Thế hệ hoàng kim không ai là người đơn giản, người nào cũng tâm cơ thâm trầm khó đoán, Kiếm Minh chân nhân lại càng không ngoại lệ, thậm chí, lão lại càng là người khó đoán hơn. Mặc dù bây giờ lão đang dùng Kiếm lão như một công cụ nên Khương Hy khó lòng nào nhìn thấu được tâm can nhưng lấy hiểu biết của hắn về lão bằng hữu thì lão đang âm thầm hoài nghi thân phận của hắn.
“Người để ý một chút tự nhiên sẽ thấy, vãn bối không có chút tín vật nào nhưng chân nhân vẫn xem vãn bối như đệ tử của Phù Linh chân nhân. Chuyện này không hợp lý, cũng không hợp tính cách của chân nhân”, hắn nhàn nhạt nói.
Kiếm Minh cười cười mấy tiếng, hai mắt ánh lên một tia tinh quang, ánh nhìn sắc lẻm như kiếm. Trước đó không lâu, nụ cười của lão mang một nét hòa ái thân thiện thì bây giờ nó đã trở thành một nụ cười lạnh gáy, một nụ cười của tử thần giáng lâm. Toàn thân hắn nhịn không được run lên một đợt, khí thế của lão rất mạnh, xem như không phải chân thân thì cũng là lão tổ Nguyên Anh cảnh, áp lực phi thường lớn.
Trước đó lão đề cập đến chuyện thành thân phần nhiều là muốn đưa hắn vào thế khó, từ đó công khai bắt bẻ ngược trở lại mà không lo gây ảnh hưởng đến Lăng Vân.
“Ngươi rất hiểu lão phu, cũng rất hiểu rõ Phù Linh, chỉ có điều, Phù Linh không phải là người sẽ nói tất cả, con người hắn chưa bao giờ là vậy. Nói thật đi, ngươi là ai?”, lão bình tĩnh hỏi.
Khương Hy vẫn bảo trì bình tĩnh như cũ nhưng thực chất thì trong lòng đã âm thầm dậy sóng rồi. Kiếm Minh nói không sai, hắn vốn là người như vậy, nếu hắn cùng Phù Linh là hai cá thể riêng biệt, vậy thì hắn không cách nào biết nhiều như vậy, nhưng vì hắn là Phù Linh nên hắn mới biết rõ. Bất quá hắn không thể nói thật với Kiếm Minh, đây là bí mật sâu của hắn, không dễ gì nói ra ngoài được.
Đến Hiên Minh cũng chỉ biết hắn không phải là ‘Khương Hy’ gốc thôi chứ cũng chẳng nắm rõ tường tận lai lịch. Ở phương diện của Hiên Minh, tên kia sẽ không nghĩ nhiều, bởi không có nhiều tâm lực, còn Kiếm Minh thì khác, lão có dư tâm lực, hơn nữa cũng có dư động lực để tìm hiểu. Chuyện này rất phiền phức.
Khương Hy trầm mặc một đoạn thời gian rồi mới nói:
“Chân nhân cảm thấy Nhân Phù của vãn bối như thế nào?”.
“Tạo nghệ thâm sâu, chí ít cũng dành đại bộ phận thời gian để nghiên cứu thì mới dung hợp chúng vào thân thể hoàn mỹ đến như vậy nhưng sẽ không đồng nghĩa ngươi là đệ tử của Phù Linh. Lấy tính cách của hắn thì không đời nào không lưu lại một bản Nhân Phù ở trong Công Thư Lâu được. Nếu người nào đọc được bản ghi chép Nhân phù liền là đệ tử của hắn thì lão phu sẽ không tiếp”, Kiếm Minh nhàn nhạt đáp.
“Vậy sao tiền bối vẫn tiếp vãn bối?”.
“Bế quan đã lâu, tìm chút trò tiêu khiển”.
Khương Hy gật nhẹ đầu, hắn không quá ngạc nhiên với hành động này của Kiếm Minh, tuế nguyệt lâu dài, tu hành luôn là một việc nhàm chán, nếu có thú vui tiêu khiển thì dại gì không hưởng thụ một phen, chỉ cần không ảnh hưởng quá nhiều đến đạo tâm là được rồi. Huống hồ, Kiếm Minh vẫn luôn không ngại mấy chuyện này, nếu bất lợi thì lão đã kIcFl sớm chém, nào hơi đi hưởng thụ.
Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Vãn bối có thể nghe một chút lý giải của chân nhân được không?”.
Kiếm Minh chân nhân mỉm cười, ánh mắt sắc như kiếm vẫn cứ như cũ, lão nhàn nhạt đáp:
“Có thể bình tĩnh đối diện với lão phu như vậy, tiền đồ của ngươi về sau bất khả hạn lượng. Chỉ có điều, tại sao lão phu phải nói cho ngươi nghe?”.
“Vãn bối hoàn toàn có cách chứng minh”, hắn mỉm cười nói, nét mặt bình thản, khí thái tự nhiên không vội. Riêng mỗi điểm này thôi cũng đủ làm cho Kiếm Minh phải để mắt đến rồi. Lão liền bật cười lên một tiếng rồi gật đầu nói:
“Rất ấn tượng, lão phu đang nghĩ thế hệ trẻ này liệu có kẻ nào có thể so được với ngươi đây. La Huyền Tử, Hiên Minh, Khương Vô Nhai, ba người này đều là đỉnh tiêm Tam Đại Mạch Trúc Cơ, hai người sau lão phu chưa biết thế nào nhưng La Huyền Tử tại Nam Vực này đánh đâu thắng đó, tâm tính kiên định, thực lực cũng siêu quần. Nhưng nếu đem so với ngươi thì hắn còn thấp hơn một đầu, chí ít ở mặt tu vi cùng độ tuổi, ngươi đủ vượt hắn một đầu”.
“Đa tạ chân nhân đã khen”, hắn hành lễ đáp.
“Lão phu không khen ngươi, đây là sự thực. Tu vi của ngươi rất cao, căn cơ phi thường vững vàng, như vậy ít nhất phải thuộc Đại Mạch Trúc Cơ. Bất quá, lão phu không nhìn thấu ngươi được, mặc dù lão phu bây giờ không phải chân thân nhưng kiếm mục không thể nào không nhìn thấu bản chất căn cơ của ngươi được. Trên đời này, chỉ có Động Thiên chân nhân mới có khả năng che mắt lão phu tốt đến thế”, Kiếm Minh nói, đồng thời đến câu cuối, lão cũng ngưng mắt lại nhìn hắn đấy ý vị.
Đương nhiên, Khương Hy hiểu ý lão là như thế nào, số lượng Động Thiên chân nhân trên đời này rất ít, hắn lại mượn danh Hồng Hư để đến đây, vậy thì không thể nào không liên quan đến Thương Nguyên được.
Tuy rằng Kiếm Minh là bằng hữu thân thiết với Phù Linh nhưng lão lại ghét nhất hai người ở Cửu Tiêu Tông, một là Thương Nguyên, hai là Vệ Khắc Nguyên. Lão phi thường chướng mắt hai người này nên vẫn luôn luôn đề phòng động thái của bọn họ. Bây giờ Khương Hy xuất hiện, trong người mang một loại thủ đoạn che giấu của Động Thiên chân nhân, lão tự nhiên có quyền nghi ngờ.
Có lẽ một đời này lão không thể ngờ đến sự tồn tại của Bạch Lâm Vụ và Khương Hy cũng sẽ không bao giờ nói cho lão biết. Bạch Lâm Vụ giúp hắn che giấu đi khí tức của Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, đây không nghi ngờ gì hết là chuyện tốt, đương nhiên, nếu không bắt gặp phải Kiếm Minh.
Nếu Thần Điện có Thánh Thần Kim Đồng chuyên nhìn thấu vạn vật, Lam Thiên Tuyết Tộc có lĩnh nhãn bỏ qua mọi cản trở của thủ đoạn mang tính vô hình thì Kiếm Tông cũng có thủ đoạn nhìn thấu bản chất con người, gọi là kiếm mục.
