Huyền Lục

Chương 615: Mị Linh Tộc




Kiếm Minh khẽ cong miệng, sau đó liền phất tay giải trừ đi lớp bình chướng ngăn cách của Khương Hy, hành động này cũng xem như ngầm thừa nhận câu trả lời của hắn. Bình chướng bị giải trừ, Lăng Vân ở bên ngoài vội đi vào, sắc mặt lo lắng không cách nào che giấu được. Tuy rằng hắn không biết được hai người ở bên trong nói cái gì nhưng hắn nhận ra sắc mặt dọa người kia của sư phụ.
“Hồng cô nương, ngươi không bị sư phụ ta bắt nạt chứ?”. hắn vội hỏi.
Kiếm Minh: “. . .”
Ngươi là đệ tử của lão phu sao?
Lão tặc lưỡi mấy cái rồi lắc đầu nói:
“Lão phu còn không đến mức đó”.
Ở một bên, Khương Hy mỉm cười như thể đang phụ họa cho lão, còn trong lòng thế nào thì không nói rõ được, nếu không phải hắn quyết định nhanh thì có khi bây giờ đã sớm nằm dưới kiếm lão rồi cũng nên.
“Không sao đâu, ta chỉ nói chuyện với lão tiền bối thôi”, hắn nói.
Lăng Vân gật đầu, thi thoảng vẫn lén nhìn hắn khá rụt rè mà không biết rằng từ đầu đến cuối, loại hành động vụng trộm này đều không cách nào thoát ly khỏi tầm mắt của hắn. Xem ra đối phương không chỉ đơn giản là da mặt mỏng thôi đâu, có khi tâm hồn cũng mỏng manh như thiếu nữ ấy chứ.
Mặc dù thông qua mộng cảnh của Thủy Đàm Ảo Cảnh, Khương Hy nhận ra được Lăng Vân có điểm giống với hắn, đều chịu sự cô đơn rất lâu nhưng chí ít, hắn không dè dặt như thế này. Tính ra thì Lăng Vân diễn vai ‘thiên kiêu’ kia cũng đủ mệt mỏi rồi, hắn không làm Kiếm Tử tính ra lại là chuyện tốt cho cả đôi bên.
Kiếm Minh từ tốn đi đến một bên bờ hồ rồi cầm lại cần câu để tiếp tục câu cá, lão nhàn nhạt nói:
“Vân Vân, trong thời gian này con không cần phải trở lại Kiếm Mộ nữa, thân phận Kiếm Tử của con sẽ bị thu hồi lại”.
Nghe vậy, Lăng Vân liền nghiêm túc đáp:
“Sư phụ, ta chấp nhận thu hồi thân phận nhưng mong người hãy để ta quay lại Kiếm Mộ”.
Kiếm Minh lắc đầu nói ra:
“Con đã Bán Tiên Thiên Minh Kiếm Thể, nhưng căn cơ chưa tính là tốt đâu, bây giờ trở lại Kiếm Mộ tu luyện không đến mấy năm sẽ gặp phải bình cảnh. Trước mắt Hồng cô nương đã đến Nam Vực, vậy thì con nên bồi nàng đi du lịch một chuyến đi, tiện thể tự mình giải quyết đoạn nhân quả luôn”.
Lăng Vân trầm mặc một chút, sau đó liền quỳ xuống hành lễ.
“Đa tạ sư phụ đã thành toàn, ta sẽ đi gặp chân nhân để nói rõ”.
“Không cần đâu, chuyện này chân nhân để lão phu làm chủ, con không cần phải làm phiền đến người”, Kiếm Minh tùy tiện phất tay, đứa đệ tử này của lão cái gì cũng tốt, trừ bỏ việc tâm hồn bị thiếu khuyết cùng tính tình có hơi quy củ. Kiếm tu không nhất thiết phải tuân theo quy củ nhưng chí ít, không được phạm vào quy củ, mỗi tội là đứa đệ tử này của lão quá chấp nhất với hai chữ quy củ, thành thử mỗi lần nói chuyện là phải đề điểm thêm một câu.
