, hai mắt lão tràn ngập hứng thú quan sát hắn không bỏ qua một chi tiết nào, lão nói:
“Hồng cô nương phải chăng nhận lầm người?”.
Khương Hy mỉm cười đáp:
“Sư phụ của vãn bối từng nói, vô luận là Kiếm nô hay Kiếm lão, tất cả đều là sinh khôi”.
Nghe vậy, hai mắt Kiếm lão có chút hơi lấp lóe tinh quang, khí tức trên người lão đột nhiên bình lặng một cái đáng sợ. Bên tai hắn đột nhiên văng vẳng mấy tiếng kiếm minh rất rõ rệt, không gian xung quanh đột nhiên bùng lên một cỗ sát cơ phi thường đại thịnh. Bộ Hồng Nguyệt Y trên người hắn bắt đầu xuất hiện một vài vết rách nhỏ để lộ ra làn da trắng như ngọc nhưng sắc mặt hắn vẫn thản nhiên như cũ.
Nên nhớ, là thản nhiên chứ không phải bình tĩnh. Đổi lại người khác, bọn họ đã sớm sợ mất mật, thậm chí còn chưa kịp sợ thì đã thành một cái xác lạnh, người có tâm trí kiên định hơn thì có thể giữ được nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm lo âu. Nhưng để thản nhiên đối mặt với Kiếm Minh chân nhân không chút lo lắng thì trên đời này có lẽ cũng chỉ có mỗi Khương Hy thôi.
Đúng vậy, Kiếm lão trước mặt hắn đây đúng là Kiếm lão nhưng vừa rồi hắn nói rồi đấy, lão là sinh khôi, là công cụ của Kiếm Minh chân nhân. Chân nhân bế quan không gặp người không có nghĩa không biết chuyện bên ngoài, chỉ cần động niệm đơn giản một chút thôi là có thể khống chế Kiếm lão dễ như trở bàn tay.
Kiếm lão híp mắt nhìn hắn một hồi rồi bật cười một tiếng, theo đó, sát cơ xung quanh liền biến mất không còn chút vết tích nào, lão nói:
“Có thể thu một người như ngươi làm đệ tử, một đời bình lặng của Phù Linh chung quy lại vẫn đáng giá”.
“Chân nhân cũng chịu ra mặt rồi sao?”, hắn mỉm cười hỏi. Người trước mặt hắn bây giờ là chân chính Kiếm Minh, chứ không còn là Kiếm lão nữa, hắn không biết chân thân đang ở đâu nhưng cũng không đến mức cần thiết, có thể nói chuyện được là tốt rồi. Dù sao hắn cũng không muốn quấy rầy bằng hữu bế quan.
Kiếm Minh chân nhân thả dây câu xuống dưới mặt hồ, một tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống bên cạnh rồi đáp:
“Phù Linh không dạy ngươi tôn ti sao?”.
“Sư phụ nói chân nhân vô pháp vô thiên đã quen, có thể tôn trọng thì tôn trọng, không cần thiết phải để ý đến tôn ti trật tự”, hắn bình tĩnh nói.
Cần câu có chút hơi động đậy, Kiếm Minh chân nhân trầm mặc một chút rồi đáp:
“Hắn còn nói gì nữa không?”.
“Đám kiếm tu phiền nhiễu”.
“Ha ha ha . . .”.
Kiếm Minh chân nhân đột nhiên bật cười một tiếng, cần cây lay động mãnh liệt, mặt hồ chập chờn không ngớt, theo đó, lão giật ngược cần câu ra sau, một con cá khổng lồ ngay lập tức bị kéo ra bên ngoài. Con cá này có trọng lượng cùng cơ thể phải lớn gấp đôi Khương Hy hiện tại, yêu khí tỏa ra từ nó cũng mạnh mẽ khôn lường, bất thình lại là một con Giả Đan yêu thú.
Nhìn vào con yêu thú này, hắn không khỏi cảm khái, không quản tuế nguyệt trải qua bao lâu, tay nghề Kiếm Minh vẫn cứ tuyệt diệu như xưa. Trước khi trở thành một tu sĩ cùng một chân nhân nổi danh khắp tu chân giới như bây giờ, Kiếm Minh cũng từng là một phàm nhân giống như hắn. Nếu như hắn là một y sư trước khi thành tu sĩ thì Kiếm Minh đã từng là một ngư dân tại một làng chai ven biển.