Kiếm mục không phân cao thấp, chỉ cần tu vi cao thì nó càng mạnh thôi, bản chất của kiếm mục là sự tụ hội của kiếm ý vào bên trong con mắt rồi dùng chúng để rèn thể một phần. Khi con mắt được kiếm ý rèn dũa xong thì sẽ sở hữu một loại thủ đoạn có thể mượn kiếm ý rạch phá hết mọi cản trở để nhìn thấu vào bên trong vạn vật. Kiếm Minh là chân nhân của Kiếm đạo, kiếm mục của lão thuộc hàng đáng sợ bậc nhất trong tu chân giới.
Người khác không thấy rõ bản chất của hắn, tự nhiên cho là có thủ đoạn che giấu đặc thù nhưng Kiếm Minh không nhìn thấu thì chứng tỏ đằng sau đó có Động Thiên chân nhân nhúng tay vào.
Khương Hy bây giờ đang bị dồn vào thế bí, Kiếm Minh đề cập đến đúng chỗ hắn còn chưa biết nên lựa lời nào đây, nếu dùng Thương Nguyên làm lá chắn, hắn chết chắc. Còn dùng tên một người nào khác, hắn sống không bằng chết, điểm đến tiếp theo của hắn chắc chắn là Kiếm Mộ. Suy tư một hồi, hắn nói:
“Kiếm mục của chân nhân đã đạt đến đẳng cấp đăng phong tạo cực rồi, đúng là không chuyện gì có thể qua mắt được chân nhân”.
“Nói đi, Thương Nguyên có ý đồ gì?”, Kiếm Minh hừ lạnh đáp.
Nghe vậy, Khương Hy liền vội xua tay, vẻ mặt vô tội như không hiểu chuyện gì.
“Chân nhân hiểu lầm, vãn bối cùng Thương Nguyên chân nhân vốn không có liên hệ gì cả. Đây chẳng qua là thủ pháp che giấu của trưởng bối trong nhà, mong chân nhân hiểu cho”.
“Trừ bỏ Thập Đại Chính Phái, Tứ Đại Thế Gia, Dạ Ma, Quan Nhân Các cùng Ngũ Đại Ma Đạo ra thì không còn nơi nào có Động Thiên chân nhân đâu, ngươi đừng nghĩ đến việc muốn lừa lão phu”, Kiếm Minh thong dong nói.
“Chân nhân, người hiểu rõ trừ bỏ tứ minh, trên đời này vẫn còn tam ẩn mà”, Khương Hy mỉm cười đáp.
Lời vừa ra, Kiếm Minh nheo mắt lại nhìn hắn một hồi, thần thức hùng hồn tản ra tiến nhập sâu vào bên trong thể nội hắn. Kết giới tinh thần rung động mãnh liệt nhưng may là hắn áp chế lại kịp thời. Không bao lâu sau, hai mắt lão liền mở ra một chút đầy ngạc nhiên.
“Vạn Thú Khương thị? Ngươi dám dùng tên giả với lão phu?”.
Khương Hy: “. . .”
Nhận ra Vạn Thú Khương thị thì tốt nhưng vì lý gì lại đi tập trung vào chỗ tên giả?
Nhiều lúc, hắn thật không hiểu được nổi bằng hữu này của hắn.
So với việc nói dối thì lần này, Khương Hy lựa chọn nói thật một chút, hắn muốn xem phản ứng của lão như thế nào. Dù sao, trong tay hắn bây giờ cũng có không ít cách để chứng minh hắn có quan hệ rất gần đối với Phù Linh chân nhân. Cùng lắm thì mượn Lăng Vân làm tấm chắn rồi kêu la thảm thiết một chút cũng được.
Tính toán đi tính toán lại thì xác suất hắn còn toàn mạng vẫn rất lớn nên cách này vẫn có thể dùng tốt.
“Chân nhân, tên của vãn bối vẫn mang đạo vận mạnh mẽ nên không thể gọi là dùng tên giả đươc”, hắn hắng giọng nói.
Kiếm Minh đưa mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, ngày hôm nay lão nhìn như vậy cũng khá nhiều rồi nhưng cái nhìn bây giờ lại khác hoàn toàn. Tam ẩn không phải là con người, chuyện này lão hiểu rõ, thậm chí lão còn biết bản chất của bọn họ nữa cơ, bất quá, về lý, tộc này không nên để tộc nhân chạy lộn xộn đến đây chứ?