Lăng Vân ngẫm nghĩ một chút thì mới chịu chấp nhận để đứng dậy. Tiếp theo, hắn liền đưa Khương Hy rời khỏi cấm địa, sư phụ đã nói như vậy rồi thì hắn cũng không nên nán lại đây quá lâu, tránh ảnh hưởng đến việc bế quan của chân nhân.
Trước khi đi, Khương Hy cũng điều chỉnh lại trang phục của mình, phần rách ở bên dưới ống quần do kiếm ý chém từ trước cũng đã được khôi phục lại như cũ. Hắn hành lễ nói:
“Đa tạ lão tiền bối đã chiếu cố, vãn bối xin cáo lui”.
Kiếm Minh tùy tiện phất tay, ngụ ý là không có gì đâu. Hắn biết lão bây giờ không muốn tiếp người nữa nên mau mau rời đi đi, cho nên hắn cũng không mặt dày ở lại đây làm gì. Hắn mỉm cười cáo từ lão rồi cùng Lăng Vân rời khỏi cấm địa.
Ngay lúc bọn hắn rời đi, ánh tinh minh trong mắt Kiếm Minh đột nhiên tiêu biến đi, trả lại sự vẫn đục của một lão nhân gần đất xa trời. Kiếm Minh đã đi, Kiếm lão lại về.
. . .
Cùng lúc đó tại một nơi nào đó sâu bên trong cấm địa, nơi này được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp kiếm ý phi thường đáng sợ, so với Kiếm Mộ còn muốn đáng sợ hơn nhiều. Nếu Lộ Thiên Hành đi đến đây thì chí ít cũng phải mất nửa cái mạng để có thể trở ra ngoài. Nơi này được gọi là Kiếm Hải bởi kiếm ý ở đây nhiều như đại hải rộng lớn, đồng thời cũng là hạch tâm của cấm địa Kiếm Tông.
Những người có tư cách được tiến vào đây tu hành cũng chỉ có mỗi Kiếm Thánh, Kiếm Minh cùng chư vị thái thượng trưởng lão. Hai vị Mạch chủ khác đương nhiên cũng được tiến vào tu luyện nhưng vì thực lực không đủ để chống chịu kiếm ý kinh khủng ở đây nên tạm thời đành phải đánh vững tu vi cho tốt đã rồi mới nghĩ đến đây tu luyện sau.
Khương Hy làm bằng hữu thân thiết của Kiếm Minh nên hắn đại khái cũng hiểu rõ được phần nào nội tình ẩn giấu của Kiếm Tông, số lượng thái thượng trưởng lão của Kiếm Tông là ít nhất trong thiên hạ nhưng hắn chưa bao giờ thấy người nào yếu hơn Quy Nguyên cảnh đỉnh phong cả. Tại Nguyên Anh cảnh, chênh lệch nhau một tiểu cảnh giới thôi là đủ thấy được sự cách biệt về trời và đất rồi. Cho nên thiên hạ mới 1S3IH ngại Kiếm Tông, lực lượng của bọn họ thực sự rất đáng sợ.
Kiếm Minh chân nhân bế quan ở ngay nơi này, vị trí bế quan của lão là một tòa động phủ biệt khuất so với những người khác, gần như không một tia sáng nào có thể chiếu rọi đến đây được. Trong động phủ, lão khoanh chân đả tọa trên một bồ đoàn tương đối cũ, xung quanh lượn lờ một biển kiếm ý hữu hình cực kỳ đáng sợ, sát khí tỏa ra từ chúng nhiều không cách nào tưởng tượng được.
Với loại áp lực kinh khủng này, chả trách Kiếm Minh lại phải mượn Kiếm lão làm khôi lỗi để tiếp xúc với người ngoài. Nếu đặt Khương Hy ở trước lão ngay bây giờ, không quá một phút, hắn đảm bảo sẽ ngất đến không thể ngất hơn. Khí tức của lão quá mức kinh khủng, hắn không cách nào chịu đựng được.
Kiếm Minh là một trung niên nhân đứng tuổi, mắt sắc mày kiếm, ngũ quan cân đối, toàn thân tỏa ra khí khái hào hùng phi thường bức nhân. Đương nhiên, đây chỉ là dáng vẻ để che mắt người đời thôi. Nhân dạng của lão tồn tại không được bao lâu thì đột nhiên vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, từng mảnh nhỏ này hóa thành kiếm ý rồi hòa vào không gian đáng sợ ở xung quanh.