So với những đồng đạo khác, Kiếm Minh bỏ qua giai đoạn hoàng kim của tu luyện, lúc nhập môn thì tuổi tác có lẽ cũng ngang ngang với Ngô Hùng, linh căn cũng không phải dạng gì quá đặc biệt, là tam tạp linh căn như Phù Linh. Nhưng Kiếm Minh lại sở hữu một thể chất vượt trội hơn hẳn so với người thường, lão sở hữu Tiên Thiên Tàng Kiếm Thể, trời sinh có thể cảm ứng được kiếm ý trong thiên địa.
Tiên Thiên Tàng Kiếm Thể là một thể chất tương đối đặc biệt trong tu chân giới bởi nó không bao giờ thể hiện ra bên ngoài, chỉ khi tu luyện đến Nguyên Anh cảnh thì mới chịu bộc lộ ra. Cũng chính vì lý do này nên từ đầu, Kiếm Minh không nhận được sự coi trọng của Kiếm Tông, chỉ khi lão tu luyện tiểu thành Kiếm Kinh, thể chất triệt để bộc lộ ra ngoài thì mới khiến cho mấy lão bất tử của Kiếm Tông nhao nhao xuất quan thu đồ.
Đối với việc tu hành, Kiếm Minh không phải là người có thiên phú cao tuyệt nhưng đối với việc tu luyện Kiếm đạo, lão lại mạnh mẽ không thua kém Kiếm Thánh một chút nào. Lại gặp phải Kiếm Tông là tông môn chuyên tu luyện Kiếm đạo nữa thì lại càng xem trọng lão hơn. Cuộc đời của Kiếm Minh là một truyền kỳ, con đường tu luyện của lão lại càng truyền kỳ khi lão lại là người tu luyện ‘độc quyền’ một môn Nguyên Anh công pháp.
“Đã hơn một ngàn năm, chân nhân vẫn luôn câu cá như thế này sao?”, Khương Hy hỏi.
“Ngươi biết được bao nhiêu về lão phu?”, Kiếm Minh chân nhân hỏi ngược lại, đồng thời cũng chuẩn bị một mồi câu mới.
“Gần như tất cả, hi vọng chân nhân không cảm thấy phiền”, hắn mỉm cười đáp.
Động tác của Kiếm Minh chân nhân đột nhiên chậm lại, lão đưa mắt nhìn hắn một chút rồi thở dài, lão nói:
“Ngươi là đệ tử duy nhất của hắn sao?”.
“Nếu như người không vụng trộm thu thêm thì vãn bối hẳn là người duy nhất”, hắn lễ phép đáp lại.
“Không vụng trộm đâu, lấy tính cách của hắn, hắn không có tâm lực đi thu nhiều đệ tử đến như vậy”, Kiếm Minh cười nói.
Khương Hy bật cười, quả thực, lấy tính cách của hắn tại đời trước, cho dù có thu đệ tử thì nhiều lắm cũng chỉ thu một người. Sự vụ tại Công Thư Lâu quá nhiều, đến thời gian tu hành của bản thân còn không có thì nói gì đến chuyện dạy dỗ đệ tử, xem như thu thêm trên danh nghĩa thì cũng chẳng có thêm lợi ích gì.
Kiếm Minh cũng cười theo hắn, không bao lâu sau, lão lại thả tiếp một mồi câu xuống dưới mặt hồ rồi hướng hắn nói tiếp:
“Ngươi họ Hồng, phải chăng là đồng tộc của lão âm hóa Hồng Hư?”.
“Nếu vãn bối là đồng tộc thì chân nhân không sợ vãn bối nói lại sao?”.
“Ngươi đã nói vậy thì không phải là đồng tộc rồi”, Kiếm Minh cười nói.
“Dù sao đó cũng là sư tổ, tuy rằng có hơi cố chấp nhưng vẫn rất tốt với vãn bối”, hắn mỉm cười đáp lại.