“Nói về đạo vận, họ Khương của Vạn Thú Khương thị mang đạo vận mạnh mẽ hơn, tại sao ngươi lại không dùng?”, Kiếm Minh nghi hoặc hỏi.
Khương Hy bình tĩnh đáp:
“Vãn bối có lý do của mình, không tiện nói lắm, mong chân nhân thông cảm”.
“Thả khí tức của ngươi ra cho lão phu xem”, lão nói.
Hắn không quá hiểu lắm tại sao lão lại yêu cầu như vậy nhưng cũng không thể từ chối được. Thế là hắn liền thả khí tức dụ hoặc của mình ra, so với lúc đấu với Lăng Vân thì khí tức bây giờ của hắn còn mạnh hơn gấp nhiều lần. Hắn không sợ khí tức của mình sẽ khiến Kiếm Minh bị ảnh hưởng nên có thể thoải mái mà không cần tiết chế.
Kiếm Minh quan sát khí tức của hắn một hồi rất lâu, mi tâm càng ngày càng cau lại đầy khó hiểu, lão nói:
“Ngươi thật sự là đệ tử của hắn sao?”.
Khương Hy thở dài, hắn đáp:
“Chân nhân, người quên môn công pháp tàn khuyết đó rồi sao? Đây chính là bản chất của nó. Vì không cùng đường với Đạo Môn nên môn công pháp này đến giờ cũng chỉ có mỗi sư phụ, vãn bối cùng chân nhân biết thôi”.
Đường đường là chân nhân của Đạo Môn, vậy mà dạy ra được một đệ tử có khí tức dụ hoặc khiến một thiên kiêu tan vỡ cả đạo tâm thì thử hỏi xem, những lão già cổ hủ khác trong Đạo Môn liệu có chướng mắt hay không?
Câu trả lời chắc chắn là có. Cho nên môn công pháp này không được công bố ra ngoài cũng là chuyện hết sức thường tình.
“Cửu Tiêu Tông biết thân phận của ngươi chứ?”, lão hỏi.
“Trừ bỏ sư tổ Hồng Hư, còn lại không ai biết được. Chân nhân yên tâm, vãn bối thề với thiên đạo, những lời này không giả dối”, vừa nói, hắn vừa đưa ba ngón tay lên để thề. Kiếm Minh thuộc cảnh giới Nguyên Anh, tự nhiên có thể cảm ứng rõ ràng được lực lượng của thiên địa đang quay quanh người hắn.
Trong mọi trường hợp, cứ thề với thiên đạo là cách nhanh nhất để người khác tin tưởng, đương nhiên, chỉ nên thề trước mặt những người mình thực sự tin tưởng thôi. Còn không thì hậu quả khó lường trước được.
Quả nhiên, sau khi hắn thề thì sắc mặt của Kiếm Minh cũng giãn ra khá rõ ràng, ánh mắt sắc lẻm kia của lão cũng đã biến mất, thay vào đó là một vẻ nhu hòa không lẫn vào đâu được. Chỉ trong một thời gian ngắn, thái độ và biểu cảm của lão có thể luân chuyển qua lại tựa như trở bàn tay, không hổ danh là chân nhân.
“Tuy rằng ngươi đã thề với thiên đạo nhưng lão phu còn muốn xác nhận lại một chuyện nữa, đây là chuyện duy nhất chỉ có Phù Linh biết và lão phu chắc chắn hắn sẽ không đi nói cho người của Cửu Tiêu Tông. Nếu ngươi thực sự là đệ tử ngoài ngạch của hắn, vậy thì chuyện này không thể không biết được, dù sao, ngươi đại khái cũng nắm rõ tính cách của lão phu rồi”, lão nói.
“Mời chân nhân”.
“Chân thân của lão phu là gì?”, lão bình tĩnh hỏi.
Nghe vậy, Khương Hy liền bật cười một tiếng, thì ra là câu này, quả thực, dùng câu này để xác nhận thân phận còn tốt hơn là thề với thiên đạo, chí ít, nó có tính xác thực cao đến dọa người. Hắn mỉm cười truyền âm
“Bẩm chân nhân, là một đứa trẻ”.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