Ẩn đằng sau bộ dạng trung niên nhân huyền bí kia chính là chân thân của lão - Một đứa trẻ.
Để dễ hình dung hơn thì thân hình của Kiếm Minh bây giờ trông khá tương tự với Tuyết Vương, thân chỉ cao hơn một mét hai một chút, toàn thân nhỏ nhắn, làn da trắng noãn như bạch ngọc, gương mặt non nớt mềm mại của trẻ con mới lớn. Duy chỉ có ánh mắt là âm trầm mang tuế nguyệt ngàn năm.
Thế gian có lẽ sẽ không ngờ rằng, đại lão vô pháp vô thiên nhất tu chân giới hiện nay trên thực tế lại là một đứa trẻ non nớt không hơn không kém.
Lão nhìn vào cơ thể của mình một chút rồi thở dài, lão sử dụng nhân dạng trung niên nhân nhiều đến mức chính bản thân lão cũng quên đi mất nhân dạng thật của mình. Nếu không phải vì Khương Hy thì có khi lão cũng chẳng nhớ đến đâu.
Lão nhìn cơ thể của mình một hồi, đồng thời cũng hồi tưởng lại quá khứ một chút. Năm xưa, lão theo cha đi biển thì vô tình gặp phải một cơn sóng thần đánh vỡ thuyền, kết quả cha mất sớm, còn lão thì may mắn hơn, vô tình rơi vào một mỏ linh dịch dưới lòng biển. Có linh dịch thủ hộ, lão không chết được, nhưng bù lại, thân thể của lão đã không cách nào lớn hơn được nữa. Về sau tiến nhập tu chân lộ thì lão mới biết, nguyên lai, mỏ linh dịch năm đó lại là một trong Bát Trân - Thời Nguyên Hà.
Người đời khó gặp được Bát Trân, lão nhân họa đắc phúc, rơi thẳng vào bên trong một mỏ Thời Nguyên Hà luôn, bây giờ nghĩ lại thì trong lòng liền cảm khá không thôi. Kế đó, lão đưa tay lên xoa cằm đầy suy tư, trong đầu cân nhắc một số chuyện.
“Phù Linh, ngươi rốt cuộc nghĩ gì mà lại thu nhận Mị Linh Tộc làm đệ tử vậy?”, lão lẩm bẩm.
. . .
. . .
Tin tức Lăng Vân chính thức bị thu hồi thân phận Kiếm Tử rất nhanh liền truyền đi khắp toàn bộ Kiếm Tông, mặc dù các đệ tử trong tông đã sớm chuẩn bị tinh thần từ trước rồi nhưng vẫn không khỏi bất ngờ. Thậm chí còn có không ít người không tin tưởng nên liền kéo đến Sát Kiếm Phong để nghe ngóng tin tức.
Đứng ở một bên sườn núi, Lăng Vân có chút xấu hổ đưa tay lên gãi đầu rồi cười khổ nói:
“Hồng cô nương, thật có lỗi, có vẻ như chúng ta tạm thời không xuống núi được rồi”.
Khương Hy lắc đầu đáp:
“Không có gì, bất quá, so với chuyện đó thì ta lại càng hứng thú chuyện khác hơn”.
“Chuyện khác?”.
“Đúng, chuyện khác, ngươi không thắc mắc tại sao bây giờ ta lại ở trong nhận dạng nữ nhân sao?”, hắn truyền âm nói.
Nói chuyện bình thường thì có thể dùng miệng nhưng với những chuyện có tính cơ mật như thế này, tốt nhất vẫn nên truyền âm, hơn nữa, hắn cũng muốn mượn Thiên Nguyệt Thượng Linh để kiểm tra xem thử liệu có lão tổ Nguyên Anh cảnh nào lại đi rình mò nghe lén không. Trong trạng thái sử dụng linh thức này, Thiên Nguyệt Thượng Linh đủ khả năng để bộc phát ra năng lực chân chính của mình.