“Lão âm hóa đó không có đồ tôn, ngươi ngược lại không tệ, lão đối tốt với ngươi cũng phải, bất quá nhìn vào khí tức thì có vẻ như ngươi không nhập thất Cửu Tiêu Tông nhỉ?”, Kiếm Minh hỏi tiếp.
“Vâng, vãn bối nhận truyền thừa riêng của sư phụ, không liên quan đến Cửu Tiêu Tông”.
“Là môn công pháp tàn khuyết đó sao?”.
“Chân nhân vẫn còn nhớ nó?”, Khương Hy ngạc nhiên hỏi. Chuyện Tam Dục được bổ khuyết thành công đến nay cũng chỉ có mỗi hắn biết tường tận, những người khác xem như biết thì cũng không đoán ra được lai lịch của nó. Năm xưa Kiếm Minh ở cùng một chỗ với hắn nên biết cũng không lạ, chỉ là không ngờ lão vẫn còn nhớ.
“Thiên phú tu luyện của Phù Linh không tốt nhưng con mắt nhìn công pháp rất chuẩn, dù sao hắn cũng là chân nhân ở mặt này. Năm đó hắn không nhìn Kiếm Kinh, chỉ nhìn bản công pháp tàn khuyết đó thì tự nhiên có cái lý riêng. Lấy năng lực của hắn, bây giờ hẳn là bổ khuyết xong rồi đi?”.
“Xác thực đã bổ khuyết xong, nhưng vẫn còn trong quá trình điều chỉnh. Chân nhân muốn xem chứ?”.
“Lão phu hỏi thôi, không hứng thú lắm”, Kiếm Minh lắc đầu nói, trên mặt vẫn tồn ý cười hòa ái. Lão nói tiếp:
“Mặt khác, không ai dạy ngươi cần đề phòng những người khác sao?”.
Khương Hy mỉm cười đáp lại:
“Sư phụ nói chân nhân đáng tin, không cần thiết phải che giấu làm gì. Hơn nữa, con đường tu hành của người vốn đã thành hình, nói ra cũng không ngại”.
“Lão phu không cần nhưng biết đâu đệ tử của lão phu cần thì thế nào?”, Kiếm Minh hỏi tiếp.
“Chân nhân có đệ tử sao?”, Khương Hy có hơi chút ngạc nhiên, theo những gì hắn biết thì Kiếm Minh không có đệ tử, thậm chí cũng không có hứng thú trong việc thu đồ. Bản thân lão là một người chấp nhất với việc tu hành, không hơi đầu đi phân tâm ra dạy dỗ người khác được.
“Mới thu mấy năm gần đây, tính cách không tệ, đáng tiếc là bây giờ còn đang luẩn quẩn trong mê chướng của chính mình, có bước ra được hay không còn chưa biết được”, Kiếm Minh nhàn nhạt đáp, lời lẽ không mấy cao hứng nhưng giọng điệu lại phản bội lại nó, rõ ràng lão cực kỳ cao hứng với việc đệ tử gặp mê chướng.
Kiếm Minh chân nhân là người phải trải qua không biết bao nhiêu gian khổ mới thành tựu được một thế chân nhân như bây giờ. Nếu lão thu nhận đệ tử thì yêu cầu tuyệt đối cao, đồng thời trong quá trình tu luyện nhất định phải gặp càng YMYm6 nhiều gian khó thì mới có thể trưởng thành tốt được. Mặt khác, lão có vẻ như rất tự tin vào tâm tính của đệ tử mình, không sợ đệ tử mình sẽ trầm luân vào bên trong mê chướng.
Khương Hy trầm mặc một hồi, Kiếm Minh thu đệ tử không phải chuyện nhỏ, bên ngoài nhất định phải có phong thanh mới phải nhưng hắn lại không nghe lấy một tin nào. Kể cả khi hắn đã trở thành sát thủ hạch tâm của Dạ Ma thì cũng chưa bao giờ thấy qua nhiệm vụ nào đề là ám sát đệ tử của Kiếm Minh chân nhân. Hắn suy nghĩ khá lâu, trong đầu cũng cân nhắc không ít chuyện, một lát sau, hắn hỏi:
“Vãn bối muốn hỏi một chuyện, không biết đệ tử của chân nhân có phải là Lăng Vân?”.