Lăng Vân tuy rằng thiếu khuyết về tâm hồn nhưng điều đó sẽ không ảnh hưởng đến trí thông minh của hắn đâu, nếu nói chuyện nghiêm túc thì hắn vẫn dư sức tiếp được. Hắn trầm mặc một hồi rồi truyền âm đáp lại:
“Ta có nghĩ qua một chút, chỉ là không quá chắc đây là nhân dạng thật của cô nương hay chỉ là một lớp dịch dung”.
Nghe vậy, Khương Hy liền hơi ưỡn người ra trước, bộ mặt lộ rõ vẻ trêu chọc rồi truyền âm:
“Nếu thắc mắc thì ngươi có thể thử?”.
Sắc mặt của Lăng Vân lập tức đỏ lừ lên như gấc chín, thấy thế, Khương Hy liền bật cười khanh khách một tiếng rồi lấy tấm mạng che ra che giấu mặt của mình lại, hắn bình tĩnh truyền âm:
“Xin lỗi phải để cho ngươi thất vọng, ta vốn dĩ là nam nhân, vì một vài lý do nên tạm thời phải phục dụng m Dương Quả. Sau khi giải quyết xong nhân quả cần thiết, ta sẽ quay trở về nhân dạng gốc của mình. Vì vậy, ta khuyên ngươi nên sớm trảm đoạn nhân quả này đi, tránh đau khổ về sau”.
“Nếu như ta không trảm thì thế nào?”, Lăng Vân đột nhiên truyền âm lại, gương mặt nghiêm túc dị thường.
“Tình Kiếp là một trong Cửu Nạn, kiểu gì cũng không phải trảm, nếu không, trường sinh chỉ là mộng hão huyền”, Khương Hy lắc đầu.
“Ngoài trảm, vẫn có thể độ”, Lăng Vân kiên quyết truyền âm lại.
“Xin lỗi, ta không độ”, Khương Hy bình tĩnh truyền âm, hai mắt tĩnh lặng như một mặt hồ không dao động.
Khóe miệng của Lăng Vân khẽ run nhẹ lên, sau đó, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi thở dài, hắn truyền âm nói:
“Là ta tham lam rồi, nếu ngươi không nguyện ý dùng phận nữ nhân nữa thì ta cũng không có cách nào. Bất quá, ta cần thời gian để bình tâm, thời gian này có thể bồi ta một chuyến chứ?”.
Khi nói câu này, gương mặt của Lăng Vân lộ rõ sự bình thản hiếm có, tuy rằng linh hồn hắn còn dao động nhưng cường độ đã thấp hơn trước khá nhiều. Khương Hy cũng ngạc nhiên không kém, hắn không nghĩ tới việc Lăng Vân lại có thể tiếp nhận sự thật nhanh một cách chóng mặt như vậy, tựa như hai người khác biệt không liên quan gì đến nhau.
Hắn suy nghĩ một hồi rồi gật đầu mỉm cười:
“Được, Nam Vực rộng lớn như vậy, ta đương nhiên cần một người thông thạo đường đi”.
Nghe vậy, Lăng Vân liền nở một nụ cười, khí tức trên người cũng dần buông lỏng ra đôi chút, nhìn qua có vẻ như cũng cách Kết Đan cảnh không xa nữa đâu.
Kiếm tâm thật đáng sợ, xem như không có đạo tâm thì Lăng Vân vẫn có thể đăng đường nhập thất như thường, gần như không chịu chút cản trở nào trên con đường tu hành. Nhiều khi, chính bản thân Khương Hy cũng phải nể phục kiếm tu không ít, một lòng chấp nhất với Kiếm đạo, chấp nhất với bản thân của mình, không lo trước lo sau phiền não như những người khác.
Hai người bọn hắn đã muốn đi du ngoạn một chuyến cho khuây khỏa tâm thần, vậy thì không cần thiết phải e ngại đám để tử ở dưới Sát Kiếm Phong làm gì, cứ một đường thẳng tiến xuống dưới là được.
“Lăng Vân, đứng lại cho ta!”.
Thanh âm đột nhiên vang lên từ một phương nào đó không xa, mới nghe qua thôi cũng thấy có chút phiền hà rồi.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.