“Thông minh lắm, là tên tiểu tử đó”, Kiếm Minh cười đáp, hai mắt vẫn chăm chú tập trung vào cần câu.
Thôi xong, lỡ tay hại người nhà mất rồi.
Trong lòng Khương Hy lộp bộp mấy tiếng , đồng thời cũng cười khổ không thôi. Trên người Lăng Vân không có một điểm nào là liên quan đến Kiếm Minh cả, từ công pháp đến cách đấu pháp đều khác nhau quá nhiều nên hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc này. Nào ngờ lại thành ra cảnh ‘quân mình đánh quân ta’.
Hắn trầm mặc một chút rồi nói:
“Chân nhân không dùng thân phận thật để thu nhận Lăng Vân sao?”.
Kiếm Minh liếc mắt nhìn hắn một chút rồi mỉm cười đáp:
“Tâm cảnh của Vân Vân còn chưa đủ vững như bàn thạch, để hắn biết sớm thì áp lực quá lớn, hắn khó lòng chuyên chú tu luyện được”.
Vân Vân?
Khóe miệng của Khương Hy khẽ giật giật mấy cái, hắn không ngờ có ngày mình sẽ nghe được mấy lời nổi da gà này từ chính miệng của Kiếm Minh đấy. Mặt khác, chuyện này truyền ra ngoài thì không biết Lăng Vân có xấu hổ không nữa. Nếu Khương Hy là hắn thì kiểu gì cũng ngày ngày chực chờ trước chỗ bế quan của lão rồi than vãn cho xem.
“Kiếm Thánh cùng hai vị Mạch chủ khác cũng biết chuyện chân nhân thu đồ sao?”.
“Biết rõ, cho nên thân phận Kiếm Tử của Vân Vân mới không chính thức bị thu hồi. Nhưng đối với ngoại giới, danh phận này cũng không thuộc về hắn nữa”, Kiếm Minh nhàn nhạt nói.
“Vãn bối nghĩ, có lẽ hắn không cần thiết phải mang danh phận này, dù sao năm đó chân nhân cũng không phải Kiếm Tử”.
Kiếm Minh bật cười một tiếng có chút cao hứng, hiển nhiên, hắn đã nói đúng chỗ lão muốn nghe. Bao nhiêu năm rồi vẫn như cũ, Kiếm Minh vẫn luôn là người rất đơn giản. Lão gác cần câu của mình sang một bên, sau đó quay sang nhìn hắn lại một lần nữa, tựa như muốn đánh giá kỹ lưỡng hơn. Một lát sau, lão mỉm cười nói:
“Sao ngươi lại đột nhiên hỏi nhiều chuyện liên quan đến Vân Vân vậy? Mục đích lần này đến đây là vì hắn sao?”.
Cuối cùng cũng chịu hỏi đến mục đích rồi.
Khương Hy thầm nghĩ. Hắn gật nhẹ đầu đáp:
“Vãn bối có một đoạn nhân quả cần giải quyết với Lăng Vân, hi vọng chân nhân không phiền”.
“Là loại nhân quả nào?”, Kiếm Minh hỏi.
“Vãn bối là người khiến hắn rơi vào mê chướng”, Khương Hy bình tĩnh đáp. Hắn quyết định ăn ngay nói thật, dù sao chuyện này cũng không giấu đến cùng được. Kiếm Minh là người thẳng tính, lão không ưa thích vòng vo nhiều lời, càng không ưa thích người khác giữ bí mật có liên quan đến lão.
Kiếm Minh có chút hơi nhăn mày lại nhìn hắn, lão khoanh tay lại trầm ngâm một hồi rồi nói:
“Ngươi cũng tham gia vào Thượng Dao Thiên Trì mười lăm năm trước sao?”.
“Vãn bối vụng trộm đi vào thôi, cũng không tham gia tranh đấu quá nhiều”, hắn đáp.
“Lão phu nghe nói Vân Vân thua một người nhưng gặng hỏi thì hắn không nói là ai, thì ra tiểu cô nương ngươi”, Kiếm Minh bình tĩnh nói, nghe qua giọng điệu thì cũng không để tâm mấy.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.